Cực Hạn Sinh Tồn

chương 8: rèn luyện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Karl cầm túi tiền và quay trở về phòng, hắn quá nhỏ yếu, yếu đến mức một tên bandit tầm thường cũng hạ gục hắn trong nháy mắt.

Hắn cần gia nhập một thế lực để có thể tự bảo vệ mình, Shinobi là một thế lực ổn định, với các kĩ năng ám sát, đánh lén tiềm hành thuộc hàng nhất nhì tại lãnh thổ của Thánh quốc.

Nằm tại thành Stack, nó khá xa, phải mất gần một tháng để đến được nơi đó.

Karl cần lên kế hoạch luyện lại thể lực của mình, tập lại một số kĩ năng chiến đấu để rèn luyện bản thân mình cho một hành trình đi về phía tây nam vùng lãnh thổ của đội quân Thánh Quốc.

Những đòn đánh đơn giản chỉ có thể đối đầu một với một, nếu hắn đi một mình và đụng độ một nhóm khoảng chừng đến người trở lên thì sẽ bị hội đồng đến chết.

Sáng sớm hôm sau, hắn xuống nhà trọ gia hạn thêm một tuần, gọi một phần bánh mì và bình nước cho bữa sáng của mình.

Vừa ăn vừa nhìn đồng hồ ma năng, điểm linh hoạt của hắn chỉ có opm, Karl lắc đầu, quá chậm, nếu như linh hoạt của hắn tầm đến điểm, hắn có thể cuối người và chạy như bay mà không phát ra bất kì âm thanh nào.

Trước kia Cha hắn cũng từng là một tên trộm nổi tiếng ở vùng Border zone, những kĩ năng cha hắn dạy lúc tuổi hắn một mực nhớ in.

Chỉ là cuộc sống trôi qua quá khắc khổ, nên hắn cũng dần dần quên lãng chìm trong kí ức, sau này bị bắt làm nô lệ, trải nhiều, chứng kiến nhiều, buộc hắn phải mài giũa tâm tính mình để một mực tồn tại sống sót đến bây giờ.

Sau khi xong bữa sáng, Karl mang theo chiếc ba lô rỗng, tìm kiếm các công trường đang xây dựng.

"Xin hỏi, gạch này có thể để cho ta một ít không? " Karl bắt gặp một tên đang khuân vác gạch để xây phần tiếp theo của một tòa nhà tầng.

"Cái này không được đâu, những tên quản lí sẽ đánh chết ta mất." Tên kia sợ hãi thốt lên.

"Ta sẽ trả cho ngươi cats, ta chỉ cần đầy cái ba lô kg này." Karl lấy tiền trong túi và chỉ chỉ ba lô sau lưng của mình.

Tên khuân vác đảo mắt liên tục, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Vậy cũng được, ta sẽ giúp ngươi." Hắn nhanh tay cất tiền vào trong túi.

Sức nặng ba lô làm Karl hơi cong lưng xuống, hắn cắn răng chịu đựng, sau khi thích ứng được trọng lượng của ba lô, hắn chùn đầu gối xuống, bước chân hắn nặng nề in dấu hơi mờ trên đường đất.

Nương theo những bước chân có quy luật, hắn khom lưng thấp người xuống và bắt đầu bước đi.

Bắt đầu từ cánh cổng của thành phố, hắn đi dọc theo đường chính của con phố, khi đụng tường thành hắn quay lại theo đường cũ, cứ đi tới đi lui như vậy.

Một số người qua đường đi ngang hiếu kì vây xem, một người trong đó nói: "Tên này đầu bị lừa đá hả? Tại sao không đứng thẳng lên mà đi như một người bình thường cơ chứ."

"Chắc hắn bị điên thật." Một người khác nói.

Mặc kệ những lời nói bên tai, Karl vẫn bước đi như thế, không ai biết trong đầu của hắn nghĩ cái gì.

Khoảng chừng giờ sau, khi người đã mệt lã, hắn xách ba lô trở về phòng.

Hắn nhìn đồng hồ ma năng, độ linh hoạt của hắn tăng thêm điểm.

Hiện tại chỉ số linh hoạt của hắn đã là opm.

Karl đặt ba lô vào một góc phòng rồi nằm lên giường bắt đầu nghĩ ngơi khôi phục thể lực của mình.

Ngày mai hắn sẽ luyện tập tiếp tục mục tiêu của mình đã đặt ra cho mình.

Sáng hôm sau, hắn bắt đầu luyện tập theo kế hoạch đã định sẵn, qua loa bữa sáng, hắn mang ba lô lên và đi từ đầu cổng thành phố đến cuối đường chính và quay lại.

ngày sau.

Những người qua đường trong khu vực thành phố đã quen với bóng dáng một thanh niên mang đầy ba lô gạch bước đi nhẹ nhàng trên đường chính.

Khác hẳn so với ngày trước, bước chân của hắn không còn in dấu hằn trên đường đất.

Karl đã quen với trọng lượng của những viên gạch, mặc dù chỉ số linh hoạt của hắn tăng thêm điểm, nhưng như thế vẫn chưa đủ.

Khẩu phần thức ăn những ngày này của hắn có thêm món thịt biến dị, cải thiện thể chất suy dinh dưỡng của hắn.

Chiếc ba lô chất đầy những viên gạch không còn phù hợp hắn nữa.

Karl tìm tới một tiệm bán vũ khí trong thành phố.

Hắn bước vào một căn nhà tầng, bên trong chất đầy các loại vũ khí từ nỏ và một số vũ khí cận chiến khác.

Karl tìm một nhân viên và hỏi: "Chỗ các ngươi có đặt làm sắt không, những thỏi sắt có trọng lượng cố định tại kg."

Một tên nhân viên quay đầu lại nhìn thấy Karl và nói: "Có thưa ngài, xin ngài chờ một lát, ta sẽ liên hệ thợ rèn của tiệm, mời ngài đi lối này." Tên nhân viên dẫn Karl đên khu vực chế tạo.

Karl gật đầu và đi theo tên nhân viên.

Sau khi tên nhân viên trò chuyện với thợ rèn được một lúc, hắn quay đầu lại nói với Karl:

"Thợ rèn của tiệm chúng ta cần một tiếng để làm những thứ ngài cần, trong thời gian chờ đợi ngài có muốn uống chút gì không?"

Karl nói : "Không cần, ta sẽ đi dạo xem một lát."

"Vâng, thưa ngài." Tên nhân viên lui xuống.

"Đây là những thỏi sắt của ngài, một thỏi cats, tất cả là cast cho thỏi thưa ngài." Tên nhân viên sắp xếp những thỏi sắt để lên trên bàn.

Karl gật đầu và thanh toán số tiền, hắn nhờ một nhân viên giao đến phòng trọ của hắn.

Sau khi nhân viên giao số thỏi sắt ở phòng trọ, Karl tính toán khối lượng mà mình có thể mang lên.

thỏi sắt quá nặng khiến chiếc ba lô của hắn gần như xé toạc, Karl lấy bớt một số thỏi ra, thỏi cho kg, đây là số sắt hắn có thể mang trên người.

Trọng lượng gần như gấp đôi số gạch mà hắn đã mang trước đó.

Sáng hôm sau.

Karl mang số thỏi sắt lên người, bước chân hắn nặng nề đi xuống cầu thang dưới sảnh nhà trọ.

Cót két, cót két!!!

Tiếng chân va chạm với cầu thang bởi sức nặng của chiếc ba lô, sợi dây trì xuống khiến hai bả vai hắn tấy đỏ lên.

Sau khi ra gần cổng hắn hạ thấp người xuống và bắt đầu bước chậm theo bộ pháp của mình, sức nặng đè trên lưng của hắn khiến hắn suýt mất thăng bằng, bước đi chậm chạp.

Vài ngày sau, số lượng mà hắn mang theo trên người từ kg đã nâng lên kg và hắn có thể cuối người chạy thấp mà không cần phải lo lắng về việc mất thăng bằng như những ngày trước, số tiền gần như đã tiêu hao hơn phân nữa.

Karl quay lại lò rèn đặt làm một cặp tạ chân, có trọng lượng kg cho mỗi bên, dự định của hắn trong đầu là chạy marathon, nếu như đánh không lại thì có thể chạy thoát.

Trong khoảng thời gian này, độ linh hoạt của hắn tăng từ opm đến opm, mỗi ngày hắn hoạch định cho mình chạy km với tạ chân và ba lô kg của hắn.

Tổng trọng lượng cơ thể hắn gánh trên người là kg, lúc mới đầu hắn gần như không thể chạy, nếu nhìn xa xa thì sẽ thấy hắn giống như đang đi chậm rãi hoặc nói là đi từng bước mới đúng.

Khoảng thời gian này, Bobby có tới liên hệ Karl, Bobby mời hắn một tuần sau theo đoàn thương nhân của Bobby đang sở hữu tiến về thành Sho-Battai để giao số hàng cho Jack.

Karl gật đầu đồng ý và hứa sẽ có mặt trước lúc khởi hành.

Trước khi cuộc lữ hành tiến về thành Sho-Battai, Karl cần chuẩn bị một số thứ, hắn tính làm thêm một vố lớn ở thành Stoat này.

Quá trình rèn luyện thể lực của hắn cuối cùng cũng có hồi báo, độ linh hoạt của hắn từ opm đã nâng lên opm, sau khi tháo hết các dụng cụ tập luyện thì người hắn nhẹ hơn, sức bật và tốc độ của hắn nhanh hơn trong nữa tháng tập luyện với cường độ liên tục.

Bây giờ hắn có thể di chuyển mà không phát ra bất kì âm thanh nào.

Trong đêm tối, hắn lặng lẽ tiềm hành dọc theo bờ tường nơi mà ánh sáng không chiếu tới được, hắn ngồi ẩn mình bên cạnh cửa hàng buôn bán linh kiện robotic.

Karl biết hôm kia có một số hàng được nhập về thương hội của đế quốc, hắn nghe những người qua đường có bàn tán một chút thông tin về số hàng đợt này, nghe nói có một chút thiết bị CPU và AI Core.

Những thiết bị này được lấy từ đầu não của những tên robotic, một công nghệ mà được cho là phát minh vĩ đại của hoàng đế Tengu.

Công nghệ này giúp ông ta biến những đống sắt vụn thành một binh đoàn thiện chiến với những con robot máu lạnh, nếu như chặt tay hoặc chân của những tên robot đó thì chúng nó vẫn chiến đấu cho đến khi lõi AI Core bị phá hủy..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio