Trịnh Bình đẩy cửa ra, trước mặt là căn phòng ngủ trống trơn, từ góc rẽ vào nhà tắm khẽ vọng lại tiếng nước chảy ào ào.
Hắn rón rén bước qua, giày da giẫm lên tấm thảm lông dày, không phát ra chút âm thanh nào. Sở Tịch từ trước tới nay luôn cảnh giác, một tiếng động nhỏ nhoi cũng có thể kinh động tới y. Trịnh Bình gắng hết sức nhẹ nhàng đi đến, qua tấm cửa kính phòng tắm thấy Sở Tịch đang nửa quỳ bên bồn tắm, có vẻ như đã tắm rửa xong xuôi, khoác một chiếc áo choàng tắm vừa đè đầu cưỡi cổ một con chó nhỏ, vừa chật vật quát mắng nó: “Đây là dầu gội không ăn được! Sao mày còn ngu hơn cả Trịnh Bình?”
Trịnh Bình cười không ra tiếng. (đếch có tiền đồ = =)
Con chó nhỏ cũng như đánh vật, từ đầu đến chân toàn xà phòng, túm lông căn bản là ngắn tũn, bị dội nước trông chẳng khác nào cún trụi lông. Không may là Sở mỹ nhân lực tay quá khỏe, giữ không cho chó nhỏ vẩy nước, thế là chó nhỏ buồn thiu, chỉ có thể chạy tới chạy lui né vòi hoa sen.
Sở Tịch không chút thương xót tóm lấy chân trước của nó: “Giơ cái bụng ra đây! Bẩn phát khiếp, chậc chậc, khó ngửi quá đi mất, sao hôi vậy chứ…..Mấy ngày rồi chưa tắm hả? Ít ra cũng phải nửa tháng đúng không?”
Cún nhỏ kịch liệt chiến đấu, kêu oăng oẳng một tiếng, thanh âm cụt ngủn. Hình như dây thanh quản có vấn đề thật rồi, tiếng sủa kia làm gì giống chó thường đâu, nào ngờ khiến Sở Tịch ngây ngẩn cả người, nói: “Chu choa ôi, không phải là chó câm đấy chứ….”
Cún con nhảy ra khỏi bồn tắm, chạy một vòng trên tấm thảm ướt nhẹp, sau đó bị Sở Tịch lôi lại xối thẳng nước vào mặt nó, xối mạnh đến mức xà phòng bay tứ tung, chó nhỏ liều mạng khua khoắng bốn chân, khua chán chê mới được thả ra, thế là hoa mắt chóng mặt bước trên thảm vài bước, lưu lại mấy vết móng chân xiêu xiêu vẹo vẹo.
Sở Tịch “bộp” một tiếng bật máy sấy, túm con chó lên sấy, tiếng quạt vừa to vừa vang, cún con bị hù đần cả mặt, lúc phản ứng kịp thì liều mạng trốn. Nhưng anh bạn nhỏ này chạy làm sao được với Sở mỹ nhân ác bá, chỉ có thể chịu trận sấy lông mười phút, đến nỗi lông trên đầu xù lên như cuộn len nhỏ, Sở Tịch vừa buông tay con chó nhỏ đã vèo cái chạy mất dạng.
Dáng chạy của nó hơi bị kì quái, chó khác đều là kiểu bốn chân tung tăng chạy, còn nó thì giống vừa chạy vừa đi như diễu hành, chỗ đầu gối lúc cong lúc thẳng, trông y hệt đi tuần. Sở Tịch nhìn mà bật cười, lắc lắc đầu đứng lên, rút một chiếc khăn bông lớn lau tay.
Trịnh Bình trước giờ chưa hề nhìn thấy Sở Tịch cười hiền như vậy, hắn chôn chân ngoài cửa phòng tắm, bỗng dưng trong lòng ngũ vị hỗn tạp(rối bời), khó nói là cảm giác gì. Sở Tịch cư xử lạnh lùng, bình thường sẽ không làm vẻ mặt hòa nhã với người khác, đương nhiên đối với hắn cũng chẳng dịu dàng là bao. Trước đây Trịnh Bình cho rằng người này sẽ vĩnh viễn không bao giờ hiền lành một chút, nhưng nhìn thấy nụ cười kia lại đột nhiên có ý nghĩ, Sở Tịch có thể đối với một đối tượng đặc biệt nào đó mà trở nên hiền dịu thậm chí là trìu mến.
Chỉ là đối tượng đặc biệt đó không bao gồm hắn.
…..Còn có ai nữa nhỉ? Trịnh Bình ghen bóng ghen gió nghĩ, cậu ta còn bạn bè nào nhỉ? Cậu ta và Kha Dĩ Thăng đã ân đoạn nghĩa tuyệt, thế thì còn ai nữa?
——Đổng Sa có tính không? Người kia nghe đồn là cô gái thân thiết nhất với Sở Tịch, thậm chí còn có khả năng quang minh chính đại rước về làm dâu nhà họ Sở, cô ta chẳng nhẽ hơn mình một xíu xiu đặc quyền này nọ thật sao?
Trịnh Bình hít sâu một hơi. Hắn không thể kiềm chế được mình có cái suy nghĩ vẩn vơ như oán phụ, chẳng khác nào cô gái luôn nghi ngờ người yêu của mình lăng nhăng bên ngoài, thật là mất tư cách quá đi.
Sở Tịch cất khăn tắm, ngáp một cái rồi túm lấy con chó, lơ đễnh xoay người. Trịnh Bình lùi ra sau nửa bước, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm.
Sở Tịch sững người, ngước mắt lên nhìn Trịnh Bình. Trong nháy mắt đó, trên mặt y không chút cảm xúc nào, sau đó y rũ mi xuống mở cửa, cọ lên người Trịnh Bình mà bước qua. ( )
Một thoáng kia từ thân thể lướt qua phảng phất mùi sữa tắm thoang thoảng khiến máu Trịnh Bình cơ hồ xộc thẳng lên não, hắn tóm gọn lấy cổ tay Sở Tịch, từ từ bóp nghiến lấy những khớp xương trong lòng bàn tay, chậm rãi kích thích dây thần kinh dưới từng thớ thịt.
Trịnh Bình biết chắc mình sẽ hỏi cái gì, thế nhưng hắn lại buột miệng hỏi: “……Em ăn cơm tối chưa?”
Sở Tịch lạnh lùng gạt hắn ra: “Liên quan gì đến anh.”
Trịnh Bình đột ngột tóm lấy con chó nhỏ trong lòng y quăng chỏng gọng xuống đất. Chó nhỏ mới hai tháng còn quá bé, từ độ cao như vậy té xuống rất dễ bị thương, may mà tấm thảm dày, chó con rên rỉ hai tiếng rồi cà nhắc lết sang một bên, nhìn thấy tủ sách liền nhanh chóng lủi vào trong góc.
Sở Tịch xông lên định ôm lấy con chó: “Anh làm cái gì!”
Trịnh Bình tóm lấy y, chắn trước mặt Sở Tịch, chậm rãi nhẹ nhàng hỏi: “Em ăn gì chưa?”
Sở Tịch nhìn hắn, quay đầu đi nói: “Chưa.”
“Tại sao đang ở nhà lại bỏ đi?”
Im lặng hồi lâu. Trịnh Bình cảm thấy sự nhẫn nại của bản thân mỗi giây mỗi phút trôi qua lại sắp sửa biến mất gần hết, thậm chí hắn còn nghe thấy âm thanh từng sợi dây thần kinh trong đầu dần dần bị kéo căng. Loại cảm xúc chán chường xen lẫn bất lực chiếm hữu toàn bộ giác quan của hắn, lỡ Sở Tịch lại quẳng cho một câu mắc mớ gì đến anh thì biết trả lời ra làm sao?
Chẳng nhẽ lại sử dụng phương thức bạo lực mà đôi bên đều cảm thấy vừa trẻ con vừa bất đắc dĩ kia?
Sở Tịch nín thinh hồi lâu, đúng lúc Trịnh Bình gần như không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, y thở dài thườn thượt, từ tốn hỏi lại: “Tôi không được phép đi ra ngoài sao?”
“——Anh chẳng nói qua tôi là người chủ nhân còn lại của nhà anh, cũng không phải tù nhân cho anh nhốt vào, vậy tôi phải được phép ra khỏi nhà chứ.” Sở Tịch lại nói tiếp: “Nếu anh thấy không được thì lần sau trước khi đi tôi chào anh một câu, cơ mà nếu anh thấy tôi ngay cả quyền đi lại cũng chẳng có, thì xin lỗi nhé, tôi còn trẻ lắm, đời còn dài, tôi cũng không dám chắc mình chịu chết dí trong nhà anh mấy chục năm không vác mặt ra đường đâu.”
Lời y nói thật chậm rãi, Trịnh Bình cứ nghe rồi nghe đến khi đột ngột ngây ngẩn cả người. Sở Tịch đi vòng qua bế con chó nhỏ dậy, Trịnh Bình cứ như vậy không chút phản ứng, trong tim chỉ niệm đi niệm lại từng câu từng chữ mà y nói, mãi đến khi niềm vui sướng mơ hồ kia dần dần trở nên rõ ràng, hắn không nhịn được nữa.
“…..Sở Tịch,” Trịnh Bình từng câu từng chữ mớm lời hỏi: “Em….Em đồng ý là vị chủ nhân còn lại của nhà anh sao?”
Sở Tịch nhướng mắt lên nhìn hắn, ôm con chó nhỏ đi qua.
Trịnh Bình mắt nhắm mắt mở bám theo sau: “Hay là em tình nguyện làm vị chủ nhân duy nhất cũng được, em quản cái nhà này…..cũng quản luôn cả anh nữa, được không?”
Sở Tịch ngồi trên ghế tựa kiểm tra xem hai chân trước của chó nhỏ có bị thương không, Trịnh Bình đến gần, quỳ xuống cạnh chân y, theo dõi nét mặt y. Sở Tịch từ đầu đến cuối không buồn trả lời hắn, Trịnh Bình cũng không quan tâm đến đáp án, chỉ cần một chút tiến triển cũng đủ khiến hắn vui sướng thật lâu thật lâu rồi.
“….Lần sau tôi ra khỏi nhà anh còn dám như vậy nữa không?” Sở Tịch lạnh lùng lên tiếng.
Trịnh Bình lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Không dám nữa!”
Tuy nhiên hắn nghĩ nghĩ thế nào đành thêm một câu: “Nhưng mà em phải chịu khó ăn, em với cả đồ chơi nhỏ này,” hắn chọt chọt lên bụng chó con, “Cả hai đều phải thế.”
Vì tâm tình vui vẻ nên Trịnh Bình nhìn con chó con cũng thấy vừa mắt hơn nhiều. Có trời mới biết hắn vừa nãy chuẩn bị bóp chết cái của nợ đáng ghét này rồi.
Tâm tình khi yêu một ai đó thật kì diệu, sẽ vì một lời nói hay một ánh mắt của người ta mà thay đổi cảm xúc của chính mình, vô cùng tinh tế mà lại rất chân thật, giống như bươm bướm khẽ động đôi cánh, lại có thể khơi dậy lên cơn bão ở nơi kín đáo nhất, khó nói nhất sâu trong tim.
Lúc Trịnh Bình đi ra gọi thực đơn mặt mày vẫn còn hớn ha hớn hở, người phụ trách khách sạn mới rồi còn lẩy bẩy đứng chờ sếp ra tóm cổ trút giận, ai mà ngờ vừa tim đập chân run đưa lên thực đơn, Trịnh Bình lại vui vẻ nhìn hắn cười nói: “Anh làm tốt lắm nha.” ( )
Người phụ trách lau mồ hôi đáp: “Quá khen, quá khen.”
“Ờm, mang cho tôi canh cá, mấy món điểm tâm kiểu Hongkong, đừng làm cà ri gà, tôi là tôi không ngửi nổi cái mùi cà ri gà…. Đúng rồi, thêm mấy miếng xương nữa,” Trịnh Bình gập lại quyển thực đơn, “Nếu có bánh quy cho chó thì mang đây hai cái.”
Tay phụ trách nhanh nhảu khúm núm nhận lấy thực đơn đi chuẩn bị. Xem ra hắn đã được mở mắt, gần vua như gần cọp, tâm tư của sếp có giời đoán được, hên thì gặp lúc sếp đang vui vẻ ngươi làm gì cũng tốt, xui xẻo gặp đúng lúc sếp đang cáu, ngươi có làm tốt thế nào cũng tự dưng thành dở.
Món ăn mau chóng được bưng tới, làm khó nhà bếp đã muộn thế này rồi vẫn dọn lên một bàn ăn thịnh soạn. Sở Tịch ôm chó cho ăn xương, Trịnh Bình gắp một miếng cá đút cho y, tươi cười hỏi: “Có ngon như ở Hongkong không?”
Sở Tịch không thèm ngẩng đầu: “Còn khuya mới bằng.”
Trịnh Bình cũng không cự cãi, toàn tâm toàn ý phục vụ vợ yêu nhà mình, một lúc sau mới gọi: “Sở Tịch….”
“Làm gì?”
“Tối nay tự dưng em nổi nóng như vậy, là vì sao?”
Sở Tịch không đáp.
Trịnh Bình nhìn y đầy chờ mong: “Có phải tại anh bỏ ra ngoài trong lúc em đang không vui không?”
Sở Tịch vẫn không nói gì, đột nhiên cầm miếng xương to nhất nhét vào miệng chó con, làm nó kêu ư ử, sau đó tức tối nhả xương ra mặt bàn.
Giây tiếp theo Sở Tịch bị ôm chặt vào g ngực rắn chắc, Trịnh Bình ngẩng đầu, cằm tựa lên trán y, thì thầm nói: “Anh sẽ không bao giờ bỏ em ở nhà một mình nữa đâu….Thật đấy…..Lần sau em không thích anh làm cái gì nhất định anh sẽ không làm cái đó, được chưa? Hửm?”
……..Liên quan gì đến ông mày? (=))~)
Sở Tịch nghĩ thầm trong bụng, nhưng mà cũng không nói toẹt ra. Trịnh Bình ôm lấy y thật là chặt, cứ như ngoại trừ thịt nát xương tan, bằng không sẽ chẳng bao giờ buông tay.