Cục Cưng nhìn Trác Văn Dương sắp vung bàn tay xuống sợ hãi, thay vì nói là hù dọa đến sợ không bằng nói là hoàn toàn thương tâm, bé hoảng sợ lui về phía sau một bước chất vấn, “Cậu út,cậu muốn đánh cháu?”
”Cậu...” Trác Văn Dương nuốt xuống một ít nước miếng, lại không biết rốt cuộc nên nói thế nào với Cục Cưng, nhiều ngôn ngữ như vậy, anh đắm chìm ở bên trong suy nghĩ lại không biết rốt cuộc phải làm thế nào nói ra.
”Cục Cưng ghét cậu út nhất!” Cục Cưng hướng về phía Trác Văn Dương kêu to, xoay người chạy như bay ra cửa, Trác Văn Dương nhìn qua cửa chính bị Cục Cưng đóng chặt, rốt cuộc đứng lên đi cũng không được xụi lơ ngồi dưới đất không nhúc nhích.
Vừa rồi đến cùng anh làm sao vậy? Như thế nào có thể đối với Cục Cưng động thủ như vậy? Mặc dù không có đánh, so với đánh càng làm cho anh cảm thấy trong lòng đều khó chịu, rõ ràng... Từ lúc, Cục Cưng sinh ra đến nay anh liền liên tục yêu thương bé, ngay cả hướng về phía bé gọi lớn tiếng cũng không có.
”Cục Cưng...” Trác Văn Dương che đầu của mình, tâm xé kiệt lực kêu bé.
”Cậu út là người trên thế giới cảm thấy đáng ghét đại bại hoại!” Cục Cưng chạy ra cửa, lại không biết rốt cuộc đến cùng cần phải đi nơi nào, ngoại trừ vượt mức quy định chạy ở ngoài, không có biện pháp khác.
Bé biết mình trong ngày thường nuông chiều ngang ngược, ỷ vào chính mình so với những đứa trẻ khác thậm chí so với người lớn còn muốn thông minh hơn con mắt cũng ở trên đầu, nhưng mà coi như An Bảo Bối giáo dục bé, Trác Văn Dương cũng sẽ không chấp nhặt với bé, thậm chí còn đi theo bé cùng nhau hồ nháo, liền kết nối với bé lén lén lút lút về nước tìm Vinh Ninh, Trác Văn Dương cũng không có cùng bé tức giận, còn âm thầm ngay trước bé nội ứng, nhưng là hôm nay việc này, so với gạt An Bảo Bối đến thành phố A tìm Vinh Ninh quan trọng nhiều, nhưng là anh không chỉ lớn tiếng nói bé, thiếu chút nữa động thủ muốn đánh bé... Bé thực không biết đến cùng mình đã làm sai chuyện gì.
”Ô ô... Cậu út là khốn kiếp xấu nhất trên thế giới!” Dọc theo đường đi, Cục Cưng một bên khóc một bên gọi, càng muốn lại càng thấy được ủy khuất, dứt khoát dừng lại không chạy, ngồi ở dưới cây đại thụ ôm đầu khóc thút thít.
Xe hơi ngừng ở bên cạnh cây đại thụ Cục Cưng ngồi xổm, Dập Dập kéo cửa sổ xe xuống nhìn xem bóng dángbên kia, đó là Cục Cưng, đừng nói cúi đầu, coi như hóa thành tro tẫn cậu cũng nhìn ra bé đến cùng là ai, Dập Dập ảm đạm cúi đầu, trầm tư chỉ chốc lát sau, đành phải thở dài phân phó tài xế nói, “Tôi đi xuống trước, người ở nơi này chờ tôi.”
”Dạ, Dập Dập thiếu gia.”
”Ừ...” Dập Dập gật đầu nhẹ mở cửa xe, bước chân trầm trọng từ từ đi tới, lúc này mới bao nhiêu trong chốc lát, mới vừa nãy ở đài truyền hình, cô còn vui vẻ đối với anh mắng to, xem ra coi như là giết người cũng có khí lực, nhưng mà bây giờ, một dạng giống như là thoải mái đánh cà, không có tinh thần ngồi dưới đất khóc rống, tuyệt không giống như là trong ngày thường ỷ vào mình đủ thông minh, con mắt thì cũng không có người nào bằng Cục Cưng.
Anh là không biết trong khoảng thời gian trong ngắnnày cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng là... Bất kể là xuất phát từ cái gì, hay là anh nên đi?
Dập Dập nhíu lại lông mày, trong miệng lẩm bẩm Khổng Tử viết, nữ nhân tiểu nhân khó nuôi dưỡng. nhưng Bước chân vẫn hướng tới bên kia đi không dám dừng lại nghỉ, Cục Cưng khóc thương tâm, không có phát hiện có người hướng tới bên cạnh cô, Dập Dập ngồi ở bên cạnh cô, mặt không chút thay đổi nhìn đối diện, lặng im nhìn không khí, không phải là không muốn an ủi, mà là hoàn toàn không biết rốt cuộc đến cùng nên nói những lời gì với Cục Cưng cho tốt.