Han xuất thân từ một gia đình ở thành Brink, nhờ vào chế tạo các công cụ phục vụ đời sống của người dân ở thành phố.
Một số lính đế quốc cũng đến nơi này để đặt vũ khí, lúc tận thế chưa xảy ra.
Kĩ thuật xếp những thớ thép chồng lên nhau được nung đỏ và gấp lại nhiều lần, một công đoạn nặng nhọc cần các thành viên trong gia đình hoàn thành cùng một lúc.
Lão Han đã từng kể, ông ta đã từng mất gần mười năm chỉ để học cách mài kiếm tỉ mỉ đến từng centimet.
Một công đoạn yêu cầu kiên trì và cần mẫn, Phương pháp rèn của gia đình Han có thể sắc bén đến trình độ có thể cắt đôi cánh hoa khi thả rơi ngang lưỡi kiếm.
Ánh mắt lão Han xa xăm, từ sau khi tận thế đến, thành Brink đã bị càng quét, hắn là một trong số người sống sót được may mắn khi cơn thú triều lướt qua.
Trong một cuộc di cư về phương bắc, đa số những người dân của thành phố đã lưu lại vĩnh viễn ở dọc đường.
Các cuộc đối đầu của những kẻ bandit man rợ và lũ sói trên sa mạc đã khiến đoàn người tan rả.
Han bị bắt đi làm nô lệ, tại nơi xa lạ, không ai đã từng biết hắn làm gì, chỉ thấy một trung niên gần năm mươi tuổi ngồi sửa chữa công cụ cho khu căn cứ.
Hắn không có sức khỏe để làm những công việc nặng nhọc ở các khu mỏ, hắn được phân công thu thập sửa chữa các công cụ thường ngày bị hư hao.
Đang ngồi thẫn người, bổng hắn thấy một tên thương nhân buôn nô lệ chậm rãi bước về phía hắn.
Đầu đội mũ sắt che kín mặt chỉ chừa lại một con mắt.
Cánh tay trái của hắn để lộ ra một phần không phải của con người.
Han biết, những tên thương nhân này thường xuyên lui tới tại các khu căn cứ, một số người sống sót nếu may mắn sẽ được mua đi tùy tùng các đoàn thương nhân , Nếu xui xẻo bọn hắn sẽ bị bắt đi làm công chẳng hạn như thu thập các xác chết của những sinh vật biến dị thì đa số sẽ chết khi các cuộc đối đầu diễn ra hoặc làm bia đỡ đạn.
Khi tên thương nhân tới gần lão Han, Hắn nhận ra con mắt quen thuộc, nhưng lại không chắc có phải là thanh niên kia không.
Con mắt màu vàng óng phản ánh sự tang thương chìm sâu trong đó.
Có lẽ do đồng cảm vì khu căn cứ bị hủy diệt, mất đi người nhà.
Karl ngồi xuống trước mặt lão Han, chỉ thấy lão đang ngồi cặm cụi làm việc với những công cụ đã hỏng hóc.
Karl đặt một túi tiền trước mặt Han im lặng không nói gì.
Lão Han ngạc nhiên khi thấy túi tiền trước mặt mình, lão nhìn sơ qua cũng có hai ngàn cats.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn tên thương nhân nô lệ và nói:
"Thưa ngài, ngài cần thứ gì, ta có thể giúp được gì cho ngài."
"Đây là tiền của lão, ngươi không cần thiết phải giúp ta điều gì.
Ngươi đã giúp ta khá nhiều trong một thời gian rồi, đây là ngươi nên có được." Karl nói.
Lão han nhận ra giọng nói quen thuộc, sửng sốt một chút rồi ngập ngừng nói: "Ngươi là..?"
Karl nhấc chiếc mặt nạ lên để lộ khuôn mặt của mình, Han thấy được khuôn mặt quen thuộc liền mừng rỡ, vội vàng nói:
"Ồ cậu nhóc, tại sao cậu lại ở đây? Cậu gia nhập thế lực khác rồi à?" Han buông tay xuống để những công cụ sang một bên và lại gần nói.
"Không hắn là ta gia nhập, ta chỉ ngụy trang để dễ trà trộn vào đây." Karl lắc đầu giải thích.
Hắn một đường chạy suốt đến đây trong đêm tối của sa mạc, di chuyển có vẻ thuận lợi.
Trên đường hắn bắt gặp một số tên Outlaw còn thoi thóp sau một trận chiến, sau một hồi khóa chân hai tên sống sót, khuất phục những tên phản kháng và thuận lợi đến nơi này.
Hai tên sống sót được hắn bán cho khu căn cứ của Richard tại bãi tập trung nô lệ với giá mười sáu ngàn cats.
Giá thu mua ở khu căn cứ thấp hơn nhiều so với tiền đồn.
Khi hắn đi ngang qua đây thì bắt gặp lão Han đang ngồi sửa chữa công cụ.
"Cánh tay của ngươi ..." Han sờ đến cánh tay của Karl.
Cảm xúc khi chạm vào kim loại băng lãnh được chạy bằng ma năng khiến hắn khẽ run.
"Nó không vấn đề lớn lắm, chỉ bị cụt một cánh tay thôi." Karl cười cười nói tiếp:
"Lão có muốn theo ta đi về phương nam không, thuận tiện trở lại thăm quê hương của lão một chút."
"Ta đã già, cái thân khọm khẹm này của ta không chịu được một hành trình dài đến như vậy." Han lắc đầu.
Karl thuyết phục lão Han đi cùng với mình, nhưng lão Han vẫn từ chối, hắn đã mệt mỏi phải chạy chật vật.
Karl cũng không gượng ép buộc Han phải đi theo mình.
Trong lúc hai người trò chuyện, Karl ngỏ ý muốn nhờ Han làm giúp mình một thanh đoản kiếm, Han gật đầu hỏi: "Ngươi muốn hình dạng như thế nào? Một thanh short-cleaver sao?"
Karl suy nghĩ một lát rồi nói: "Thanh Cleaver quá nặng, ta cần một thanh kiếm có trọng lượng nhẹ một chút."
Han suy tư một lúc rồi nói: "Được rồi, ngày sau cậu quay lại đây, ta sẽ tranh thủ hoàn thành nó sớm nhất có thể."
Sau khi trò chuyện vơi Han, Karl đi dạo tìm các thương nhân vãng lai mua một số công cụ hỗ trợ cần thiết.
Hắn đang đứng tại cổng ra vào của khu mua bán nô lệ thì bỗng thấy một thương nhân dẫn theo một con Garru treo đầy các loại mặt nạ.
Hắn hiếu kì đi đến hỏi:
"Những chiếc mặt nạ này có tác dụng gì, giá cả ra sao?" Karl chỉ vào những chiếc mặt nạ được đặt chế như một chiếc bịt miệng, bên cạnh có các van thở.
Một tên thương nhân nghe được giọng nói, hắn quay đầu nhìn lại Tên thương nhân buôn nô lệ, gật đầu: "Đó là những chiếc mặt nạ được trang bị bởi các ninja vùng đầm lầy, nó giúp một phần loại bỏ các khí độc được bốc hơi lên ở vùng đó."
"Giá cả cũng không quá mắc cho lắm thưa ngài, chỉ với bốn trăm cats như ngài biết đấy."
Karl gật đầu, mua một cái để phòng trường hợp thời tiết không ổn định, nó có thể giúp hắn đi ngang các bụi mù được cuốn lên bởi những cơn bão cát của sa mạc.
Hắn thuê một phòng trọ tại khu căn cứ để nghĩ ngơi.
Sau một hồi bôn ba, những chuyện mà hắn gặp phải càng làm cho hắn quyết tâm.
Ngoại trừ các kĩ năng đánh lén, trộm cắp, kinh nghiệm thực chiến của hắn quá thiếu thốn.
Hắn phải nhanh chóng tiến về thành Stack để gia nhập vào thế lực Shinobi, nghe nói thế lực này kĩ năng cận chiến ám sát và hạ gục đối thủ chỉ với một đòn, đã làm nên tên tuổi của họ trong suốt chiều dài cả hai vùng lãnh thổ.
Ba ngày sau, Karl đến tìm lão Han.
Lão Han đưa cho hắn một thanh kiếm có trọng lượng rất nhẹ, khoảng chừng kg.
Hắn tháo lớp vỏ bọc bên ngoài, để lộ ra một thanh kiếm sáng lóa, độ dài khoảng chừng bảy mươi centimet, rộng năm centimet.
Tay cầm được bọc cẩn thận một lớp gỗ thô được chạm khắc với các đường gờ cho các ngón tay, thân kiếm có rãnh một giữa hình thoi ở mặt cắt ngang.
Karl vung nhẹ, nó thích hợp với thể lực hiện tại của hắn, mũi kiếm được vót nhọn hai đầu để thuận tiện cho việc đâm, lưỡi kiếm có độ dài khoảng sáu mươi centimet.
Hắn gật đầu nói với Han:
"Cám ơn lão, số tiền ta đưa lão hy vọng cuộc sống lão trôi qua tốt hơn." Karl cảm kích.
"Ha ha, không cần cám ơn ta, lòng tốt của ngươi ta biết, nhưng ta không thể theo ngươi suốt một chặng đường dài được, đó sẽ là gánh nặng cho ngươi." Han cười cười với ánh mắt hiền hòa.
Hắn coi Karl như người thân trong gia đình vậy, từ khi gặp trong khu căn cứ này, Hắn nhìn đôi mắt của cậu thanh niên tràn đầy nhiệt huyết dần dần bị chui rèn bởi những chế độ ở khu căn cứ thu liễm dần.
Sau khi tạm biệt Han, Karl lựa chọn thời cơ thích hợp di chuyển về hướng tây nam, một nơi tiếp giáp giữa vùng lãnh thổ của đế quốc và Thánh Quốc..