Đồ ăn trên bàn đã hết, bầu rượu còn thừa lại bị Diệp Hiểu Hạ gắt gao cầm chặt trong tay, thường thường đổ vào miệng một ngụm.
Trên bàn bát tiên gỗ hoàng dương khắc hoa kia giờ bày hơn mười loại dược phẩm, trong đó lấy dược phẩm bổ huyết và bổ lam cao cấp làm chủ. Dược phẩm này cần phải do dược sư đạt tới cấp tông sư trở lên mới thành cao cấp và cấp đặc biệt, ở trên chợ, hoặc nói trong trò chơi lúc này, còn chưa từng có người gặp qua.
Diệp Hiểu Hạ nhìn vẻ bình tĩnh của hai người Vân Ẩn và Không Đồng, thực ra đã kích động không thôi, tâm trạng phiền muộn ban đầu của cô hình như hơi hơi có một chút an ủi.
Cô lắc lắc đầu đã mơ mơ màng màng nói: "Dược phẩm này là số lượng có hạn, tôi trữ hàng cũng không nhiều, hai người tính toán ra giá bao nhiêu mua?"
Vấn đề này thoạt nhìn lỗ mãng liều lĩnh, thực tế lại vô cùng gặp may, chẳng những dời đi ép hỏi của hai người với Diệp Hiểu Hạ, càng là khiến hai người sinh ra ý nghĩ thu mua tất cả dược phẩm cấp cao và cấp đặc biệt này.
Hai người này thoạt nhìn rất thân, nhưng cũng là quan hệ đối thủ, tự nhiên nhìn không được đối phương ăn toàn bộ dược phẩm, đề nghị một người một nửa đoán chừng giữa hai người cũng không thể thực hiện được. Hơn nữa hai công hội này đều là công hội lớn, vì sự phát triển của công hội, chút tiền thuốc này bọn họ căn bản không để ý. Cho nên, khi ra giá, chỉ có cao hơn Diệp Hiểu Hạ đoán trước, tuyệt sẽ không thấp.
Đương nhiên, Diệp Hiểu Hạ căn bản cũng không lo lắng vấn đề hai người họ liên hợp lại chèn ép giá dược phẩm của cô, muốn hỏi vì sao cô có tự tin này, thực ra chỉ có một chút.
Trung Quốc đâu phải chỉ có hai công hội bọn họ, không phải sao?
Tuy rằng phần đông dược phẩm trên bàn này khiến Vân Ẩn và Không Đồng tâm động không thôi, nhưng hai người cũng là không xúc động đến múc lập tức muốn thu mua những dược phẩm này. Nhìn những thứ này, bọn họ càng sinh ra ý nghĩ nhất định phải khiến Diệp Hiểu Hạ đứng về công hội của mình. Vì thế, một vòng lục đục mới cứ như vậy mở màn.
Gương mặt Diệp Hiểu Hạ đã khổ thành mướp đắng, sao lại thế này? Cô lấy những dược phẩm này ra cũng không thể làm cho bọn họ buông tha bản dụ dỗ đe dọa cô ? Còn có thế đạo không. Cô càng nghĩ càng giận, trong ngực phảng phất đốt lên một ngọn lửa, cũng không biết là do chuyện ban ngày, hay do vừa rồi uống nhiều rượu. Cô vỗ mạnh lên bàn, lung lay thoáng động đứng lên, nhìn hai người đàn ông vẫn còn lải nhải kia, hô to một tiếng: "Đều câm miệng cho tôi!"
Một tiếng này đúng là dùng được, hai người đàn ông vừa rồi vẫn còn thảo luận không nghỉ giờ phút này ngậm miệng lại, ánh mắt chuyển hướng dừng trên Diệp Hiểu Hạ ở giữa hai người. Chỉ thấy mặt cô đỏ ửng, bước chân bất ổn, lại thường thường ợ ra hơi rượu, thì biết cô đã uống say .
Tục ngữ nói đúng, có đạo lý cũng đừng lý luận với kẻ say xỉn, huống chi đứng trước mặt vẫn là một cô gái uống say.
"Nói nhiều như vậy làm chi!" Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mình đứng rất ổn, chỉ là do căn phòng này cứ xoay chuyển mãi, xoay chuyển làm cô thật không thoải mái. Vì thế hai tay cô chống hai bên bàn, chỉa chỉa Vân Ẩn lại chỉa chỉa Không Đồng, ợ một tiếng rồi nói tiếp: "Cái gì mà phát triển tốt? Cái gì mà tình nghĩa sâu ! Liên quan gì đến tôi! Hai người các ngươi cho rằng mình là hội trưởng công hội lớn, là có thể xem tôi như đống bùn niết đi nắn lại sao ! Hôm nay tôi nói cho các người biết ! Chị mày không hầu hạ !"
Cái này so với Diệp Hiểu Hạ bình thường thật đúng là như hai người khác nhau, chẳng những không phân rõ phải trái, hơn nữa nói chuyện cũng không xuôi tai, khiến sắc mặt hai người đều hơi hơi xấu hổ. Không Đồng vội vàng lôi kéo cánh tay cô, muốn đỡ cô ngồi xuống: "Hiểu Hạ, Hiểu Hạ, có cái gì từ từ nói, ngồi xuống trước."
Cũng không nghĩ tới, Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên giãy ra, cô nhìn về phía Không Đồng ồn ào: "Không Đồng ! Anh không cần làm như quan hệ của chúng ta thân thiết lắm vậy, tuy rằng tôi là người Danh Môn, nhưng anh đừng cho là tôi không biết chút tâm tư nhỏ này của anh! Anh không phải là sợ tôi bán trang bị cho Vân Ẩn hoặc là công hội khác sao? Tôi vọt tới đại tông sư dược sư Danh Môn có cho tôi một cọng thảo dược nào không ? Giờ còn nói cái gì tôi là kiêu ngạo của các người, ngạo em gái anh!"
Không Đồng vừa nghe lời này, sắc mặt hơi hơi đổi đổi, hơi không nhịn được, hắn ngồi ở một bên cố gắng nhếch miệng, dưới ánh mắt ôn nhuyễn như gió của Vân Ẩn kia, sắc mặt có vài phần khó coi.
"Còn có anh!" Nói xong Không Đồng, Diệp Hiểu Hạ lại chỉ vào Vân Ẩn bắt đầu kể khổ: "Đừng nhìn anh cười giống như Phật Di Lặc, thực ra cũng không phải người tốt gì! Cư nhiên phái đệ nhất cao thủ đến 'mời' tôi đi công hội các anh! Nếu tôi nói không đi, anh có phải muốn bảo hắn chân trời góc biển đuổi giết tôi không ?"
"Hiểu lầm, đây là hiểu lầm." Vân Ẩn bị Diệp Hiểu Hạ nói như vậy, sắc mặt cũng có chút xấu hổ, hắn vội vã lắc đầu mỉm cười, muốn tiêu trừ ấn tượng không tốt của mình ở trong lòng Diệp Hiểu Hạ.
"Cái gì hiểu lầm không hiểu lầm." Diệp Hiểu Hạ lại nhấc bầu rượu lên miệng uống một ngụm, tư vị uống rượu này thật tốt, giống như cái gì cũng quên. Còn có thể mơ thấy mắng Vân Ẩn và Không Đồng, đúng là chuyện tốt.
Ợ một tiếng, Diệp Hiểu Hạ quăng bầu rượu đã rỗng tuếch sang một bên, nhìn hai người cười rộ lên: "Các người không phải là muốn tôi gia nhập công hội các người sao? Luyện dược cho công hội của các người sao?" Nói đến chỗ này, tươi cười trên mặt cô biến mất, đứng thẳng lên, lạnh lùng hừ: "Hôm nay, chị mày nói rõ ràng cho hai đứa mày biết, điều đó không có khả năng! Chị mày bên nào cũng không đi! Chị mày, chị mày..."
Trong lúc nhất thời đầu óc Diệp Hiểu Hạ hơi hồ đồ, bỗng chốc quên mình muốn nói gì, chỉ mơ mơ màng màng nhìn nhìn hai người.
"Cô muốn thế nào?" Tuy Vân Ẩn bị mắng, nhưng thấy Diệp Hiểu Hạ thành dạng này, cũng cảm thấy buồn cười, một chút cũng không giận. Phảng phất chuyện vừa rồi không tồn tại, ngược lại cười tủm tỉm chậm rì rì hỏi.
Không Đồng tự nhiên muốn so sánh với Vân Ẩn, hắn cũng tạm thời buông xuống chuyện vừa rồi, nhìn Diệp Hiểu Hạ say khướt hỏi: "Đúng vậy, cô muốn thế nào?"
"Tôi muốn tự thành lập một công hội!" Cuối cùng Diệp Hiểu Hạ nhớ lại mình muốn làm gì, nói rất có khí phách.
Lời này khiến hai người ngẩn người, sau đó hai người đều nhịn không được nở nụ cười. Không Đồng nhắc nhở cô: "Hiểu Hạ, tạo công hội là phải có lệnh bài công hội, cô có sao?"
Diệp Hiểu Hạ nhìn khuôn mặt tươi cười của hai người, lại cười lạnh vài tiếng, thò tay vào túi lấy lệnh bài công hội ra, đặt trên bàn, lớn tiếng nói: " Sao các người biết tôi không có!"
Trên bàn bát tiên gỗ hoàng dương khắc hoa, đặt một cái lệnh bài ánh vàng rực rỡ. Tuy không được Diệp Hiểu Hạ đồng ý, thì không thể cầm nó tinh tế quan sát, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn thấy thuộc tính của nó.
Không sai, đây là lệnh bài công hội, là thứ mà ba công hội lớn tha thiết ước mơ!
"Vân Ẩn, bên Chăm sóc khách hang (CSKH) trả lời, sau khi quái vật công thành tử vong, chỉ có % bạo dẫn lệnh bài công hội, giờ còn biết được không phải mỗi quái vật công thành của quốc gia đều bạo ra lệnh bài ." Liễu Du Trần vừa mới nhận được tin tức thì lập tức phát ra mật ngữ với Vân Ẩn.
Nhưng Vân Ẩn không trả lời hắn. Bởi vì giờ cả đầu Vân Ẩn đều là lệnh bài công hội gần trong gang tấc vừa rồi.
Hóa ra bạo dẫn cái này cũng không cao, như vậy quái công thành của Trung Quốc cũng không có ra lệnh bài sao? Nhưng lệnh bài của Diệp Hiểu Hạ từ chỗ nào đến ?
Không Đồng ngồi ở Vân Ẩn đối diện bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: " Luyện Dược Sư Đại tông sư, ảnh vệ, lệnh bài công hội, Diệp Hiểu Hạ ơi Diệp Hiểu Hạ, trên người cô đến cùng còn có bao nhiêu thứ áp đáy hòm."
Vân Ẩn hơi ngừng lại, không sai, cô từng biến mất hai mươi ngày. hai mươi ngày này ngay cả Yến tử lâu cũng tìm hiểu không ra, Tố cũng nói không nên lời nguyên nhân, mà chính cô càng là một chữ cũng không nói. Nhưng trong hai mươi ngày này, cô chẳng những cấp bậc đột nhiên tăng mạnh, luyện dược đến cấp đại tông sư, lại có được ảnh vệ, giờ lại nhiều một cái lệnh bài công hội cũng không có gì không thể.
Hai mươi ngày này đến cùng cô đi đâu?
"Hội trưởng, Diệp Hiểu Hạ kia đi ra từ lâu ngoại lâu, chúng ta có cần đi theo cô ta không ?" Ngay khi hai người còn đắm chìm trong một loạt rung động vừa rồi thì, thám tử công hội của bọn họ phát mật ngữ đến hỏi.
Mật ngữ này phảng phất nhất ngữ bừng tỉnh người trong mộng, khiến hai người nhảy dựng lên, bọn họ vẫn còn làm gì! Ngẩn người cái gì chứ!
"Tôi nhớ tới trong công hội có việc gấp, bữa tính lên tôi là được, tôi cáo từ trước." Vân Ẩn chắp tay với Không Đồng, người đã vọt ra tới ngoài cửa.
"Cũng vậy, qua mấy ngày, tôi nhất định mời lại anh." Không Đồng vừa trả lời vừa theo ra tới cửa.
Hai người gật gật đầu, khẽ cười, sau đó một trước một sau chạy vội từ lâu ngoại lâu xuống. Bọn họ vừa cấp tốc chạy, vừa không quên phát tin tức trong công hội.
"Nhanh chóng tìm Diệp Hiểu Hạ! Tài vật lập tức đuổi theo, dù xài bao nhiêu tiền nhất định phải mua được lệnh bài trên tay cô!"
Trong tay dược sư Đại tông sư Diệp Hiểu Hạ cư nhiên có lệnh bài công hội ! ! uy lực nổ mạnh của chuyện này tuy không thể so với hai quả bom nguyên tử Nagasaki, nhưng cũng khiến người trong hai công hội lớn nổ tung. Phàm là người trong đế đô buông chuyện trong tay, bắt đầu nơi nơi tìm Diệp Hiểu Hạ.
Ngay khi người trong hai công hội đoàn cơ hồ lật đế đô lên, người khởi xướng là Diệp Hiểu Hạ đang ở trong ngõ nhỏ cách vách lâu ngoại lâu cong thắt lưng điên cuồng nôn một trận, rượu này quả nhiên không phải thứ tốt, uống nhiều khó chịu đòi mạng. Tiểu Ngũ bịt mũi đứng bên cạnh Diệp Hiểu Hạ vẻ mặt ghét bỏ nói: "Mệt tôi vừa rồi cho cô mặt mũi như vậy, cô có thể đừng mất mặt như vậy hay không? Nếu để cho người khác đã biết cô cư nhiên ở trong này làm chuyện dọa người như vậy, cả đời này của tôi có còn sống được không?"
Diệp Hiểu Hạ xoa xoa miệng, ngẩng đầu nhìn tiểu Ngũ: "Anh lại nói nhiều một câu, tôi khiến cho anh lúc này không cần sống."
Tiểu Ngũ khinh thường hừ hừ mũi, nhắc nhở cô: "Cô thành dạng này còn có thể đi tạo công hội sao?"
"Có thể! Tôi nhất định phải đi, dù thế nào cũng phải đi!" Tuy đầu Diệp Hiểu Hạ tỉnh tỉnh mê mê, nhưng chuyện này luôn luôn không quên, chặt chẽ ghi tạc trong lòng !