Cực Đạo Truy Sát

chương 56

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Tịch gọi điện thoại cho Kim Thạch: “Buổi tối có về nhà ăn cơm không?… Sao? Không về? Anh đang ở đâu?”

“Ông đây bị đùa bỡn….” Kim Thạch tủi thân nói, “Lưu Triệt bé bỏng đúng là kẻ lấy oán trả ơn, phụ bạc lòng người, vô tình vô nghĩa, chơi đùa người ta xong liền bỏ của chạy lấy người, không chịu trách nhiệm với người ta….”

Sở Tịch dừng một chút, không cảm xúc nói: “Dù vậy cũng đừng quên về nhà đúng giờ.”

Kim Thạch liên tục gật đầu, một tay cầm điện thoại tay kia ấn Lưu Triệt xuống, còn có một chân đạp trên lưng Lưu Triệt nghiền a nghiền a đề phòng hắn đột nhiên vùng dậy bỏ chạy. Sở Tịch đại khái cảm nhận phong ba sắp tới, giáo huấn có thể xong, vì thế bồi thêm một câu nhẹ không “Nhớ về mua cho tôi bánh trứng ở tiệm Bánh Tây Mỉm Cười”, rồi vô cùng tao nhã vô cùng cao quý cúp điện thoại.

Kim Thạch vứt điện thoại cái vèo, phi thân bổ nhào lên người Lưu Triệt: “Năn nỉ cậu đấy….Nói cho tôi đi….Lô hàng kia rốt cuộc ở đâu?!”

Trước cửa khu ghế lô, mama Tang dẫn một nhóm oanh oanh yến yến liễu yếu đào tơ, cắn khăn mùi soa thậm thà thậm thụt; trong ghế lô, Lưu Triệt bị một tên hổ đội lốt mèo đè dưới đất, kết quả con hổ kia còn thấy mình chưa đủ yêu mị chưa đủ đáng yêu, thế là nổi khùng nhún qua nhún lại trên người hắn, hòng tạo ra hiệu ứng đáng yêu mèo con làm nũng với chủ nhân.

Lưu Triệt oai oái kêu thảm: “Tôi không biết! Tôi thực sự không biết gì cả! Á á á đừng dụi nữa, không thở nổi nữa rồi! Xương sườn sắp gãy rồi! Á á á Kim Thạch anh rốt cuộc nặng bao nhiêu! ——”

Kim Thạch vò vò tóc: “Cậu trông khỏe khoắn vậy, sao mà yếu như sên?…. Thôi rồi cậu đúng là đồ tốt mã dẻ cùi() trong truyền thuyết. Lưu Triệt! Đã thân nhau đến mức này rồi, cậu còn giấu giếm cái mẹ gì? Đồ bạn tồi! Cậu Sở nhà tôi nói cứ có việc gì qua hải quan thì tìm cậu, lúc này anh em tìm cậu giúp đỡ chút đỉnh, cậu còn một mực từ chối? Đồ không có nghĩa khí!”

() Nguyên gốc là 驴粪蛋儿表面 (lư phẩn đản đản biểu diện quang) phỏng theo câu 驴粪蛋蛋表面光 (lư phẩn đản nhi biểu diện quang) để chỉ những kẻ bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong rỗng tuếch.

Lưu Triệt vừa ôm lấy xương sườn, vừa thở phì phò: “Liên quan gì đến tôi? Anh nói anh mua hàng nhờ họ vận chuyển, anh có hóa đơn không? Có biên lai không? Công ty vận chuyển có giấy phép kinh doanh hợp pháp không? Tôi phụ trách hải quan hải vận thông thường, phản đối buôn lậu vũ khí phi pháp, túm lại là phản đối anh, chính là anh đó Kim Thạch!”

“…..” Kim Thạch yếu ớt cắn ngón tay, “…..Nhưng mà mấy người cướp mất M cùng súng bắn tỉa của tôi.”

Ngữ điệu ủy khuất, trực tiếp khiến Lưu Triệt liên tưởng đến bé trai đáng yêu vừa cai sữa, cắn cắn ngón tay nói với mẹ: Nhưng mà mẹ lấy mất bình sữa của con.

Lưu Triệt trên trán nổi gân xanh: “Chả liên quan đến tôi, là có người giả mạo hải quan lấy mất súng của anh!”

“Vậy….Vậy có người giả mạo các cậu, các cậu phải có trách nhiệm bắt chúng nó chứ!”

“Cái này tôi không phụ trách!” Lưu Triệt gần như rống lên, “Xuống khỏi người tôi!”

Kim Thạch hậm hực trèo xuống, Lưu Triệt ai oán rền rĩ bò dậy phủi phủi bụi, đi được một bước, khổ sở ôm sườn: “Ái ối oái má ơi….”

Lời còn chưa dứt Kim Thạch xông lên tóm lấy hắn, ra sức lay tới lay lui: “Vậy cậu nói xem nói xem nói xem tôi phải tìm ai phụ trách việc này? Cảnh sát các người sao lại vô trách nhiệm như vầy!”

“…….” Lưu Triệt muốn nói gì lại không nói được, trên đầu sao vàng lấp ló trước mắt chim nhỏ bay lượn, cuối cùng trợn mắt nghiêng đầu ngã gục xuống, làm bộ làm tịch ngất đi. ( )

“Cậu nói xem nói xem nói xem nói xem tôi phải tìm ai mới tìm được súng bắn tỉa của tôi hả tôi là tôi ghét cay ghét đắng cái thằng lấy súng của tôi đấy tôi tốn bao tiền của mới mua được cơ mà lại còn là đạn đum đum mới nhất với súng bắn tầm xa mới nhất oa oa oa oa oa oa—— hửm?” Kim Thạch nghiêng đầu gẩy gẩy mí mắt Lưu Triệt, “….Xỉu rồi?”

Gã đem Lưu Triệt quẳng bịch xuống đất, tụt hết cảm xúc, “Sao mà yếu sinh lý thế này!”

Lưu Triệt nằm bẹp trên đất, thái dương giật giật: Ai yếu sinh lý, ngươi mới yếu sinh lý, cả nhà ngươi đều yếu sinh lý…..

__

Đêm khuya lãng mạn, hương hoa phiêu lãng, trăng sáng như gương, giai nhân trong lòng.

Kim Thạch quẳng Lưu Triệt lên chiếc ghế dài trong công viên, phủi tay hỏi: “Nhà cậu tóm lại là ở đâu?”

Vừa rồi gã cứ như ném bao tải gạo, Lưu Triệt hoa mắt chóng mặt nằm bẹp trên ghế dài, yếu ớt rên rỉ: “…..Đã bảo anh đi thẳng vào khu biệt thự cơ mà…..”

Kim Thạch khuyến khích hắn: “Đứng lên! Đứng lên tự mình đi! Lúc nào cũng phụ thuộc vào người khác là không được! Tiểu mỹ nhân nhà chúng tôi thường dạy: Người phải học cách đi trên hai chân, phải học cách tự mình tiến lên, không được dựa dẫm người khác mãi….”

“Đấy là Sở Tịch thích mở đại hội giáo dục,” Lưu Triệt lật đà lật đật đứng lên đi phía trước: “Ui chu choa đầu của tôi…. Choáng quá…. Choáng quá…..”

Một hơi hai chén rượu, tay kéo, áo cởi; lại bị Kim Thạch giằng co kéo đẩy một phen, không choáng mới lạ. Lúc này sắc trời đã tối, đèn ngoài cổng vườn hoa không biết vì sao vẫn chưa sáng đèn, trên đường thật yên lặng, ánh sáng rất mờ nhạt, gần như không thấy gì. Hai bước của Lưu Triệt như đường parabol, Kim Thạch nhịn không được bước lên đỡ lấy, he he cười nói: “Sao mà vô dụng thế uống có hai ngụm đã say thế này?”

“Đấy là vì ông đây thấy nhà ngươi lõa thể, máu mũi xông lên, sắc dục mê muội!”

Kim Thạch còn định nói gì, bỗng nhiên ánh mắt liếc xéo, chợt thấy trong bóng đêm có ánh sáng vật gì chớp lóe. Trong tích tắc dây thần kinh Kim Thạch bỗng căng thẳng, gã trực giác có gì đó không ổn——Trên con phố chẳng hiểu vì sao đèn đóm tắt rụi, có loại cảm giác nguy hiểm lóe lên trong chốc lát lập tức kích động gã sát thủ dày dạn kinh nghiệm.

Lưu Triệt nghiêng đầu: “Lại nói mất đồ, sao anh không tìm Sở Tịch giúp anh——Oái!”

Tiếng kinh hô ngắn ngủi kia là do Kim Thạch đột ngột đè hắn xuống đất, tiếng xé gió của viên đạn xẹt qua mặt, sau đó truyền tới một tiếng “đinh” nho nhỏ, Kim Thạch hít một hơi khí lạnh. Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc, Lưu Triệt còn không hiểu có chuyện gì, chỉ mơ hồ cảm giác xảy ra nguy hiểm, tiếp theo trên mặt nhỏ xuống thứ gì ẩm ướt.

Là máu! Lưu Triệt lập tức phản ứng lại.

Kim Thạch từ trên người hắn bật dậy, một tay vươn ra sau hông lấy súng. Nhưng tay súng ẩn nấp trong bóng đêm kia hành động nhanh hơn, chỉ nghe lá cây xào xạc mấy tiếng, một bóng đen nhanh chóng lao ra, trong tích tắc đã biến mất vào màn đêm trên phố. ( )

Kim Thạch “a” một tiếng ngồi trên mặt đất. Lưu Triệt toàn thân cứng đờ, đến lúc hồi phục tinh thần liền bổ nhào đến, tóm lấy gã liên thanh hỏi: “Sao thế sao thế bị thương ở đâu? Nhanh! Nhanh tới bệnh viện!”

“Không sao không sao,” Kim Thạch ôm lấy bả vai, “sượt qua thôi.”

Bả vai gã bị rạch một đường, tuy rằng sâu, nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng. Lưu Triệt định gọi cho Sở Tịch, nhưng bị gã ngăn lại, gã dùng đèn pin chiếu lên mặt đất, xem xét từng li từng tí, hồi lâu sau nhặt lên một đầu đạn, khẳng định nói: “Chính là cái này!”

Lưu Triệt đi tới nhìn qua. Kim Thạch cẩn thận quan sát đầu đạn, nắm trong tay cảm giác một chút, “oa” một tiếng nhảy dựng lên nói: “Đạn đum đum của tôi!”

Kim Thạch giật nảy: “Gì? Anh đặt đạn đum đum?!”

“Thế nên mới không dám cho Sở Tịch biết,” Kim Thạch tràn ngập thương yêu vuốt lên bả vai bị thương của mình: “Chú em theo anh lâu như vậy, anh vừa rồi xém chút nữa bái bai chú….”

Đạn đum đum, tên tiếng Anh là dumdums, là đầu đạn sát thương cực lớn sản xuất từ nước Anh cuối thế kỉ trước. Nó đáng sợ ở chỗ, trên đầu đạn không bọc chì, nên chì sau khi vào cơ thể sẽ biến dạng, chèn ép, tạo thành lực sát thương bằng mấy trăm lần đầu đạn. Hơn nữa đum đum còn gây nhiễm độc chì trong cơ thể người và lây nhiễm nghiêm trọng, tỉ lệ người chết do bị bắn vào đầu trong bán kính hơn trăm mét là phần trăm, bắn vào tứ chi tỉ lệ tử vong là phần trăm, nhưng tỉ lệ cắt cụt là trăm phần trăm.

Đạn đum đum hiện tại bị quốc tế cấm sử dụng đồng thời ngừng sản xuất, không hiểu sao Kim Thạch lại đặt được hàng này, cũng không biết hắn đặt bao nhiêu, mà bây giờ bị tuồn vào thị trường rồi.

Lưu Triệt vô lực ngã ngồi trên đất: “Anh anh anh…. anh mau tìm lô hàng đấy về ngay cho tôi!”

Kim Thạch nhảy dựng lên, tóm lấy Kim Thạch lắc tới lắc lui: “Tôi tìm không được! Thế nên mới tìm đến người anh em!”

“Tìm tôi làm gì, tôi chỉ là người phụ trách buôn lậu hải quan nho nhỏ thôi!”

“Chú em,” Kim Thạch nhìn vào mắt Lưu Triệt, vạn phần thành khẩn, “tôi chỉ biết cậu là cán bộ lãnh đạo, làm công ăn lương, là đầy tớ của nhân dân, có việc tìm cậu là hữu hiệu nhất,….”

Vũ trụ nhỏ của Lưu Triệt bay vút, thấy bộ dáng đáng thương tội nghiệp của Kim Thạch thì xìu xuống, sau khi quay vài vòng thì chính Lưu Triệt cũng bị mình vắt cho mềm người: “Tìm tôi có tích sự gì, anh phải tự mình ra giá, xuất ra thị trường quốc tế, cho mỗi người đều biết có thương nhân mua đạn đum đum giá cao. Như thế nhất định có người chủ động cắn câu, lúc này anh xem lô vũ khí là biết có phải đồ của mình bị lấy mất không…. Kim Thạch! Đầu óc anh ngu si như vậy, làm sao Sở Tịch trọng dụng được?!”

“……Chắc vì tôi tứ chi phát triển.” Kim Thạch gãi gãi đầu, vô tội nhún vai, “Nhưng mà ai lại muốn giết chú em hử? Hơn nữa còn dùng đạn đum đum mà tôi đặt hàng nữa? Cậu kết thù?”

Lưu Triệt đương nhiên gây thù chuốc oán, hắn vừa nửa công khai nửa lén lút giúp Trịnh gia mở đường hộ tống vận chuyển buôn lậu vũ khí, vừa hiên ngang chống lại các tập đoàn nhỏ buôn bán vũ khí bất hợp pháp, như vậy là chủ nghĩa hai mang, đương nhiên sẽ bị lên án. Những băng nhóm ở bên thứ ba có hỏa lực và vũ trang sẽ không ngồi chờ chết, bọn họ đều có máu mặt, có kẻ cùng lập căn cứ chế thuốc phiện ở Tam giác vàng, có kẻ ở biên giới Myanmar nhập cư trái phép một thời gian dài, chỉ là một Lưu Triệt cán bộ nhà nước, làm công ăn lương, bọn họ làm gì không dám giết?

Nhưng tại sao lại dùng đạn đum đum mình đặt? Kim Thạch có cảm giác phẫn nộ vì quần áo mới mua bị người ta mặc mất.

Đạn đum đum dù sao cũng là thứ không thể đụng vào, công ước Den Haag() đã ra lệnh cấm sử dụng đạn đum đum. Sở Tịch tuy rằng buôn lậu, nhưng hành xử có nguyên tắc, lỡ bị Sở Tịch biết được, bạn nhỏ Kim Thạch nhà chúng ta rất có khả năng bị cắt □ bán đi làm giai bao.

() Công ước Den Haag (Công ước La Hay) và chính thức đưa tội ác chiến tranh và chiến tranh vào luật quốc tế, trong đó có quy định về sử dụng vũ khí.

Kim Thạch cân nhắc cả tối không có hiệu quả. Sáng hôm sau gã mò về nhà như kẻ trộm, lẹ tay lẹ chân đẩy cửa ra, chỉ sợ Sở Tịch phát hiện gã cả đêm không về—— Thật không may, gã vừa nhón chân lẻn vào, ngẩng đầu nhìn thấy Sở Tịch và Đổng Sa đường đường hoàng hoàng ngồi tại phòng ăn uống trà sớm.

Kim Thạch dưới hai luồng ánh mắt sáng như đèn pha chậm rãi đứng thẳng người, giả bộ hớn hở vẫy vẫy tay: “Hê lô….”

“Anh ra đây cho tôi,” Sở Tịch uể oải đặt xuống tờ tạp chí ba xu lá cải, “—— Anh sao mà máu me be bét thế kia, đêm qua có chuyện gì? Đi đâu? Trịnh Bình mới gọi điện nói Lưu Triệt tối qua đi cùng anh gặp nguy hiểm, anh lại đây tôi xem!”

Còn chương mà sao oải quá á á (ᗒᗣᗕ)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio