đọc bình luận của mọi người vui quá đi, ngày mai sẽ đăng thêm chương
Viện trưởng Vương cũng không trách móc Diệp Hiểu Hạ nặng nề, chỉ oán trách cô không kịp thời thông báo cho bà, nhưng dưới sự kiểm điểm khắc sâu của Diệp Hiểu Hạ, bà quên chuyện này rất nhanh.
Về phần vì sao Diệp Hiểu Hạ đi du lịch, tới khi nào viện trưởng Vương không hỏi, chỉ nói cho cô, bảo cô nghĩ rõ ràng, chỉ cần ra quyết định thì đừng hối hận.
Ngồi trên đường thành phố du lịch này, Diệp Hiểu Hạ dùng tay đè nặng mũ rơm trên đầu, híp mắt nhìn dòng người lui tới trên đường. Tình cảnh cỡ nào quen thuộc lại cỡ nào xa lạ, phố cảnh như vậy ở đâu cũng có thể thấy, nhưng lại chỉ có thể thấy trong này.
Cô quấy xoài sữa trước mặt, hút một ngụm, lại hút một ngụm. Viện trưởng Vương bảo cô nghĩ rõ ràng, chỉ cần ra quyết định thì đừng hối hận, nhưng cô không lừa được mình, cô quyết định không xong. Cô không có cách nào xem nhẹ quyến luyến thật sâu của mình với người đàn ông kia.
Đây đúng một chuyện không dễ.
"Cô gái, đồ nướng của cô này." Chủ quán đồ nướng bưng một mâm inox, trên đó là đồ vừa mới nướng xong bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Hiểu Hạ, đặt mâm kia trên bàn.
"Cám ơn, ông chủ." Diệp Hiểu Hạ chân thành nói lời cảm tạ.
Chủ quán lão đứng thẳng dậy, lau mồ hôi: " Cô đi hai người hả?"
"Một người ạ."
Chủ quán chỉ chỉ phía sau Diệp Hiểu Hạ: "Người kia không phải tìm cô sao? Anh ta luôn luôn đi tới bên này."
Diệp Hiểu Hạ kỳ lạ, ai sẽ đến tìm cô, cô cười lắc đầu, nhìn theo hướng chủ quán chỉ, tất cả những lời nói phủ nhận kẹt lại trong cổ họng, cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể ngẩn người nhìn người đi tới chỗ cô kia, trong lúc nhất thời cả hô hấp cũng quên.
Chỉ biết nhìn anh, đi tới chỗ mình, một bước, lại một bước. Gần, càng gần.
Quần áo trên người anh hơi nhăn, hai gò má vốn đã gầy, lúc này như đã lõm vào, trên cằm có râu thưa thớt, cũng không thấy lôi thôi, nhưng có một loại tang thương làm cho người ta xót xa đập vào mặt. Diệp Hiểu Hạ chậm rãi đứng lên, cứ nhìn Trầm Hoan như vậy, cổ họng cứng rắn, một câu cũng không nói nên lời. Giống như trải qua một thế giới xa xôi, cuối cùng Trầm Hoan đi tới trước mặt Diệp Hiểu Hạ.
" Trầm..." Diệp Hiểu Hạ còn chưa kịp nói ra một chữ, cô đã trùng trùng chìm vào trong cái ôm quen thuộc kia, cô cơ hồ sa vào hơi thở đập vào mặt mà đến kia, lập tức bao vây cô, làm cô không thể tránh thoát.
" Cuối cùng tìm được em." Trầm Hoan gắt gao ôm cô gái mềm mại trong lòng kia, dùng sức cơ hồ muốn nhập cô vào trong thân thể của mình, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể chân chính lưu cô lại, anh dán bên tai cô, nhẹ nhàng thở dài, không chút do dự dừng bờ môi ấm áp ở cổ cô.
Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy không khí trong ngực mình hồ giảm bớt theo thời gian, phảng phất lập tức sẽ hít thở không thông. Mà đôi môi nóng bỏng kia dừng trên gáy cô mà hôn, lại như lửa muốn thiêu cháy cô, làm cô vội vã tránh thoát ôm ấp của anh.
Trầm Hoan lại vô cùng bất mãn với tránh né của cô, anh gắt gao cầm lấy tay cô, yếu ớt nói: "Đừng rời khỏi anh mà."
Đây là vô dụng, Diệp Hiểu Hạ cười khổ, cư nhiên bởi vì một câu nói này, cô lập tức mềm lòng. Cô thở dài một hơi: "Trầm Hoan, đừng như vậy, em sẽ ngượng ngùng."
Trầm Hoan nhìn chung quanh, tất cả mọi người trong quán nướng đều nhìn hai người, hứng thú như đang nhìn phim truyền hình. Tuy hơi không cam nguyện, nhưng nghĩ đến suy nghĩ của Diệp Hiểu Hạ, Trầm Hoan đành phải buông tay Diệp Hiểu Hạ ra, cũng vô cùng cảnh giác nhìn cô, sợ cô bỗng nhiên lại biến mất.
Diệp Hiểu Hạ ngồi xuống, Trầm Hoan cũng ngồi xuống. Hai cái người ai cũng không nói nhiều lời, Diệp Hiểu Hạ chỉ luôn luôn lẳng lặng nhìn gương mặt tiều tụy của Trầm Hoan, cô nghĩ Thư Tiểu Mãn từng nói anh vì tìm mình mà rất chật vật, giờ xem ra quả nhiên là như thế.
Cô thở dài một hơi, nhẹ nhàng hỏi: "Có đói bụng không?"
Trầm Hoan giật giật khóe miệng: "Không có cảm giác quá lớn." Anh buông ánh mắt nhìn trước đồ nướng trên bàn: " Từ nhỏ sư phụ đã nói với anh, không cần có nhiều dục vọng với dụ hoặc ngoại giới."
Diệp Hiểu Hạ nghe lời này lại hơi hơi sửng sốt, cô khó mà tin được nhìn Trầm Hoan, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ, người đàn ông này sẽ có một ngày chủ động nói về bản thân, cô luôn luôn cho rằng, anh sẽ không nói, không muốn nói.
Trầm Hoan như nhìn ra suy nghĩ của Diệp Hiểu Hạ, anh vươn tay, cầm tay Diệp Hiểu Hạ, thở dài một hơi, "Khôngphải anh không muốn nói với em, chỉ là..."
"Chỉ là?" Diệp Hiểu Hạ ngẩn người.
" Chỉ là..." Trầm Hoan cúi đầu, lại thật lâu sau, mới thở dài một hơi: "Anh chỉ là sợ mà thôi."
"Sợ?" Những lời này nói ra từ miệng ai cũng có thể tưởng tượng, duy nhất nói ra từ miệng Trầm Hoan căn bản không có khả năng tưởng tượng. Chữ này chẳng những làm cho không khí im lặng xuống, cũng làm cho Diệp Hiểu Hạ miệng hơi hơi mở ra.
"Anh cũng sợ." Trầm Hoan tựa vào ghế dựa, "Anh luôn luôn biết chuyện của sư phụ của anh và viện trưởng vương."
"Sư phụ của anh là... Tần Mục Ca?" Đột nhiên Diệp Hiểu Hạ nhớ tới, ngày đó lúc mình uống say nhìn thấy người đàn ông trung niên kia vì sao lại nhìn quen mắt như vậy, hóa ra, hóa ra là ông ấy.
Trầm Hoan gật gật đầu, xem như thừa nhận cách nói của Diệp Hiểu Hạ. Sau đó Diệp Hiểu Hạ không nói chuyện nữa, lẳng lặng đợi Trầm Hoan tiếp tục nói tiếp. Trầm Hoan không lập tức nói tiếp, chỉ ở đó đợi một hồi lâu mới chậm rãi nói: " Viện trưởng Vương đã từng là loại người nào em cũng biết, người phụ nữ kiên cường dẻo dai như vậy còn không nhận được ngày như vậy, làm sao anh dám nói thân phận của anh cho em."
Diệp Hiểu Hạ không nói gì, cô yên tĩnh suy nghĩ về cách nói của Trầm Hoan.
"Anh không phải người bình thường, anh là người sinh trong hoàn cảnh âm u nhìn không thấy ánh sáng này. Người lớn bình thường đều sẽ không yên tâm giao con gái người như thế, huống chi viện trưởng vương là người đi ra từ chỗ này, sao bà có thể đồng ý." Trầm Hoan lắc đầu, cười khổ một chút: "Bỏ qua viện trưởng Vương, em thì sao? Một cô gái nghe thấy thân phận của anh như vậy có mấy ai bằng lòng chứ? Huống chi em là người duy nhất anh muốn quý trọng, anh không đồng ý mạo hiểm như vậy."
"Mạo hiểm?" Diệp Hiểu Hạ ngẩn người, "Anh cảm thấy nói thân phận của anh với em, đây là một chuyện mạo hiểm sao? Anh cảm thấy sau khi em biết sẽ rời khỏi anh?"
" Anh không cảm thấy." Trầm Hoan lắc đầu: "Thậm chí anh cả nghĩ cũng không dám nghĩ việc này, anh không thể nhận chuyện em rời khỏi anh, không cần nói sự thật, ngay cả nghĩ cũng không dám." Anh cười khổ: "Đúng vậy, anh sợ em rời khỏi, cho nên, cái gì anh cũng không nói. Không phải không muốn, là không dám."
Diệp Hiểu Hạ không thể phủ nhận, lúc nghe nói như vậy, trái tim cô treo lên. Nuốt một ngụm nước miếng, cô chậm rãi hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, anh nói với sư phụ anh muốn rời khỏi."
"Rời khỏi!" Lời này Trầm Hoan nói ra dễ dàng như vậy, nhưng lúc Diệp Hiểu Hạ nghe thấy cơ hồ cả kinh nhảy lên, cô mở lớn mắt nhìn Trầm Hoan, như là đang xác nhận lời anh nói là thật giả, qua hơn nửa ngày, cô mới nhẹ nhàng, chậm rãi, như không dám kinh động đến vạn vật thế gian: "Anh nói rời khỏi là có ý tứ gì?"
"Hiểu Hạ, anh chỉ là muốn cho em qua ngày người thường, mà không phải lo lắng hãi hùng như viện trưởng vương vậy." Trầm Hoan nắm chặt tay Diệp Hiểu Hạ, "Anh có lẽ không có bản lĩnh khác, nhưng anh quyết tâm cùng em qua ngày, anh đã nghĩ em có thể đi theo anh có cuộc sống an ổn. Có lẽ, anh không thể cho em cuộc sống cực giàu có, nhưng, anh sẽ nỗ lực cho em bình an."
"Trầm Hoan..." Giọng Diệp Hiểu Hạ cứng lại, nửa ngày cũng nói không ra một chữ, cô nhìn người đàn ông này, thật lâu sau mới khịt khịt mũi: "Kỳ thực, anh không cần như vậy. Em không thèm để ý..."
Trầm Hoan lại lắc đầu: "Hiểu Hạ, không phải như thế, em không thèm để ý chỉ là bây giờ em còn tuổi trẻ, em còn dũng cảm, nhưng nếu em trở thành một người mẹ, khi chúng ta đều già đi, em sẽ khát vọng cuộc sống bình tĩnh này..." Anh hơi hơi dừng một chút: "Giống như... giống như, lúc này anh khát vọng cho em những ngày tốt nhất vậy."
Cuối cùng Diệp Hiểu Hạ nói không nên một chữ nào.
Tối hôm đó lúc ngủ, Diệp Hiểu Hạ luôn luôn buồn ngủ, cô suy nghĩ giờ mình phải quyết định thế nào? Thực ra cô cũng không xác nhận mình có phải thật sự nhận định cái gì không, chỉ có một loại dục vọng càng ngày càng mãnh liệt không ngừng cuồn cuộn trong lòng, cô nghĩ lúc này có lẽ cô nhận định thật rồi.
Còn muốn tiếp tục đi du lịch không? Muốn đi.
Ngày đó, Diệp Hiểu Hạ lại đi phiến sa mạc kia, vẫn đi theo đoàn, thậm chí vẫn là hướng dẫn du lịch kia, nhưng bên người cô hơn một người.
Giọng nói của cô gáu hướng dẫn du lịch lại một lần nghe lại trong tai, phảng phất như lời nói ngày đó, cũng không thay đổi: "Từng có một truyền thuyết xinh đẹp, nếu như người yêu có thể dắt tay đi qua phiến sa mạc này, như vậy trong cuộc sống tương lai, nhất định bọn họ có thể dắt tay đi qua những mưa gió nhân sinh, sẽ không bao giờ buông tay nữa."
Diệp Hiểu Hạ quay đầu, nhìn Trầm Hoan mỉm cười. Thực ra lúc này cả gương mặt cô bị ngăn trở, dù làm ra biểu cảm nào thì Trầm Hoan ăn mặc giống cô cũng nhìn không thấy. Nhưng, cô cũng không để ý, lúc này, cô chỉ muốn mỉm cười với anh.
Tương lai sẽ xảy ra cái gì? Cái này ai lại biết đâu?
Trầm Hoan cưỡi lạc đà đi nhanh vài bước, đi tới trước mặt Diệp Hiểu Hạ, vươn tay, giữ lại tay cô. Tuy rằng hai người đều mang bao tay sợi bông thật dày, nhưng khi nơi này nắm chặt, đã có một loại kích động làm cho người ta không thể kiềm chế.
Diệp Hiểu Hạ nhìn về phía bầu trời xanh như có thể chảy ra nước, hít một hơi thật sâu, lúc này, cô vẫn còn là không chỗ táng thân sao?
Trầm Hoan gắt gao gắt gao nắm tay Diệp Hiểu Hạ, giống như kéo lại nhận lời và hạnh phúc cả đời anh. Diệp Hiểu Hạ cảm thấy lực lượng trong tay Trầm Hoan, nheo mắt, dù tính giờ phút này chết không chỗ chôn, đại khái, đại khái cũng có người đàn ông này cùng cô. Như vậy, cũng không có gì không tốt. Không phải sao?
__