Sở Tịch cái gì cũng không nhìn thấy, trước mắt bị khăn bông nới lỏng che mất, ấy thế mà không hề cảm thấy bí bức khó chịu, nhưng lòng bàn tay bị trúng đạn lại từng trận từng trận đau nhức mỗi lần chiếc xe rung lắc.
Trịnh Bình ôm chặt y vào lòng mình, ôm lấy bàn tay quấn chặt băng vải kề bên môi mà nhẹ nhàng hôn, thấp giọng hỏi: “Có đau không?”
Sở Tịch không nói không rằng, sắc mặt lạnh như băng.
Trịnh Bình ngắm nhìn nửa khuôn mặt y, Sở Tịch có làn da trắng như tuyết, lộ ra mạch máu xanh nhạt, nghe nói đó là dấu hiệu của huyết thống cao quý từ ngày xửa ngày xưa. Tuy rằng bị vải mềm che, Trịnh Bình vẫn có thể tưởng tượng ra hình ảnh đôi mắt y khép lại, lúc đó hàng mi khẽ run rẩy, trông cực kì yếu đuối, làm người ta sinh ra loại dục vọng muốn điên cuồng chà đạp.
Trịnh Bình nhẹ nhàng hỏi: “Em có biết lúc anh phát hiện em không ở trong xe, anh cảm thấy thế nào không?”
Sở Tịch lạnh lùng phun ra một câu: “Liên quan gì đến tôi.”
Trịnh Bình cười lớn, ôm y vào g ngực: “Đương nhiên có liên quan chứ, nếu em ngoan ngoãn nghe lời bớt gây chuyện rắc rối ở đây, về sau sẽ đỡ phải chịu phạt….”
Tuy mắt không nhìn thấy nhưng Sở Tịch vẫn quay phắt đầu hướng vào hắn, gằn từng câu từng chữ hỏi: “Nơi này rốt cuộc vẫn là địa bàn của tôi, cường long cũng không áp được rắn nhà(), anh ngông cuồng cho rằng Sở gia sẽ không nhào đến sao?”
() 强龙不压地头蛇: tương tự câu “phép vua thua lệ làng” trong tiếng Việt.
Trịnh Bình thong thả đáp: “Có a, có thì đã sao nào?”
“Anh làm như nơi này cũng giống như ở đại lục chắc?”
Trịnh Bình lắc lắc đầu nói: “Không hề giống.”
“Vậy còn dám…..”
“Sở Tịch,” Trịnh Bình ngắt lời y, “—— Anh thừa biết, nhưng mà việc gì cũng có cái giá của nó đúng không? Chẳng hạn như anh thích em, thích cực kì, thích đến phát điên, vậy để đạt được nguyện vọng này mà phải trả một cái giá tương ứng thì có gì sai? Ai bảo thân phận em cao quý làm chi? Chúng ta phải chấp nhận thôi.”
Sở Tịch trong phút chốc không nói nổi lời nào.
Trịnh Bình tiếp: “Ông nội anh thời kháng chiến là đầu lĩnh băng thổ phỉ, cũng khá thô thiển, còn bà anh lại là một mỹ nhân danh tiếng đồn xa. Ông có lần xuống núi gặp được người đẹp, vừa thấy liền ngây người, lập tức chạy ra hỏi cô kia là con cái nhà ai. Kết quả người ta nói cô gái này đã hứa hôn với con trai một vị cấp cao Quốc dân Đảng, lúc đó ông liền bực bội, trở về chưa được mấy ngày lại chạy vội xuống núi, ngay tại đêm trước khi mỹ nhân về nhà chồng liền cướp con nhà người ta đi. Vì chuyện này mà ông bị đuổi đánh khắp nơi, cuối cùng chỉ có thể đưa anh em trong nhóm tham gia Bát lộ quân dẹp bọn phản loạn, đánh tới đánh lui đến khi kháng chiến kết thúc, thành lập nước Trung Quốc mới. Sau đó cảm tình giữa hai ông bà ngày càng tốt lên, ông cụ từ xưa đến nay hễ tức giận sẽ đem người bắn chết tươi, mà lão bà nói cái gì liền nghe cái đó, nói muốn trăng cũng không dám đem tặng sao. Em xem, làm việc gì đều phải trả giá, mà đây nhất định không phải là chuyện xấu.” (Cái này là thê nô di truyền  ̄▿ ̄)
Sở Tịch đần mặt ra nửa ngày, lơ đễnh nói: “Toàn chuyện vô căn cứ.”
Trịnh Bình không phản bác y, đáp: “Có một chuyện mà anh rất chắc chắn, đó là lấy vợ nhất định phải chọn vợ đẹp, không xinh không thèm. Đây là tiêu chuẩn chọn vợ của nhà anh.”
Hắn ngó ngó sắc mặt Sở Tịch, trên mặt Sở Tịch rõ ràng hiện lên biểu tình chán ghét, nhưng mà xem ra Trịnh Bình càng nhìn càng thấy đẹp lại càng thấy thích, không cầm lòng nổi mà nâng cằm Sở Tịch lại gần, cười nhẹ bên tai y, nói: “Anh lần đầu nhìn thấy em thì nghĩ thầm trong bụng, người này sao lại đẹp đến vậy, giá mà vợ mình cũng như thế?….”
Sở Tịch một phen gạt tay hắn: “Tôi không có thích anh!”
Chiếc xe SUV đi xuống đường cao tốc, chẳng biết đã rẽ mấy vòng, băng băng chạy một đoạn đường dài rồi đột ngột dừng lại. Sở Tịch cảm giác được một bàn tay kéo mình xuống xe, tiếp đó thân thể bị người ta bế xốc lên.
Trịnh Bình hớn hở cười, trưng ra cái thái độ cực kì thân mật, ôm y tiến thẳng vào cửa lớn của tòa biệt thự.
“Không thích cũng không sao, em có thể………thong thả trau dồi hứng thú.”
__
Sở Tịch mơ hồ có cảm giác đang đi lên lầu, chẳng biết đã đi bao lâu, sau đó được nhẹ nhàng đặt xuống một chiếc giường lớn. Một bàn tay cẩn thận cởi bỏ tấm vải mềm che mắt y, rồi y nhận ra đây là một phòng ngủ cực lớn, tấm rèm cửa dày cộm che hết cảnh vật bên ngoài, ánh đèn đầu giường le lói mờ ảo, Trịnh Bình ngồi bên giường quan sát y, rõ ràng chỉ là một người đàn ông rất đỗi bình thường, thế mà lại làm cho người ta có cảm giác bức bối cùng nguy hiểm khó diễn đạt.
Sở Tịch linh tính không ổn, y vội vàng ngồi dậy, bàn tay ấn xuống lại truyền đến một trận đau đớn: “Ah…”
“Đừng cử động!” Trịnh Bình nói, “để anh băng bó cho em đã.”
Hắn quay đi một lúc sau xách về một hộp y tế, cẩn thận tháo bông băng trên tay Sở Tịch, bôi thuốc cầm máu rồi băng bó lại, xong xuôi thì tiêm thuốc kháng viêm, động tác ôn nhu như thể đang nâng niu bảo vật trân quý nhất. Sở Tịch muốn giãy ra, liền bị Trịnh Bình ghì chặt vào g ngực hỏi: “Còn đau không? Đau nhiều lắm không? Nơi này là tư gia của anh, không mấy ai biết, bác sĩ còn chưa kịp tới, nhanh nhất là mai mới đến được.”
Sở Tịch quát: “Bỏ tôi ra!”
“Không bỏ.”
“………Buông ra nào!”
Trịnh Bình hôn tới hôn lui, hỏi lại: “Sao phải buông? Em bây giờ là vợ anh cơ mà.”
Nụ hôn của hắn mang theo ý vị nhấm nháp, nóng bỏng mà không dễ cự tuyệt. Sở Tịch bỗng nhớ lại lúc ở trên tàu, y cứ như vậy mà bị đẩy ngã vào boong tàu, kiệt sức kháng cự mà chẳng ăn thua, ý tứ xâm phạm của gã đàn ông rõ như ban ngày, khiến người ta không thể không kinh hãi.
Sở Tịch không ý thức được âm cuối của mình đang run rẩy: “…….Trịnh Bình, tôi vẫn còn ôm hận.”
Trịnh Bình gật gật đầu đáp: “Anh chẳng quan tâm.”
“Một khi có cơ hội, tôi sẽ không do dự giết chết anh.”
“Tại sao chứ? Anh thích em như vậy….”
Sở Tịch gắt gỏng ngắt lời: “Tôi không thích anh!”
“Thực ra anh cũng biết,” Trịnh Bình nói, “Có lúc nói thích hay không thích đều là vô nghĩa, nếu có cơ hội cả đời này em cũng không thèm thích anh, vậy nên bây giờ chúng ta cãi cọ cũng có giải quyết được gì đâu?”
Sở Tịch giơ tay định cho hắn một cái bạt tai, thế nhưng cánh tay bị thương nặng ngoài ý muốn lại không có cách nào cử động, cho dù cố hết sức cũng chỉ nhúc nhích được ngón tay, sau đó vô lực buông thõng xuống.
Sở Tịch đột nhiên có dự cảm không lành: “……..Trịnh Bình vừa rồi anh tiêm cho tôi cái khỉ gì?”
“Thuốc kháng viêm với một xíu xiu thuốc giãn cơ,” Trịnh Bình nhăn nhở: “Trong phẫu thuật thường dùng thuốc giãn cơ để giảm liều lượng thuốc gây mê, đồng thời cơ bắp sẽ thả lỏng để tiến hành phẫu thuật.”
Con anh xinh đẹp của Sở Tịch dưới ánh đèn gần như lóe lên sắc nâu nhạt ánh kim, Trịnh Bình nhìn rõ trong đáy mắt có chút lo sợ cùng bất lực không muốn người khác nhìn ra.
“Ngoan nào,” hắn hôn trấn an lên hàng mi Sở Tịch, “anh chỉ không muốn làm em khó chịu thôi mà.”
Sở Tịch quát ầm lên: “Thằng hạ lưu!”
Trịnh Bình phá lên cười, hắn nhớ trước kia mình ở đại lục có nuôi một con mèo, nghe đâu là giống quý lắm, lại còn bé xíu, nhỏ xinh nhu nhược mà tính tình rất tợn, ngươi mà chọc nó, nó sẽ nổi khùng cào lại, nhưng mà nó vừa nhỏ vừa yếu ớt, cho dù móng vuốt cào vào tay cũng không gây thương tổn gì. Trừ loại phản kháng này ra thì nó chẳng làm gì nữa, nó cực kì hiếm lạ, lúc chủ động tấn công người khác, ngoài việc giơ nanh múa vuốt qua loa, những chiêu khác nó căn bản là không biết đến.
Trịnh Bình chậm rãi cởi bỏ Âu phục, tháo cà vạt, rồi đến áo sơ mi, cơ bắp tráng kiện dưới ánh đèn báo hiệu nguy hiểm đang đến gần.
Hắn hơi mạnh tay giữ lấy cằm Sở Tịch, ngón tay chậm rãi vuốt ve làn da non mềm mát rượi nơi bụng.
Trịnh Bình nhếch miệng cười: “….Cho em biết thế nào là bộ mặt hạ lưu của anh nhé.”