Đối với Túy Trong Khêu Đèn, Diệp Hiểu Hạ chính là một người liên tiếp trúng thưởng lại không biết gì, người như vậy thật làm cho người ta ghen tị. Nhìn cô cúi người bắt đầu lột da không kiêng nể gì, tốc độ nhanh làm cho người ta hoa cả mắt, nhìn ra được độ thuần thục rất cao. Có thể đạt tới độ thuần thục như vậy, chỉ sợ đã lột da không phải một ngàn cũng là tám trăm lần. Hắn ôm tay, đứng sau lưng Diệp Hiểu Hạ, hừ hừ: "Tôi nói, cô đừng nói với tôi, cô học thu thập thuật ở Tân Thủ thôn?"
"Đúng vậy, học ở chỗ trưởng thôn." Diệp Hiểu Hạ vùi đầu lột da.
"Lúc trước có làm nhiệm vụ ẩn đi." Túy Trong Khêu Đèn lấy bầu rượu bên hông ra, ngửa đầu uống một ngụm.
"Hình như có một cái."
"Uy, có ai đã từng nói, vận khí cô rất tốt chưa?" Túy Trong Khêu Đèn lại uống một ngụm rượu, híp mắt thỏa mãn, đắm chìm trong hương vị say lòng người kia.
Diệp Hiểu Hạ thu thập xong, đứng lên, quay ra chỗ hắn nở nụ cười: "Lúc trước chưa có ai nói, bây giờ có anh nói." Vận khí tốt sao? Mới là lạ đi, nếu vận khí tốt, cô sẽ không mạc danh kỳ diệu có món nợ lớn như vậy.
Trong trò chơi có vận khí tốt thì cũng làm gì được, nếu vận khí cô thật sự tốt, cô rất muốn đi mua xổ số, lập tức trúng năm trăm vạn, như vậy nợ nần cái gì a, phiền toái cái gì a, toàn bộ đều thành mây bay .
Chỉ tiếc...
"Sao? Vận khí tốt, mà cô còn không vui?" Túy Trong Khêu Đèn mẫn cảm phát hiện trong tươi cười của Diệp Hiểu Hạ có vài phần cô đơn bất đắc dĩ.
"Vận khí tốt thì làm được gì a, ở trong trò chơi này, tôi muốn đánh không thể đánh, muốn chống lại không thể chống lại, cái gì cũng không, vận khí tốt cũng chẳng làm được gì." Diệp Hiểu Hạ lắc đầu, đem trong sự phiền lòng vứt bỏ, thở dài một hơi. Đối với vận khí tốt, cô vẫn luôn suy nghĩ thoáng, vận khí tốt giống như ông trời ngủ gà ngủ gật, hắn cũng không thể ngủ gà ngủ gật cả đời trên một người.
Lời của cô làm Túy Trong Khêu Đèn hơi hơi trầm tư, sau đó, hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Diệp Hiểu Hạ: "Ai nói, vận khí tốt cũng là một loại năng lực. Không nên khinh thường loại năng lực này."
Khu rừng rất sâu, hai cái người vừa nói chuyện vừa đi sâu vào trong rừng.
"Phải không?" Đối với lời Túy Trong Khêu Đèn nói, Diệp Hiểu Hạ thật sự cảm thấy không có lực thuyết phục.
"Cũng không phải. Tôi chơi trò chơi có một bằng hữu, vì muốn lấy một vũ khí cực phẩm, mỗi ngày chờ đánh BOSS, BOSS kia mỗi ngày xuất hiện ba lần, hắn liền đánh ba lần, đánh liên tục một tháng đều không ra, sau đó có một lần hắn không đánh, kết quả lần đó lại ra. Lần đó, là một người lần đầu tiên đánh BOSS này, người ta cũng vì vũ khí kia mà đánh, kết quả..." Túy Trong Khêu Đèn thở dài một hơi: "Cô nói, vận khí tốt có phải là một loại năng lực thật vô sỉ hay không?"
"Nói như vậy, tựa hồ cũng không sai..."
"Cho nên, cô thật vô sỉ."
"..."
"Cực Hạn làm sao có thể có người vô sỉ như cô chứ?"
"Nếu không gặp tôi, anh chẳng phải cũng là một người thật vô sỉ?"
"Điểm ấy tôi thừa nhận, nhưng là, độ vô sỉ của tôi so với cô vẫn không là gì..."
"..."
Lúc lên cấp , Diệp Hiểu Hạ học xong một kỹ năng: Hỏa diễm chưởng. Có thể công kích mục tiêu phía trước trong phạm vi chắc chắn. Cái kỹ năng này phối hợp với Túy Trong Khêu Đèn da heo thật sự là cực kỳ tốt, giống như là đốt cháy một mảnh.
Bất quá, ở thời điểm sử dụng kỹ năng này, yêu cầu đối với thao tác của Túy Trong Khêu Đèn cũng thập phần cao. Bởi vì rất nhiều quái bị Diệp Hiểu Hạ dùng hỏa diễm chưởng đốt sẽ đem thù hận chuyển đến trên người cô, bỏ qua hắn chạy tới chỗ Diệp Hiểu Hạ. Mà lúc này Túy Trong Khêu Đèn chẳng những cần phải phối hợp Diệp Hiểu Hạ công kích, còn muốn nhanh tay lẹ mắt đem quái đào thoát chuẩn xác quay về.
Mà Diệp Hiểu Hạ cũng không thoải mái như vậy, bởi vì ở trước khi chuyển chức, pháp hệ chức nghiệp không được học tập thi pháp di động, cho nên ở thời điểm thi pháp cần phải đứng im đánh quái. Nếu Túy Trong Khêu Đèn không giữ chặt quái, nó sẽ tiến thẳng đến chỗ cô, chẳng những sẽ đánh gãy thi pháp, ngay cả cô cũng muốn bị rớt không ít máu.
May mà, hai người trải qua một đoạn thời gian cọ sát, quen thuộc thao tác đối phương, phối hợp thập phần ăn ý.
Đốt xong một đám sói con, Diệp Hiểu Hạ lột da xong, liền ngồi ở bên cạnh Túy Trong Khêu Đèn nghỉ ngơi. Túy Trong Khêu Đèn đưa cho cô một bầu rượu: "Đây là tôi lấy trong nhà ông già kia, chắc là sẽ không say, nếm thử."
Diệp Hiểu Hạ nhận rượu, chỉ thấy bên trên viết vài chữ "Kiếm Nam Xuân", không khỏi cảm thấy hắc tuyến. Tuy biết loại rượu này ở triều Đường rất vang danh, nhưng là, bây giờ xem thế nào cũng cảm thấy là đang quảng cáo?
Cô mở nút, không dám uống thả cửa, chỉ nếm qua một ít. Một ngụm nhỏ theo đầu lưỡi vào trong cổ họng, lại chậm rãi theo thực quản vào trong bụng, lập tức cảm giác ấm áp hơn. Túy Trong Khêu Đèn quả nhiên nói không sai, uống rượu so với ăn bánh bao khôi phục giá trị chịu đựng nhanh hơn nhiều, chính là uống một ngụm rượu, trong nháy mắt, giá trị chịu đựng cô đã hao phí liền khôi phục hơn phân nửa.
"Như vậy luyện cấp nhanh, nhưng là rất tốn dược." Túy Trong Khêu Đèn uống một ngụm rượu, nhìn Diệp Hiểu Hạ: "Tôi thấy cô luôn luôn ăn lam, thật phí lam đi."
"So với Hỏa Cầu Thuật lãng phí hơn." Diệp Hiểu Hạ nhìn nhìn dược thủy trong túi, không còn nhiều lắm. Chính mình không biết chế dược, luôn đi mua, thật là quá tốn, nếu cô biết chế dược thì tốt, không cần đau lòng như vậy.
"Túi sắp đầy, chúng ta đi vào sâu một chút đi, đánh thêm một lần, sau đó đi ra ngoài bán đồ." Túy Trong Khêu Đèn đứng lên, hai tay chống trên đầu gối, hít một hơi thật sâu, giá trị sinh mệnh của hắn tuy là đầy, nhưng vừa rồi trên ngực bị một sói con hung hăng cào một cái, tuy không mất máu, nhưng vẫn ẩn ẩn đau. Xem ra, chỉ có thể về Tân Thủ thôn tìm đại phu lấy thuốc mới được.
Diệp Hiểu Hạ không cự tuyệt.
Trên thực tế, cô cũng nghĩ như vậy, luôn ở bìa rừng đánh sói, cô cũng có chút chán. Quan trọng nhất là, cô rốt cục cũng hiểu vì sao Trúc Nhận Ngàn Trần nói trong Cực Hạn bạo dẫn thấp, cô đều đốt nhiều sói như vậy, quả nhiên một món trang bị cũng không có.
Đi vào sâu trong rừng, nói không chừng lại có thu hoạch.
Hai người tiếp tục đi vào sâu trong rừng, cũng không bị quái nhỏ ở trên đường cản trở nhiều, rất nhanh đã đến khu vực thứ hai của lục sắc rừng rậm. Cây cối nơi này cao hơn nhiều so với bìa rừng, ánh sáng tươi đẹp kia liều mạng chen vào trong rừng, giữa những tán cây loang lổ những điểm sáng rọi xuống.