Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCô ta ngừng lại vài giây, lưỡng lự một chút nhưng vẫn quyết định cầm cái ly lên, quay hướng Thừa Hạ mà hất.
"Soạt!"
"Tôi ghét nhất loại người đố kị lấn át lí trí như cô! Tôi khinh bỉ!"
"Aaa..aa" "Không.. không .. Tần Gia Phong.. em em không cố ý"
Cô ta nhận ra người mình hắt nước lên là Tần Gia Phong chứ không phải Thừa Hạ, từ đắc ý chuyển thành sợ hãi, cô ta bám lấy tay anh, lắc đầu giải thích. Đám đàn em đằng sau cô ta tay chân run rẩy, không dám làm gì, Tư Duệ, Cẩn Mai, Hạ Thư được thả ra, chăm chú nhìn về phía anh. Anh cau mày, quay chỗ cô ta tặng cho ba chữ duy nhất rồi bế Thừa Hạ bỏ đi
"Bỏ ra! Bẩn!"
Anh bế cô, tay vòng qua eo, để đầu cô rúc vào ngực anh, cứ như thế bế cô lên phòng y tế không có người, đặt cô nằm xuống.
Anh đứng dựa vào tường, liếc mắt nhìn cô, hạ giọng nói:
"Em có thể hạ màn được rồi, lừa ai thì được chứ tôi thì không!"
Thừa Hạ bị nắm thóp, không chịu được nữa bật dậy
"Tại anh đó, tôi đang định dạy cho con bé đó một bài học, mới tí tuổi hống hách như vậy, chẳng ra sao cả!"
"Em còn nói, tôi chờ thêm tí nữa thì em muốn bị hắt nước chanh vào người hay sao?"
Anh vừa nói vừa đi đến tủ y tế, lấy ra lọ oxi già và bông tăm
"Đưa chân ra đây, tôi khử trùng cho em!"
"A..Không sao đâu, vết thương nhỏ tí ấy mà!"
"Lần sau không được như thế nữa! Tôi sẽ lo!"
Động tác của anh không hơn không kém, rất từ tốn, cô thấy đau thì lại muôn phần nhẹ nhàng, tựa như nâng niu một đồ vật dễ vỡ..
"A..đau..anh nhẹ tay thôi!"
"Hừ,.. em tạo nghiệp gì vậy? Người ta không gài bẫy thì cũng "dạy dỗ" em, học sinh khối dưới cũng chẳng bỏ qua cho em, muốn bị cô lập à?"
"Tôi phát hiện sao anh nói nhiều quá? Cứ cằn nhằn như bà già vậy!"
Thừa Hạ nghe anh trách móc mà tức giận, ủa mình có làm gì à, không phải anh ta mà ra cả hay sao, mình hơi tê chân anh ta cũng đột nhiên muốn cõng, trước khi đến chỗ mọi người muốn xuống anh ta cũng không cho, tất cả tại anh ta, mắc mớ gì đổ lên đầu mình? Tự nhiên không chủ động sao lại thành mục tiêu rồi? Vì cái gì?
Cô rụt chân lại, ngồi co ro trên giường, mặt hậm hực làm anh bất ngờ, nhìn cô:
"Tôi lại chọc giận gì em? Em cáu cái gì?"
Nghe thấy anh phàn nàn, cô đã cáu, giờ anh nói thêm hai câu, cô muốn bùng cháy, xé xác anh..
"Anh không nói được câu nào tử tế à? Tôi không việc gì phải giải thích cho anh! Liên quan gì đến anh? Thế thôi, anh không muốn bị cô lập thì đừng đến gần tôi!"
Cô phun ra một tràng, đứng lên đi khỏi, đóng rầm cửa phòng, đi một mạch về kí túc. Để lại anh vẫn ngẩn ngơ nghe cho thấm những gì cô vừa nói, lẩm bẩm:
".." - "Liên quan gì đến mình..?"
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tư Duệ thấy Thừa Hạ bình yên trở về phòng thì vẻ mặt lo lắng biến mất, chạy đến hỏi han
"Mày không sao rồi, thật tốt! Thằng cha kia đâu? Không chịu trách nghiệm à? Đâu phải lỗi của mày?!"
"Mày để tao yên một chút, tao buồn ngủ, muốn ngủ, nhiệm vụ mày làm hộ tao!"
"Ơ cái..?"
Cẩn Mai kéo tay Tư Duệ, mắt vẫn nhìn Thừa Hạ nằm sấp mặt xuống trăn, sụt sịt
"Mày không thấy cảm xúc nó đang có vấn đề à? Chắc lại bị chọc giận rồi! Nói không chừng tìm thằng cha kia có ích hơn, tính nó thế kia một chữ không không nói đâu!"
"Ừ.. có thể.. Đi thôi!"
"Hạ Thư ở đây trông chừng nó nhé! Bọn tao đi làm nhiệm vụ!" - "Ừ đi đi"
Hạ Thư thấy người đi rồi, ngồi xuống lay lay Thừa Hạ, kéo được cô ngồi dậy, mặt lem nhem, nước mắt nước mũi lẫn lộn
"Chị Thừa, chị nói tôi nghe lại sao vầy nè? Bẩn hết chăn tôi rồi!"
"Tao có làm gì đâu? Anh ta nói tao tạo nghiệp, không phải đều tại anh ta à? Tự nhiên cõng làm gì, để họ nhìn thấy, tính ghen tị con gái cao ngất trời, mày cũng biết mà, làm ra cái gì khó mà đoán, anh ta cáu tao, thực sự anh ta chẳng được cái gì cả, dỗ tao một tí , an ủi tí thì mất gì à?" - "Tao đang tủi thân mà! Huhuu!!!"
"Mày đòi hỏi như kiểu anh ta bạn trai mày vậy, trăm năm chẳng gần gái thì có kinh nghiệm gì, kệ quách anh ta đi, đầy trai tốt hơn! Nha?"
Thừa Hạ lại òa khóc, Hạ Thư lúng túng an ủi cô, lấy khăn lau nước mắt nước mũi cho cô, lời như thần kì, vực dậy được Thừa Hạ từ địa ngục lên thiên đường.. Tinh thần phấn chấn bất cần đời trở lại..
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tần Gia Phong đang làm nhiệm vụ canh chừng lúc h tối, anh cầm lon coca, mắt hướng về xa xăm suy nghĩ..
Mình chọc giận gì cô ấy rồi? Có phải hành động sai rồi không?
Mình nên xin lỗi? Hay làm gì ? Chết tiệt!
Mặt anh hơi nhăn nhó, tự trách!
Từ xa, Cẩn Mai và Tư Duệ khoác tay nhau đi tới, mắt chằm chằm người con trai đang "sầu" vì những hành động của mình.
"Helloo anh bạn, chưa biết mình sai cái gì à? Ngồi đây hối hận thì được gì?"
"Tôi chẳng biết nên làm gì!"
"Nó đều là lúc cáu giận nên hành động vô thức thôi, chả có ý gì đâu, con gái mà, tuy mạnh mẽ nhưng cũng mỏng manh hơn so với con trai rất nhiều. Cô ấy tạo cho mình lớp vỏ bọc, cô ấy kiên cường với mọi thứ, mẹ mất sớm, cha cũng không còn, anh trai lại lạnh nhạt, hiếm khi có người khác phái tiếp xúc, mà cậu, lúc nóng ấm lúc lạnh nhạt, lại đánh vào yếu điểm của cô ấy. Càng mạnh mẽ càng yếu ớt!"
- Đó là câu trả lời duy nhất- cũng là cách hóa giải duy nhất- phụ thuộc vào cậu- Tần Gia Phong.