Cực Độ Mê Luyến

Chương 72: Anh xin tôi đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: lemonade

======

Có ý gì chứ?

Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?

.........

Giọng của Khang Vạn Lý đột nhiên lớn hơn, cậu lắc đầu nói: "Chờ đã! Cậu chờ chút đã!"

Dường như Hoa Minh không nghe được lời nói của Khang Vạn Lý, chỉ lo cho bản thân mình, không hề để ý đến người khác.

Khang Vạn Lý nghẹn ngào một hồi rồi bỗng nhiên la lớn: "Tôi đồng ý với cậu! Tôi rút lại lời từ chối đã nói với cậu, tôi sẽ cân nhắc thật kĩ càng!"

......

Nếu là trước kia thì cân nhắc sẽ khiến cho người ta vui vẻ đến nhảy cẫng lên.

Nhưng Hoa Minh không hề vui vẻ gì cho cam: "Cân nhắc thì có gì tốt cơ chứ? Sau khi cân nhắc chẳng phải là sẽ từ chối tôi à? Anh nói không thích tôi mà, đúng không?"

......

Thanh âm của Khang Vạn Lý chỉ toàn là nức nở, đôi mắt cậu đỏ bừng, chóp mũi cũng đo đỏ, gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự kinh hoàng và bất lực.

Trông cậu vô cùng đáng thương lại đáng yêu, cố tình kí/ch thích Hoa Minh càng muốn bắt nạt cậu thêm nữa.

Khang Vạn Lý không hề ngoan cố, cũng không hề kiên trì, cậu khóc hu hu nói: "Không phải đâu, câu kia tôi cũng rút luôn, tôi không có không thích cậu như thế."

Hoa Minh nói: "Anh nói dối, anh chỉ muốn trả lời cho có lệ với tôi để tôi buông tha cho anh trước mà thôi."

Khang Vạn Lý vừa khóc vừa hô: "Không phải mà!!! Tôi không có lừa cậu! Tôi không lừa gạt người khác bao giờ cả, tôi không có không thích cậu, tôi không có không thích cậu thật đó."

........

Hoa Minh dừng lại, sau đó đôi mắt của hắn như hiện lên một tia ánh sáng, khoé miệng bỗng nhiên lộ ra một nụ cười: "Vậy là thừa nhận thích tôi rồi hửm?"

Khang Vạn Lý gấp đến quáng: "Tôi không biết, tôi cũng không rõ nữa, tôi thật sự không biết mà."

Hoa Minh hiển nhiên cũng không vừa lòng với đáp án này, hắn bóp lấy miệng của Khang Vạn Lý, nói: "Đủ rồi, há miệng ra, tôi phải hôn anh."

Nếu bị hắn hôn vậy thì sẽ chẳng còn cách nào để trao đổi nữa rồi.

Khang Vạn Lý bị ép đến nóng nảy, rốt cuộc cũng sáng tỏ: "Có một chút! Tôi cũng hơi thích cậu!"

Hoa Minh nói: "Thích theo kiểu nào?"

Khang Vạn Lý nói: "Là.... là thích theo kiểu yêu đương!"

Cuối cùng Hoa Minh lâm vào trong suy nghĩ, sau đó lại cười.

Hắn vô cùng dịu dàng nói: "Vậy bây giờ anh thích tôi, tôi cũng thích anh, hai ta quả nhiên là anh tình tôi nguyện, anh sẽ để tôi được như ý nguyện, đúng chứ?"

..... Không đúng!!!

Không đúng mà!!

Khang Vạn Lý khóc thút thít: "Tôi chỉ hơi thích cậu mà thôi!"

Hoa Minh: "Một chút cũng là thích rồi."

Khang Vạn Lý: "Không được, dù sao thì cũng không được, cậu đừng có mà lộn xộn!"

Hoa Minh nhíu mày: "Nói là thích tôi, nói là yêu tôi, nhưng vẫn từ chối tôi. Bé cưng, anh chơi tôi à?"

Khang Vạn Lý khóc lóc lắc đầu: "Không phải đâu! Không phải đâu mà! Cậu, cậu không thể cho tôi chút thời gian hả! Cậu cho tôi chút thời gian đi!"

Thốt lên câu này xong, Khang Vạn Lý đã hoàn toàn sụp đổ rồi, đây là lần đầu tiên trong đời mà cậu từ bỏ tự tôn mà khóc lớn, khóc không thành tiếng ở trước mặt Hoa Minh.

Cậu khóc trông quá đáng thương, dường như đã chạm đến bờ vực thẳm rồi, chẳng còn sức lực nào cả.

Hoa Minh hờ hững nhìn chằm chằm cậu, bỗng nhiên nói: "Anh xin tôi đi."

Hai mắt Khang Vạn Lý đẫm lệ, mông lung: "Cậu nói... cái gì?"

Hoa Minh nói: "Tôi bảo anh cầu xin tôi đi."

Khang Vạn Lý: "....."

Khang Vạn Lý hức hức hai tiếng, lí nhí nói: ".... Tôi xin cậu."

Hoa Minh □□ một tiếng: "Không đủ."

(*) raw để hai cái ô vuông đó nên tui cũng không biết nó nghĩa là gì nữa.

Khang Vạn Lý lại thút thít: "Xin cậu mà."

Hoa Minh nói: "Vẫn chưa đủ."

Khang Vạn Lý mất hết thể diện, cái gì cũng không quan tâm đến nữa, chỉ có thể lộ ra vẻ mặt bất lực nhất của bản thân, cả gương mặt của cậu dán lên ngực Hoa Minh, hu hu nói: "Tôi xin cậu, cậu tha cho tôi đi, ít nhất thì... không phải là hôm nay."

Hoa Minh yên lặng một giây, sau đó đột nhiên cử động. Toàn thân Khang Vạn Lý nóng như bị lửa thiêu, trên chân có cảm giác hơi hơi đau, cậu chỉ có thể nhỏ giọng rê/n rỉ.

Hoa Minh thật sự không tiếp tục nữa, cậu cũng không dám chọc đến hắn nữa.

Thế nên ngấm ngầm chấp nhận sự thoả hiệp trung gian ấy.

Ước chừng cỡ mười phút sau, Hoa Minh mới dừng lại rồi ngã xuống bên cạnh Khang Vạn Lý, hắn nhìn thật chăm chú vào Khang Vạn Lý trong bóng đêm.

Hoa Minh nhàn nhạt nói: "Em nhường anh lần này đấy."

Khang Vạn Lý: "....."

Khang Vạn Lý nghiêng đầu, nước mắt đều bị Hoa Minh liếm vào miệng hắn hết, cậu hơi tức giận mà né tránh, chóp mũi phát ra một tiếng hít uỷ khuất.

Không khí trở nên cực kì yên tĩnh, Hoa Minh đứng dậy khỏi mặt đất, bế Khang Vạn Lý lên trên giường.

Vừa tiếp xúc với chăn giường, Khang Vạn Lý đã lăn một cái, bọc cả thân mình vào trong chăn, trên chân thì ướt nhóp nhép, cả người đỏ như con tôm luộc.

Hoa Minh kéo lấy một góc chăn, lười biếng nói: "Xích vào trong đi, chừa cho em một chỗ với."

Lúc này Khang Vạn Lý sớm đã hết cách rồi, tuy Hoa Minh không còn bắt nạt cậu nữa nhưng cậu bị oan ức to như thế, nhịn không được lầm bầm: "Cậu không thể đi à!"

Hoa Minh nói: "Không thể."

Người phía sau ôm lấy cậu, Khang Vạn Lý bị chọt đến run rẩy, thân thể cậu cứng đờ, bực bội nói: "Hoa Minh!"

Không phải đã kết thúc rồi sao! Tại sao lại còn..... như thế!

Hoa Minh nhàn nhạt nói: "Thanh thiếu niên tuổi 18 ấy mà, anh sẽ hiểu thôi."

Không hiểu! Khang Vạn Lý thật sự không hiểu!

Hoa Minh đã làm chuyện mà người bình thường chẳng ai làm cả, cậu bị Hoa Minh ôm lấy, còn bị ép phải nói ra hết những tâm sự thầm kín nữa, càng ngày càng thấy oan ức mà!

Buổi tối hôm nay, rõ ràng trong lòng cậu khổ sở như thế, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, yên lặng khó chịu đến như vậy!

Nghĩ đến chuyện này, Khang Vạn Lý cả giận: "Tất cả đều là cố ý, là cậu cố ý hết!"

Hoa Minh xem như là đã chiếm được tiện nghi to, thể lực vẫn còn rất sung, nhưng trong lòng hắn đã vô cùng thoả mãn rồi. Lượng rượu đã uống trước đó với sự mệt mỏi tích tụ từ việc lái xe từ nhà đến đây kết hợp lại với nhau, khiến ý thức của hắn bắt đầu mê man.

Hắn nhắm mắt lại đáp: "Anh nói gì cơ?"

Còn có thể là gì nữa, Khang Vạn Lý nói: "Tiệc sinh nhật đó, cậu cố ý không mời tôi, cố ý để tôi lại trường một mình, cố ý khiến tôi khó chịu thất vọng."

Giọng của Hoa Minh ngưng đọng hai giây: "Không mời anh?"

Khang Vạn Lý lạnh lùng hừ một tiếng, Hoa Minh không xin lỗi, ngược lại còn cười cười, như là vừa nghĩ thông suốt chuyện gì đó: "Thì ra là thế.... Thảo nào...."

Thảo nào cái gì hả?

Nói như thể không liên quan gì đến mình vậy!

Chẳng lẽ Hoa Minh không biết việc này ư?

Nực cười, cậu không tin đâu!

Lòng Khang Vạn Lý tràn đầy sự oan ức, chuyện cả đêm nay cứ không ngừng đảo quanh trong đầu: "Cậu thì vui vẻ quá rồi, còn có gái xinh đón sinh nhật cùng nữa, làm cái trò hôn cậu ngay trước mặt mọi người, có phải còn tỏ tình với cậu nữa không."

Hoa Minh không có hỏi tại sao Khang Vạn Lý lại biết, đầu óc của hắn đang dần đứt dây, hắn còn không để ý đến Khang Vạn Lý miệng đầy dấm chua, thấp giọng nói: "Ngoại trừ anh ra thì chẳng có ai có ý nghĩa với em cả."

Khang Vạn Lý hơi ngẩn ra, có hơi nghẹn lời: "Vậy..."

Hoa Minh nói: "Em từ chối rồi."

Khang Vạn Lý: "...."

Khang Vạn Lý còn nhớ rất kĩ đoạn video kia, xung quay nhiều người vây quanh như thế, nhiều âm thanh ồn ào như vậy, biểu cảm Từ Đại Kiều ngượng ngùng thế kia, vậy mà với Hoa Minh chỉ đơn giản có bốn chữ mà thôi.

Như thể rằng đối với hắn, tất cả những thứ đó đều chẳng là gì cả.

Từ chối? Nào có đơn giản như thế.

Khang Vạn Lý nhất thời bị cứng họng: "Từ Đại Kiều không khóc hả?"

Giọng của Hoa Minh ngày càng trầm xuống: "Chắc là khóc rồi, ai mà biết chứ."

Khang Vạn Lý khó tin: "Khóc hay không mà cậu cũng không biết à?"

Hoa Minh nói: "Không biết, không thấy em ấy đâu."

Từ chối lời tỏ tình trước mặt mọi người, Hoa Minh là một thằng thờ ơ như thế đấy.

Có vẻ như Khang Vạn Lý có thể nghĩ tới được hiện trường xấu hổ ấy ở bữa tiệc sinh nhật. Trong phút chốc, những cảm xúc phiền muộn trước khi cậu đi ngủ đã tiêu tán mất, nhưng lại thấy hơi tội cho Từ Đại Kiều và những người kia.

Thế mà một Hoa Minh thờ ơ như vậy lại khiến cho Khang Vạn Lý cảm thấy yên tâm sau khi hắn bắt nạt cậu như thế.

..... Khang Vạn Lý cảm thấy hoang mang cực độ với bản thân mình. Nhưng vẫn còn một chuyện rối ren trong lòng cậu, cậu im lặng một lát lại hỏi: "Vậy Dương Phục thì sao? Có con gái tỏ tình với cậu mà Dương Phục không có nói gì sao?"

Giọng của Hoa Minh ngày càng nhỏ dần: "Liên quan gì đến Dương Phục đâu?"

Khang Vạn Lý nói: "Hồi nhỏ chẳng phải là cậu ta từng yêu thầm cậu à?"

Hoa Minh tựa như suy nghĩ một hồi mới nói: "Không có đâu."

Sao có thể được? Không phải Từ Phượng đã nói....

Khang Vạn Lý đang thấy kì lạ, Hoa Minh đã nhỏ giọng nói: "Nhưng Từ Phượng thì có đấy, khi còn bé em từng rất trắng, nên hình như Từ Phượng tưởng em là con gái."

Khang Vạn Lý: "....Hả?"

Không phải là Dương Phục mà là Từ Phượng à???

Khang Vạn Lý nói: "Sau đó thì sao?"

Ý thức của Hoa Minh đã dần tiêu tán, hắn nói chuyện vô cùng thong thả: "Em đập nó một trận, sau đó nó liền sửa mồm gọi em là anh."

Khang Vạn Lý: "...."

Hoa Minh lại nói: "Hình như từ lúc ấy là Dương Phục cũng bắt đầu đi theo em, nó nói dáng vẻ em đánh Từ Phượng rất đẹp nên muốn học hỏi."

Khang Vạn Lý: "....."

Rốt cuộc Khang Vạn Lý cũng đã hiểu ra là mình bị chơi xỏ, không khỏi mắng Từ Phượng thành tiếng.

Chơi cậu à!

Một tên rồi hai tên, ai cũng chơi xỏ cậu hết!!

Khang Vạn Lý đã nín khóc, đôi mắt sưng đỏ, chỉ còn có sự tức giận, cậu mắng: "Khốn nạn! Từ Phượng khốn nạn! Cậu cũng khốn nạn! Cậu là tên khốn nạn nhất!"

Trong lòng Khang Vạn Lý tức giận, muốn mắng Hoa Minh nhưng lại không dám mắng quá nặng, sợ Hoa Minh hăng lên rồi lại làm gì đó với cậu nữa. Cậu cẩn thận chờ động tĩnh của Hoa Minh, nhưng không có lấy một tiếng động gì.

Khang Vạn Lý đợi một hai phút, lúc này mới thong thả quay đầu lại, Hoa Minh đã nhắm nghiền hai mắt, hô hấp đều đều, ngủ mất rồi.

..... Con mẹ nó, cái tên thiếu đạo đức này.... Tên khốn nạn!

Khang vạn Lý xoay người, giơ tay cao lên, hận không thể giáng một cái tát xuống Hoa Minh, nâng tay lên cả buổi, cuối cùng cậu cũng không có đánh xuống.

Không dám.

Khang Vạn Lý không dám đánh thức hắn.

Cái tên biế/n thái này chính là khắc tinh của cậu, Khang Vạn Lý đã khắc sâu điều này vào ý thức của mình rồi.

Vừa nãy cái gì cậu cũng nói ra, mặt mũi cũng mất sạch, tiện nghi cũng bị chiếm hết.

Đã như thế rồi, ngoại trừ câu chuyện cũng đã rằng thì Khang Vạn Lý chẳng còn cách khỉ khô nào khác cả.

Thật ra cậu cũng hiểu được là.... không còn đường để đi nữa rồi!!!!

Khang Vạn Lý cũng không có ghét bỏ gì cả, cho đến bây giờ thì cậu chỉ có thấy uỷ khuất mà thôi!

Tại sao Hoa Minh lại phải bắt nạt cậu như thế chứ!

Vẫn ngủ được đến cả mặt thoả mãn thế kia, vẫn còn ngủ trông rất ngon giấc nữa!

Cậu đánh hắn nhiều như vậy, không biết tên biế/n thái này có thấy đau không nữa!

Khang Vạn Lý căm giận lui về phía vách tường, muốn cách Hoa Minh xa ra nhưng cậu vừa nhúc nhích, Hoa Minh đã mở to mắt, nhìn cậu chằm chằm.

Khang Vạn Lý sợ đến mức cả người cứng đờ, đang nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích nữa. Hoa Minh lại nhắm mắt, trông như vừa rồi chỉ là kích hoạt một cái chương trình tự động nào đó vậy, cảm thấy hài lòng rồi thì ngủ tiếp.

Khang Vạn Lý tức đến phì phò, không hề thấy buồn ngủ nhưng lại không dám đi. Cậu muốn lấy điện thoại xem giờ, ấn vào điện thoại thì phát hiện đã bị tắt nguồn rồi.

Đúng rồi, hồi nãy do cậu không muốn xem tin nhắn nữa nên đã tắt nguồn điện thoại đi.

Khang Vạn Lý bấm mở nguồn, sau khi điện thoại khởi động lại thì bỗng nhiên phát ra âm thanh, tin nhắn lập tức điên cuồng nhảy ra.

Khang Vạn Lý bị tiếng tin nhắn làm sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh, vội vàng bật chế độ im lặng, sau khi xác định Hoa Minh không có tỉnh thì mới mở ra xem tin nhắn.

Nhìn một thoáng thì không thấy bình tĩnh mà ngược lại càng thêm cứng đờ.

Điện thoại ước chừng như có mấy trăm thông báo, tất cả đều đến từ tin nhắn của Hoa Minh.

Hơn 80 cuộc gọi nhỡ, ba bốn trăm tin nhắn Wechat.

Hắn gửi nhiều tin nhắn như vậy cho cậu từ lúc nào, cậu cũng không biết.

Khang Vạn Lý bấm vào Wechat, vội vàng xem.

[Hoa Minh: Cắt xong bánh kem rồi, không muốn ở lại nữa đâu. Hôm nay là ngày đặc biệt, anh ở với tôi được không.]

[Hoa Minh: Khang Vạn Lý? Anh đang ở đâu, tầng một hay tầng hai, tôi đi đón anh.]

[Hoa Minh: Anh đâu rồi? Đừng có trốn nữa.]

[Hoa Minh:.... Anh không ở nhà tôi à? Anh không đến à?]

[Hoa Minh: Đừng có đùa với tôi đấy.]

[Hoa Minh: Nghe điện thoại đi.]

[Hoa Minh: Tôi nói lại lần cuối cùng, Khang Vạn Lý, nghe điện thoại đi.]

.....

Hoá ra còn có chuyện như thế này....

Hoa Minh thật sự không biết cậu không được mời, còn đi tìm cậu rất lâu ư? Thảo nào trông Hoa Minh lại không đúng như thế.

Khang Vạn Lý ngơ ngẩn, cậu lẳng lặng nhìn Hoa Minh, cảm giác oan ức trong lòng bất tri bất giác mà tiêu tán đi rất nhiều.

Cậu mang theo lòng đầy mờ mịt, chầm chậm nhắm mắt lại.

Qua một lúc sau, Khang Vạn Lý bỗng nhiên trợn to hai mắt, phun ra một ngụm nước miếng lên mặt Hoa Minh!

Giọng cậu cực kì nhỏ: "Biế/n thái chết tiệt, vậy cậu cũng là tên biế/n thái chết tiệt, tôi sẽ không tha thứ cho cậu, tôi sẽ nhớ cậu cả đời! Tôi khinh, khinh này!"

=========

Tác giả có lời muốn nói:

Quan hệ yêu đương của hai bé sắp đến rồi!

Chút nữa thôi!

Cố lên các anh em eyy!!

======

Editor có lời muốn nói:

+

Từ đây Hoa Minh đổi xưng hô nhé anh chị em, tại vì Hoa Minh cũng thành công bỏ Khang Vạn Lý vào lưới rồi nên đổi xưng hô cho nó lứng. Còn Khang Vạn Lý vẫn chưa chấp nhận hoàn toàn đâu nên là vẫn xưng hô như cũ nhé.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio