Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

chương 254: ngoại truyện 3: mấy chuyện này kia giữa bọn họ 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Puck

Bữa cơm này ăn đến Thư Nhĩ Hoàng đặc biệt uất ức, vốn là chuyện cực kỳ đẹp đẽ lãng mạn, nhưng cứng rắn bị cô nhóc Hợp Hợp này chỉnh cho thật khó nuốt xuống, nhạt như nước ốc.

Hợp Hợp hoàn toàn không có cảm giác mình làm những thứ gì, rất nghiêm túc cuốn mì sợi, rất đáng yêu đút vào trong miệng người nào đó.

Xa xa nhìn sang, cảnh tượng này cực kỳ đẹp đẽ, vậy mà nhìn kỹ, sẽ phát hiện vẻ uất ức nơi đáy mắt Thư Nhĩ Hoàng, vừa nghĩ tới ánh mắt dịu dàng như vậy của Hợp Hợp tưởng tưởng mình thành con bánh nhân đậu nhà cô, anh liền cực kỳ giận dữ, oán niệm mười phần.

Hơn nữa mới vừa ăn miếng trứng ốp la kia anh lại khó chịu trong lòng, tấm lòng chân thành của anh, cứ nước chảy về biển đông như vậy, haizzz…

“Ăn no chưa?” Hợp Hợp rất đáng yêu hỏi, thật ra thì cái khay đã sạch tưng rồi, cho dù anh chưa ăn no, mình cũng không tìm ra thứ gì ăn.

Thư Nhĩ Hoàng gật đầu một cái, lại lắc lầu, điều này khiến cho Hợp Hợp chuẩn bị đứng lên bưng đĩa vào phòng bếp ngây ngẩn cả người, không hiểu nhìn anh, rốt cuộc anh có ý tứ gì?

Có thể là ý trời, cũng có khả năng đúng dịp, cũng có khả năng chân Thư Nhĩ Hoàng quá dài.

Tóm lại, khi Hợp Hợp quay người không cẩn thận bị vấp ngã, trực tiếp ngã về phía người đàn ông nào đó đang ngồi trên ghế, một cái ôm ấp yêu thương tiêu chuẩn, phản ứng đầu tiên của Thư Nhĩ Hoàng chính là đưa tay đón được cô, sợ cô té ngã.

“Chụt…” Khoảnh khắc khi cánh môi hai người chạm vào nhau, mắt đồng thời trừng thật lớn, nhìn thẳng vào mắt gần trong gang tấc, bóng dáng của nhau phản chiếu trong mắt đen nhánh của đối phương, nảy sinh ra một cảm giác kỳ diệu, giống như cùng tiến vào trong một từ trường, hấp dẫn lẫn nhau.

Hợp Hợp hơi không phản ứng kịp, mới vừa rồi cô chỉ định đứng dậy đi vào phòng bếp, kết quả bị thứ gì làm vấp ngã, sau đó không tự chủ bổ nhào về phía anh, còn… Còn cắn một cái lên môi anh, sau đó vị mặn mặn của mì Ý, cùng với mùi vị còn dư lại của trứng ốp la –

Cô giật giật thân thể định bò dậy, bàn tay lần mò tìm kiếm một điểm chống đỡ, mềm nhũn, hơi nóng, kết quả rước lấy tiếng kêu đau của người đàn ông, bị sợ đến cô vội buông tay, kết quả lại ngã xuống, một lần nữa dán lên.

Thật xấu hổ…

Trong lòng Hợp Hợp rất muốn khóc, nụ hôn đầu của cô! ~~~~ ()~~~~ vì sao cô lại nhào lên trước, oa hu hu… Thật đau lòng, vô cùng khát khao lãng mạn mà, vô cùng ước mơ ngượng ngùng mà, tất cả đều không tồn tại.

Nếu như không phải đôi môi bị hàm răng của Hợp Hợp đụng vào thật đau, Thư Nhĩ Hoàng cũng rất thích cảm giác ôm ấp yêu thương này, trên người Hợp Hợp có một mùi hương trẻ nít nhàn nhạt, quanh quẩn quanh chóp mũi, khiến cho hô hấp của anh hơi nóng rực.

“Thế nào? Còn không nỡ đứng lên?” Anh cười xấu xa trêu chọc nói.

“Nào có… Em… Em không cẩn thận bị vấp ngã.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hợp Hợp tụ máu đỏ bừng, ấp úng giải thích, quai hàm phình lên, như gặp cảnh khốn cùng.

“Môi của anh đã bị em cắn chảy máu, em phải phụ trách anh.” Thư Nhĩ Hoàng vuốt ve cánh môi gương mặt buồn bã.

“Phụ trách? Anh lại không tổn thất gì.” Hợp Hợp cúi đầu xuống, khẽ cắn môi nhỏ giọng thì thầm, châu chấu thúi! Trứng thúi lớn! Anh lại còn nói muốn mình phụ trách, phụ trách như thế nào chứ!

“Lời này không đúng rồi, khi đàn ông hôn phụ nữ sẽ phụ trách phụ nữ, chẳng lẽ phụ nữ cường hôn đàn ong thì không nên phụ trách đàn ông à?” Thư Nhĩ Hoàng liếc xéo cô.

Cái gì! Châu chấu thúi còn nói cô cường hôn anh! Quá… Thật quá đáng!

“Em nào cường hôn anh!”

“Ừ, đây chính là chứng cứ.” Thư Nhĩ Hoàng dựa nghiêng trên ghế ngồi, chỉ vào nơi khóe miệng bị rách da, trong mắt không giấu được hài lòng.

Hợp Hợp nhéo đầu ngón tay hơi tức giận, trong lòng mắng anh một trăm lần không ngừng, nhưng sự thật đã phơi bày trước mắt, cô chỉ có phần nhận tội, đầy bụng tâm không cam tình không nguyện nói: “Vậy anh muốn làm như thế nào?”

Trong lòng Thư Nhĩ Hoàng vui vẻ một trận, cái anh muốn chính là những lời này của Hợp Hợp, lần này, quyền chủ đông nắm giữ trong tay mình. Ho hai tiếng che giấu vui mừng như điên trong lòng, chậm rãi nói: “Chuyện này ấy hả, phải nhìn thành ý của em rồi, nếu biểu hiện của em khiến cho anh hài lòng, vậy thì anh sẽ bỏ qua chuyện cũ; nếu như em không khiến cho anh hài lòng, vậy anh nói cho mọi người biết em cường hôn anh.”

Đôi tay trắng như phấn của Hợp Hợp siết chặt, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, thua thiệt mới vừa rồi cô còn coi châu chấu thúi là người tốt! Xem ra mình sai lầm rồi, anh vẫn chỉ là sói xám lớn khoác áo da dê! Hư quá đi!

“Điều kiện.”

“Thật ả thì, còn có một biện pháp rất đơn giản.” Người nào đó cố ý nhử, chỉ nói một nửa.

“Biện pháp gì?”

“Gậy ông đập lưng ông.” Trong tròng mắt đen của Thư Nhĩ Hoàng tràn ngập ý cười.

Hợp Hợp sửng sốt một giây, lập tức hiểu ý rồi, ánh mắt mang giết nhìn đồ quỷ chán ghét cười đến mặt đắc ý! Châu chấu thúi vốn không hơn không kém hoa hồ ly!

“Không được!” Cô không hề nghĩ ngợi đã từ chối, cái gì gậy ông đập lưng ông! Không phải chính là anh muốn cường hôn lại sao! Tuyệt đối không có khả năng!

Thư Nhĩ Hoàng cũng biết cô sẽ từ chối, cũng không giận, vẫn cười híp mắt nói: “Em đã không muốn dùng biện pháp đơn giản nhất để giải quyết, như vậy… Nhất định phải đồng ý ba điều kiện của anh.”

“Ba điều kiện quá nhiều.” Hai chân mày của Hợp Hợp nhíu chặt lại.

“Không cho phép cò kè mặc cả, dù sao cũng là chuyện một chút khả năng em cũng làm được.” Người đàn ông nào đó rất khí phách nói.

“Chuyện gì?” Hợp Hợp thề sau khi về nhà sẽ không quan tâm đến châu chấu thúi này nữa, quá ghê tởm!

“Thứ nhất, chăm sóc cuộc sống hai ngày này cho anh.” Vừa nói còn vừa giơ bàn tay bị cuốn như cái bánh chưng lên, Hợp Hợp hận không thể cầm cái kéo tới đây cắt bỏ chúng.

“Thứ hai và thứ ba tạm thời giữ lại, trước thi hành hạng mục thứ nhất.” Thư Nhĩ Hoàng không hổ là người kinh doanh, bản chất hồ ly nhìn không sót thứ gì.

Hợp Hợp nghĩ dù sao chiều mai cô sẽ rời khỏi đây, sau khi mình trở về địa bàn có hai anh trai còn có cha mẹ che chở cho cô, châu chấu thúi có thể làm gì cô?

Nghĩ tới đây, tâm tình của cô tốt hơn nhiều rồi, ở trên địa bàn của người khác chỉ có thể nhịn, “Được.”

Cả đêm, Thư Nhĩ Hoàng dùng hết khả năng giả bộ “Bệnh”, lúc sai Hợp Hợp làm cái này, lúc sai cô làm cái đó, tóm lại chính là không ngừng giày vò cô, thấy thân thể nhỏ bé bận tới bận lui của cô khiến cho anh ấm áp trong lòng, hơn nữa anh phát hiện khi cô tức giận đặc biệt đáng yêu, nhất là khi quai hàm phình lên, càng khiến cho anh rất muốn đi bóp chặt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio