Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânThừa Hạ thấy vậy , đến bên cô , vỗ vỗ lưng an ủi “ Mày làm sao lại buồn bã rồi ? Mày cứ nói ra , tao xử cho! Ai ? Ai bắt nạt mày” ?
Hạ Thư ngẩng mặt , nước mũi nước mắt lẫn lộn , lem nhem . Cẩn Mai , Tư Duệ tiến đến “ Đúng đó , mày cứ bảo tao tao xử hết , dù có “ sống chết’’ cũng phải xử , không thể tha thứ !”
Thừa Hạ thầm thì vào tai cô “Ông anh của tao lại làm gì mày à?”
Hạ Thư ngạc nhiên nhìn cô “Sao mày….”?
“ Biết mà , còn gì có thể qua được mắt tao ” ?
Cẩn Mai , Tư Duệ khó hiểu , nháy mắt “ Cái gì sao bọn tao không biết ? ’’ Thừa Hạ mắt vồ phía anh trai ngồi bàn bên đang gục mặt xuống ngủ, mặt hướng về phía này.
“À. Tao cũng nghĩ ông ấy có vấn đề.” - “ Học trưởng Tuấn Triết cũng tốt mà, đi cùng Hạ Thư thì hợp đôi chứ sao!”
Thừa Hạ đen mặt “Tao đâu có nói cái đó!”
“Thế ý gì?” – “Là con nhỏ này thầm thương trộm nhớ anh tao, nhưng chắc là anh tao lại làm gì rồi , nó mới “tã” thế này đấy!”
“À….hiểu hiểu, thích anh nó chứ gì? Quất luôn đi!” Hạ Thư kéo tay Cẩn Mai “Thế nhưng anh ấy không thích tao!” – “Sao mày chắc chắn thế?”
“Hôm trước sau khi thăm nó xong tao có nghe được Trần Gia Phong nói chuyện với Thừa Trung, anh ấy đã nói rằng tao không có gì nổi bật , nên không thích tao. “………” – “Sao mày có thể tin cái lời nói dối vô nghĩa ấy nhỉ? Thế nào là không có gì? Khi đã thích rồi thì cái gọi là không có gì cũng trở thành có tất cả hết thôi!”
Tin tao đi, anh ta xamlone đó! Ngốc như mày mới tin lời anh ta” – Tư Duệ và Thừa Hạ cũng gật đầu, trong lòng Hạ Thư đôi phần thoải mái hơn, nhưng việc anh nói như vậy vẫn khiến cô không khỏi suy nghĩ .
“Tao đi vệ sinh, chút nữa quay lại, lau hộ tao cái bây” – “……..”. “Đãng chí thế thôi” – hì hì
Hạ Thư ôm quyển sách, đầu để trên mây…
“Rầm…..” – “Aaa…. Đau chết tao rồi!”
Cú va chạm khiến cả hai bên đều bị ngã. Nhã Tịnh đỡ Nhược Vũ đứng dậy, Hạ Thư vì thân thể khá gầy nên cũng có chút ảnh hưởng, - tất nhiên là đau hơn…
« Này… cô đi đứng mắt mũi để đi đâu vậy, cô mù hả ? » Nhược Vũ quát lớn
« Cô có thể nói nhẹ nhàng chút không ? » Tôi mới ngã đau hơn đó !
Hạ Thư cũng không phải người dễ bắt nạt, cô tất nhiên không chịu khuất phục, những điều cô không làm không thể bắt cô như vậy. Đi đâm vào người khác là cô sai nhưng cũng phải nói nhỏ nhẹ, chứ không phải như này ! Với cả cô ta hoàn toàn có thể trách đi ! Trừ phi ngay cả cô ta cũng không để ý đến đường
Nhã Tịnh đẩy Nhược Vũ ra sau, tiến lên phía trước mặt cô « Nếu cô thật tâm xin lỗi, tôi sẽ cân nhắc tha lỗi cho cô »
Nhược Vũ nóng nảy : « Sao có thể dễ dang như thế được chứ họ ? »
« Em cứ bình tĩnh đã, chị nói cô ta xin lỗi, nhưng chắc gì cô ta đã thật tâm ! » - « A… » Nhược Vũ nhận ra chị cô còn cao tay hơn cả mình.
Hạ Thư cúi đầu, đó là sự nhượng bộ lớn nhất của cô dành cho hai « tiểu bạch thỏ » đáng ghét này : « Tôi xin lỗi ! » Nhã Tịnh nhếch mép cười gian xảo, ánh mắt hiện lên tia tà ác « Không thật tâm ! » - « Hai người còn muốn gì nữa ? ». « Ồ, chúng tôi nghĩ cô phải quỳ xuống xin lỗi mới thể hiên đủ thành ý ! « Mấy người………! »
Thấy Hạ Thư phản kháng, định chạy, Nhược Vũ bám lấy hai vai cô, đè xuống. « Á… đau… cô làm cái gì vậy ? » Cô kêu lên, tự nhủ nếu hôm nay thoát được ra ngoài nhất định phải ăn nhiều hơn, mập lên một chút thì không dễ đau đớn như bây giờ rồi ?.
Nhã Tịnh xách trên tay một gáo nước, dơ đến ngang người cô, chuẩn bị hất thì bị một cánh tay với lực cực mạnh nắm lấy tay cô ta, hất ngược lại, cánh tay cô ta hằn đỏ năm dấu tay.
« A,….mẹ kiếp,….ai đó ? »
Nhược Vũ ngẩng mặt lên. « A…Anh….Thừa Trung…sao…sao anh lại ở đây ?...Em…bọn em…không phải như anh nghĩ đâu…là cô ấy…cô ấy đâm vào bọn em trước,…nên em vừa mới… ! »
« Nếu em mới bắt cô ấy quý, còn định hất nước vào người cô ấy? À…bây giờ mấy người giỏi thật đấy, cứ không vừa mắt ai là ra tay xử lí à? Thế tôi vừa ngăn cản mấy người định làm gì tôi ? Hay tôi lấy lại xô nước cho mấy người đổ nhé ! – « Không…không…bọn em không phải ý đấy…bọn em có việc….đi trước ạ… ! ». « Cút ! Đừng để tôi nhìn thấy mặt hai người ! Bẩn cả mắt ». Anh quay sau cô, cởi áo đồng phục ngoài, khoác lên vai cô. « Không sao chứ ? ». Cô ấp úng, quả thật sau khi nghe lời anh nói, cô không muốn đối diện với anh thế nào, không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn anh nhìn nhận tình của mình.
« Không…không sao…không nhọc anh quan tâm ! », cô quay đầu, bỏ chạy. Không chạy….còn có thể nói gì với anh ? Nói câu thích anh sao, không có cản đảm, ghét anh, hận anh nhưng trái tim lại không cho phép!