Còn em? Ý nghĩ của em là gì? Vì cái gì còn muốn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích? Mặc cho Vinh Dự cùng Cục Cưng cười đùa em?
Anh chỉ là ở thương cảm, tựa như là cổ đại thi nhân, chứng kiến lá rụng lại liên tưởng đến quốc gia, gia đình, tình yêu giống nhau thương cảm đồng dạng.
An Bảo Bối né tránh Vinh Ninh trong đôi mắt kia ánh mắt, nhàn nhạt, rất nhỏ, nghĩ muốn trốn tránh, lại dị thường căng thẳng, “Đối... Đối... Thực xin lỗi!” Ba chữ xin lỗi kia là cô dùng hết toàn lực nói ra được, thậm chí còn lập lại vô số lần, đột nhiên xuất hiện tình huống, làm cho cô tìm không đến bắc, vạn kiếp bất phục tình hình, ai có thể nói rõ ràng đến cùng ai đúng ai sai?
Vinh Dự hai hàng lông mày nhếch lên cao, một bộ an ủi vẻ mặt vỗ bả vai Vinh Ninh, “Người ta nhận lỗi với cháu, cháu như thế nào cũng có thể cho phản ứng mới đúng.”
Vinh Ninh sắc mặt như đêm tối dường như nhìn về phía anh ta, đánh rớt tay Vinh Dự phục trên bờ vai của anh, giống như là cảm thấy rất là dơ bẩn vỗ vỗ qua chỗ bị Vinh Dự đụng vào, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Đừng lầm, thực xin lỗi người kia là chú!”
Vinh Ninh thở dài một hơi, trực tiếp từ trên ghế đứng lên, phân phó nói, “Hôm nay thân cận căn bản là không tính!”
An Bảo Bối ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên nhìn xem khuôn mặt Vinh Ninh, anh hai hàng lông mày nhéo một cái, kéo tay An Bảo Bối, mặc kệ cô đồng ý hay là không đồng ý bước đi thật nhanh hướng tới cửa đi
“Anh...” An Bảo Bối thân hình lảo đảo đi theo phía sau anh, có chút đuổi không kịp bước chân của Vinh Ninh, “Muốn làm cái gì?”
“Em còn muốn chỗ đó cùng chú út thân cận? Em liền nghĩ muốn làm thím út của anh như vậy?” Anh quay đầu lại nghiêm nghị nói, thanh âm lại bị anh áp chế vô cùng thấp, cũng không có lớn tiếng la lên, nhưng là chính là dạng khuôn mặt căng thẳng, lông mi trung cái kia cỗ tử rùng mình, lại làm cho người khác tin tưởng, anh tức giận đã đến mức độ không cách nào kiềm chế.
An Bảo Bối đành phải vứt bỏ tay của anh, cô biết rõ anh là đang tức giận, nguyên nhân trong đó cũng có chính mình một phần, có mấy lời không có nói ra, làm cho tất cả mọi người có chút hiểu lầm, nhưng là việc này có thể tất cả đều đổ thừa trên đầu cô sao?
Từ đầu đến cuối cô hiểu Vinh Ninh bao nhiêu? Ngược lại chính mình hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của Vinh Ninh, thân phận, địa vị, gia đình bối cảnh, tất cả của cô anh đều biết, mà cô lại không biết cái gì? Không biết người nhà của anh, không biết bạn bè của anh, mặc kể là đã từng cùng nhau ở chung một chỗ hay là hiện tại một lần nữa gặp mặt đủ loại, nếu như cô cái gì đều biết, như thế nào hôm nay lại rơi vào loại hẹn hò quạ đen này chứ?
Lời kia vẫn luôn ngăn ở giọng trong miệng, nhưng miệng của cô rất vụng về, không cách nào sử dụng đại não có giới hạn, đem mọi chuyện tất cả đều nói rõ ràng.
Vinh Ninh kinh ngạc nhìn xem cô, nhìn mắt của An Bảo Bối tức giận của giống như thỏ, trái tim của cô, thân thể đồng dạng đều ở không tự giác nhúc nhích, nhưng mà cô lại một chữ cũng không có nói ra, chỉ là căm tức nhìn anh.
Hai nguời đứng ở cửa, nghiễm nhiên nhà hàng xoay tròn trở thành một phong cảnh, bắn tới những ánh mắt nóng rực hướng tới bên này, Vinh Ninh trong đầu đầy dẫy lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm những ánh mắt hướng về bọn họ bên này, tin hay không, anh sẽ đem nhà hàng xoay tròn sang trọng nhất của thành phố A này biến thành nhà vệ sinh công cộng tốt nhất?