Ngày hôm sau, Mạnh Nhược Dư ăn mặc rất đẹp, cô kéo Thẩm Định Trạch xuống lầu, sau đó toàn bộ cơ thể dường như dựa vào người Thẩm Định Trạch. Thẩm Định Trạch không phản ứng lại sự thân mật của cô, nhưng cũng không từ chối, hai người cùng nhau đi về phía trước, một người cười thỏa mãn đầy vui vẻ, một người lạnh lùng ảm đạm, kết hợp với nhau, giống như là một bức tranh sơn dầu bị phối sai màu, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
Tần Yên nhìn bóng dáng bọn họ, có chút giật mình, một lúc lâu sau mới giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ nhưng lại tựa như nên mỉm cười như thế. Nụ cười này cũng không bi ai, chỉ là có chút tiêu điều, giống như sa mạc hoang vu không có cỏ cây cây cối, tiêu điều cô tịch, nhưng không thể không cam chịu số phận, Thẩm Trường Hỏa chỉ cảm thấy nụ cười này làm cho anh ta đau lòng, niềm tin vốn dao động lập tức trở nên kiên định.
Về phần Thẩm Trường Mộc, anh ta chỉ giật giật khóe miệng, cũng không suy nghĩ nhiều.
Mạnh Nhược Dư đi theo Thẩm Định Trạch lên xe, cô thuận thế tựa vào lòng Thẩm Định Trạch. Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Hôm qua em mơ một giấc mơ.”
“Mơ gì?” Giọng Thẩm Định Trạch rất nhẹ, nếu quan sát kỹ, trong mắt anh còn có ý cười rất nhạt.
“Em mơ thấy mẹ em, bà ấy đang mỉm cười thay tã cho con của chúng ta, bà ấy cười rất hạnh phúc, từ trước đến giờ em không biết lúc cười bà ấy lại đẹp như vậy.” Mạnh Nhược Dư tự mình nói, hoàn toàn không phát hiện ra, lời nói của cô khiến hai người trong xe đều trầm mặc, giống như tràn vào không khí kỳ quái, hoàn toàn đóng băng thời gian, “Chỉ là tiếc thật, không thấy rõ con của chúng ta trông như thế nào, nó là con trai hay con gái…”
Thẩm Trường Mộc nhìn gương chiếu hậu, con của anh? Đề tài thật xa lạ, chưa bao giờ nghĩ tới, khi nghe được chỉ cảm thấy giật nảy mình…
Thẩm Định Trạch đột nhiên nắm lấy tay Mạnh Nhược Dư, “Tôi không thích đề tài này.”
Mạnh Nhược Dư hơi sửng sốt, nhìn thẳng vào mắt anh, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng mở miệng, “Em biết rồi. ”
Xe vẫn chạy, trong xe vẫn im lặng, dường như qua rất lâu, Thẩm Định Trạch mới lên tiếng, “Em muốn đón mẹ mình tới đây sao?”
Trái tim Mạnh Nhược Dư hơi nhói đau, cô đã đề cập với mẹ về vấn đề này, nhưng mẹ cô từ chối. Bà ấy nói, nếu nhiều năm như vậy đều đã vượt qua, lúc này không cần vội vàng. Nhưng Mạnh Nhược Dư biết, Mạnh Tuệ Nhiên chỉ là không muốn mang tới thêm phiền toái cho mình mà thôi.
“Không cần, bây giờ bà ấy rất tốt.” Cô đến gần trái tim anh, vùi mặt vào, không ai nhìn thấy cảm xúc trên mặt cô lúc này.
Xe dừng lại, Mạnh Nhược Dư và Thẩm Định Trạch đi vào sòng bạc, bên trong dường như có người gây sự, người gây sự là người nhà của một cảnh sát trước kia, không quan tâm mà gây khó dễ, thoạt nhìn bộ dáng không sợ trời không sợ đất. Sau khi Thẩm Định Trạch đi vào, cảnh tượng huyên náo trong nháy mắt im lặng lại, Thẩm Định Trạch nhìn mấy người ầm ĩ kia, trầm mặc không nói.
Một người to gan nhìn về phía Thẩm Định Trạch, “Các người muốn ở chỗ này làm ông trời, còn không cho người ta nói thật sao? Hừ, anh cho rằng ai cũng sợ anh, ai cũng không dám động đến anh sao? Loại cặn bã như các người rồi sẽ bị báo ứng…”
Thẩm Định Trạch nhíu mày, nở nụ cười, “Ai là ông trời, ông chỉ ra, tôi thay ông làm chủ.”
Người nói chuyện thân thể cứng đờ, ánh mắt cũng trợn tròn, thật không ngờ Thẩm Định Trạch lại có phản ứng này. Người vây xem bên cạnh đã bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, ép cho người kia chỉ ra ai là ông trời, để mọi người cùng biết.
Mạnh Nhược Dư đứng đó một lát, rồi đi về phía toilet. Người kia tất nhiên sẽ không được như ý nguyện, vốn là cố ý gây sự, Thẩm Định Trạch làm sao có thể để người khác lộng hành? Có điều vì trấn an mọi người, nhất định sẽ sắp xếp một người mặc quần áo nơi này, người kia chỉ ra người này, vạch trần người này hôm nay chưa từng làm việc ở đây, vì thế hiểu được, sự việc náo loạn hôm nay chính là cố ý mà thôi. Dù sao nếu thật sự có ông trời, khẳng định sẽ nhớ kỹ tướng mạo của hắn, mà không phải là dấu hiệu quần áo, mọi người lại không ngốc, liên tưởng đến việc làm ăn hiện giờ của Trường Sinh Đường, tự nhiên sẽ biết là có người đỏ mắt.
“Nói đi, rốt cuộc ai là ông trời, sao bây giờ không nói?”
“Thẩm thiếu gia tự mình thay ông làm chủ, ông thật sự có mặt mũi mà…”
“Vừa rồi náo loạn ầm ĩ như vậy, hiện tại sao lại im lặng không nói lời nào…”
……
Những âm thanh kia đứt quãng truyền đến, hình như cách rất xa, tất cả mọi người đều đi xem náo nhiệt, trong toilet không có một bóng người. Mạnh Nhược Du đi vào toilet nam, nhanh chóng lấy ra một túi bột màu trắng nhỏ, dùng băng dính dán vào vị trí dưới nút bơm nước bên cạnh, sau đó đi ra khỏi toilet, đi thẳng đến bên cạnh Thẩm Định Trạch.
Sự việc giống như Mạnh Nhược Dư nghĩ, rất nhanh đã giải quyết xong, chỉ là người nọ điên cuồng muốn liều mạng với Thẩm Định Trạch, nói em trai hắn bị Thẩm Định Trạch hại chết.
Sau khi binh hoang mã loạn một trận, người bị bắt, Thẩm Định Trạch quần áo chỉnh tề, từ đầu đến cuối không bị người kia đụng một cái.
(Thành ngữ chỉ sự rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc.)
Người đàn ông vẫn chửi rủa, Thẩm Định Trạch cười lạnh một tiếng, “Mặc kệ là ai phái mày tới, mời mày chuyển lời cho hắn, Thẩm Định Trạch này chưa bao giờ sợ bất kì kẻ nào, dù ngoài sáng hay trong tối đều ra đây.”
Khí phách này, chấn động không ít người.
Nhưng ngay sau đó, Thiệu Gia Minh đã dẫn theo một đám người xông vào, bảo mọi người không được nhúc nhích. Một giây trước mới có người gây sự, một giây sau Thiệu Gia Minh đã dẫn người tới đây, điều này không thể không làm cho người ta nghĩ đến trong đó có ẩn tình gì, huống chi vừa rồi người kia còn nói là vì người em trai là cảnh sát đã chết nên báo thù, chẳng lẽ tất cả đều do Thiệu Gia Minh sắp xếp? Xem ra cảnh sát cũng không phải đều công chính nghiêm minh, những thanh danh Thiệu Gia Minh có được lúc trước, cũng chỉ là lời đồn thổi mà thôi.
Thẩm Định Trạch cũng nhìn thấy Thiệu Gia Minh, anh thản nhiên cười, “Thật không ngờ cục trưởng Thiệu quan tâm tôi đến vậy, tôi mới bị người ta tấn công, anh đã lập tức chạy tới xử lý thứ khốn nạn không biết trời cao đất rộng này. Tôi đã sai người bắt hắn lại, xem kìa tôi đã giúp anh giảm được bao nhiêu phiền toái.”
“Ai dám tấn công anh?” Thiệu Gia Minh ác ý đánh giá Thẩm Định Trạch một cái, rõ ràng không có khả năng bị thương, sau đó bảo cấp dưới đưa người Thẩm Định Trạch bắt tới.
“Có nhiều thứ không có mắt thật!” Thẩm Định Trạch cố ý thở dài một hơi, “Kính xin cục trưởng Thiệu nhất định phải nghiêm túc thẩm vấn, điều tra ra ai đứng phía sau sai khiến, tránh cho những kẻ có mắt như mù tới trước mặt tôi, lỡ đâu một ngày nào đó tâm trạng của tôi không tốt phế bỏ bọn họ thì biết làm sao?”
Mọi người đứng bên cạnh bắt đầu cười, Thẩm Định Trạch không sợ người ta gây phiền toái, chỉ sợ rằng mình không cẩn thận sẽ phế người khác, thật thú vị.
Sắc mặt Thiệu Gia Minh rất khó coi, anh ta căm giận nhìn chằm chằm Thẩm Định Trạch, “Yên tâm đi, Thẩm thiếu gia hẳn là không có cơ hội này.”
“Hi vọng là vậy, dù sao thân thủ của tôi như thế nào, người khác không biết, nhưng anh tự mình nghiệm chứng rồi.”
Biểu tình Thiệu Gia Minh càng âm trầm hơn, “Có người tố cáo nơi này tiến hành giao dịch [email protected] túy, vẫn là nhờ Thẩm thiếu gia nhường đường cho chúng tôi tiến hành điều tra.”
Thẩm Định Trạch không tránh ra, không chỉ như thế, anh còn đến gần Thiệu Gia Minh, anh cố ý nhướng mày, “Lý do này tôi đã nghe quá nhiều lần rồi, lần sau cục trưởng Thiệu đến thăm có thể đổi lý do hay không?”
Đám người vây xem lập tức phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng đã nghe qua rất nhiều lần…”
“Vốn dĩ là cục trưởng, vậy mà còn tự mình dẫn người chạy tới nơi này, thật sự được mở mang tầm mắt…..”
“Mỗi lần đều lục soát, tại sao không đi nơi khác? Chẳng lẽ anh yêu sòng bạc của Thẩm thiếu gia đến vậy, tuy nơi này rất tốt, chúng tôi cũng rất thích, nhưng phương thức yêu thích của anh làm cho người ta nuốt không trôi!”
Mọi người vừa phụ họa vừa cười to, hiển nhiên không để Thiệu Gia Minh vào mắt, đều phối hợp với Thẩm Định Trạch.
“Thẩm thiếu gia vẫn nên tránh ra thì tốt hơn, việc cản trở công vụ…” Thiệu Gia Minh còn chưa dứt lời, đoàn người Thẩm Định Trạch đều chắn trước mặt Thiệu Gia Minh, dáng vẻ —— tôi dám cản đó anh làm gì được tôi.
Tình huống này, một lần nữa làm cho người xem cười nhạo.
Thẩm Định Trạch nhìn chằm chằm Thiệu Gia Minh, “Cục trưởng Thiệu năm lần bảy lượt tìm chút lý do không cần thiết để quấy rầy nhã hứng khách hàng của tôi, hơn nữa không tra được gì cả, đây không chỉ là lãng phí nhân lực cảnh sát quốc gia, mà còn bôi nhọ cảnh sát nhân dân. Tuy tôi không rõ đã đắc tội anh ở đâu, nhưng loại hành vi dùng ân oán cá nhân vào công việc của anh thật sự khiến người ta không cách nào đồng ý, anh không thể vì cái gọi là uy quyền của kẻ mạnh, để cho nhiều người vô tội như vậy cùng anh làm chút chuyện nhàm chán. ”
“Tài ăn nói của Thẩm thiếu gia quả thật không tệ. Nhưng hôm nay tôi phải lục soát.”
“Đúng chứ?”
“Chẳng lẽ Thẩm thiếu gia định tập kích cảnh sát?”
“Nào có nào có, chỉ là nghe nói thân thủ cục trưởng Thiệu rất giỏi, cho nên muốn thảo luận với anh một chút.”
Thẩm Định Trạch ra tay, Thiệu Gia Minh lập tức nghênh chiến, hai người đánh không chết không thôi, đều bị thương, không phân thắng bại.
Khóe miệng Thiệu Gia Minh chảy máu, “Thẩm thiếu gia vẫn không chịu để tôi dẫn người điều tra, chẳng lẽ có thứ gì không thể để chúng tôi điều tra được?”
“Anh năm lần bảy lượt nhằm vào Trường Sinh Đường, nếu tôi một mực không quản, người khác sẽ thấy chúng tôi như thế nào?”
Hai người đứng đó, đều có vết thương rất nhỏ, Thiệu Gia Minh mím môi, “Để tôi đi điều tra, nếu lần này vẫn không phát hiện ra gì, chính là người tố giác kia cố ý làm khó anh, tôi thay anh bắt anh ta, cũng cho anh kết quả thỏa đáng, hơn nữa sau này trừ khi có chứng cứ thật, tuyệt đối không quấy rầy nhã hứng khách hàng của anh. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi tìm kiếm thấy bằng chứng bất hợp pháp ở đây?”
Đôi mắt Thẩm Định Trạch lóe lên, “Mặc cho xử trí.”
Thiệu Gia Minh nhếch môi, “Hy vọng anh nói được làm được.”
Thiệu Gia Minh lập tức phất tay, ý bảo cấp dưới đi vào điều tra.
Thẩm Định Trạch cũng gật gật đầu, ý bảo người phía dưới cho người của Thiệu Gia Minh vào điều tra.
Mạnh Nhược Dư tiến lên, cô lấy tay sờ sờ chỗ bị thương của Thẩm Định Trạch, trên mặt anh rất ít vết thương, chỉ có khóe miệng xanh mét, nhưng trên người có vài chỗ bị Thiệu Gia Minh đánh. Cô nhịn không được trừng mắt nhìn Thiệu Gia Minh một cái, Thẩm Định Trạch dường như nhìn thấy ánh mắt của cô, cười nắm lấy tay cô, kéo nó ra khỏi mặt anh: “Tôi không sao, hơn nữa nếu có người khiến tôi bị thương, vậy thì người kia nhất định là chịu gấp đôi tôi.”
Ý là Thiệu Gia Minh bị thương nặng hơn?
Lúc này đã có người đến báo cáo với Thiệu Gia Minh, cũng không phát hiện bất kỳ vật phẩm khả nghi nào. Mọi người đứng sau Thẩm Định Trạch đều thở phào nhẹ nhõm, lần này Thiệu Gia Minh vẫn hai bàn tay trắng rời đi, như vậy Trường Sinh Đường có thể sống yên bình một thời gian rất dài.
Trong chốc lát, tổ thứ hai đến báo cáo với Thiệu Gia Minh, vẫn không phát hiện ra.
Tuy nhiên, nhóm thứ ba…
“Cục trưởng, chúng tôi phát hiện vật phẩm khả nghi.”
Thiệu Gia Minh lập tức chạy tới.
Người của Thiệu Gia Minh phát hiện ra [email protected] túy ở hai nơi, số lượng cũng không ít, trong quá trình bọn họ điều tra, đều có người của Trường Sinh Đường đi theo, không tồn tại khả năng Thiệu Gia Minh cố ý để lại vật phẩm này, huống hồ nếu Thiệu Gia Minh thật sự muốn làm như vậy, trước kia còn có thể tra nhiều lần không ra sao?
Người của Thiệu Gia Minh tìm được chứng cứ, kinh ngạc nhất chính là người Trường Sinh Đường, trái tim bọn họ chùng xuống, vốn tưởng rằng đã bắt được nội gián, không ngờ khó lòng phòng bị, vẫn bị bày ra một vố.
Thiệu Gia Minh đi tới trước mặt Thẩm Định Trạch, “Hiện tại tôi có lý do hoài nghi các người coi nơi này là nơi giao dịch [email protected] túy, thậm chí còn có thể trực tiếp buôn bán [email protected] túy, Thẩm thiếu gia đi theo chúng tôi một chuyến!”
Đám người Diệp Thanh lập tức muốn xông lên, tựa như muốn liều mạng với Thiệu Gia Minh, bọn họ sao có thể cho phép Thẩm Định Trạch bị còng tay đi?
Thiệu Gia Minh cười rất không có ý tốt, “Yên tâm, không thể thiếu hai người.”
Thẩm Định Trạch nhìn Thiệu Gia Minh vài giây, “Trên địa bàn của tôi lại phát sinh chuyện này, tôi đương nhiên sẽ phối hợp với cục trưởng Thiệu, chỉ hi vọng cục trưởng Thiệu nhanh chóng bắt được người hãm hại tôi, như vậy mới không phụ danh tiếng của cục trưởng Thiệu. ”
Thẩm Định Trạch cam tâm tình nguyện đi theo Thiệu Gia Minh, đám người Diệp Thanh đương nhiên cũng không ngăn cản nữa. Những người vây xem kia, trong lúc nhất thời cũng không phản ứng kịp, sao lại biến thành như này?