Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHai chữ "Thất tình" ở đầu đề không phải hiểu theo nghĩa thất bại trong tình yêu, mà là "thất" tình.
"Thất" là , thất tình đối với họ chính là cái vấn đề mà họ cho là lớn nhất, nổi trội nhất gồm có : thất tình, sự nghiệp,
đơn phương, phản bội (cắm sừng), chán nản (yêu rồi chán), tương lai (ly hôn và kết hôn).
-----
(Cont) Nhật kí thất tình của Hạ Thư.
Yêu đơn phương.
Có lẽ trong tình yêu, đơn phương chính là loại tình yêu khiến người ta đau đớn, khổ tâm nhất.
Đơn phương? Là tình yêu chỉ xuất phát từ một phía.
Khi ấy mặc dù có yêu nồng đậm, say mê biết bao nhiêu thì vẫn chỉ là yêu đơn phương, thậm chí còn thua xa loại yêu hờ hững, mờ nhạt không tương lai, chỉ biết yêu của hiện tại không hứa hẹn. Thế nhưng ít ra, đó còn là mối tình có được sự nguyện ý đến với nhau của hai người.
Nếu như để so sánh, "đã từng" vẫn bớt xót xa hơn là "chưa từng, chưa bao giờ".
Bản thân tôi cũng từng nếm trải nỗi thống khổ của yêu đơn phương..
Khi thấu được nó, bạn sẽ hiểu sinh ra gặp được người đúng thời điểm cũng gọi là một loại may mắn, cũng là một loại hạnh phúc khó tả.
Thế nhưng thường thường, những người có số phận không hạnh phúc thuở mới lớn lại dày dặn kinh nghiệm hơn trong tình trường..
À.. nhưng mà trải nghiệm lần đầu rồi khép lòng rồi nghi ngờ nhiều quá ế thì sao? ^.^
Ế thì ta sống cuộc đời của ế!
Thà ế còn hơn yêu đơn phương, ế còn được tự do, còn yêu đơn phương thì sao?
Câu trả lời là nâu nầu.?
Vì sao vậy? Đơn giản khi bạn trót lỡ dành trái tim cho một ai, cho dù người đó có biết hay không, thì bản thân khi ấy cũng "tiết ra" một loại nhận thức gọi là pơ phẹc wherever.
Chỗ nào có người đó, bạn sẽ phô ra những điểm " quyến rũ" tốt bụng nhất, ừm thậm chí khi không có crush, bạn vẫn sẽ làm thế.
Biết đâu được người ta bất chợt tới, biết đâu bạn bè họ hàng hang hốc tổ tông nhà crush thấy mình thì sao? Khen họ nói, chê họ cũng có thể nói!
Nói gì nhỉ, bản thân tôi đã từng yêu anh ấy bằng cả trái tim, dường như trong tâm trí tôi không thể còn chỗ cho người nào khác.
Tôi nhận ra không biết từ lúc nào, mọi thứ của anh ấy đều trở nên hoàn mĩ trong mắt tôi, cho dù là một vài khuyết điểm.
Tôi yêu anh ấy đến chết đi sống lại.
Anh ấy lạnh lùng, ít nói, ít thể hiện sự quan tâm, ít thể hiện cảm xúc yêu ghét..
Chính vì anh ấy như vậy nên lúc tôi được đối xử hơi đặc biệt một chút, trong tôi lại sinh ra một hoocmon "ảo tưởng"..
Ảo tưởng rằng anh ấy quan tâm, để ý đến tôi.
Ảo tưởng rằng anh ấy lo lắng, để tôi vào mắt.
Ảo tưởng về một vị trí trong trái tim anh ấy..
Và ảo tưởng, rằng anh ấy cũng yêu tôi.!
Trời, sau này tôi mới biết những tâm tư của mình là uổng phí, tôi nghe chính miệng anh ấy nói anh ấy không thích tôi.
Vì một lý do hết sức nực cười "CHẲNG CÓ ĐIỂM GÌ ĐẶC BIỆT"
Ừ thì cũng hư cấu đấy, tôi không tin, biết đâu anh ấy cố tình nói thì sao? Đúng vậy đừng tin!
Rồi sao nữa? Tôi tiếp tục theo đuổi tình cảm mà mình đac dành cho anh ấy..
Điều tôi đã làm chính là kiên nhẫn, và chờ đợi..
Cũng không biết anh ấy rốt cuộc để tôi ở vị trí nào trong lòng, lúc tỏ ra rất quan tâm tôi, gặp nguy hiểm anh cũng là người đầu tiên, gặp khó khăn cũng là người âm thầm giúp đỡ, gặp buồn cũng là người dành cái lo lắng cho tôi (tôi lý giải ánh mắt đau thương của anh ấy chính là quan tâm)..
Chẳng biết được bản thân đã tự mình đa tình..
Chính vì yêu đơn phương, chính vì sự nhút nhát không dám thổ lộ, tôi đã suýt mất đi cơ hội ấy..
Chẳng hiểu sao, ông trời năm lần bảy lượt ưu ái tôi..
Lần đầu tiên, tôi nghĩ đến việc tỏ tình, bị anh ấy dội cho "gáo nước lạnh", tôi vì sợ "nước lạnh" mà rút lui..
Lần thứ hai, tôi thực sự đã tỏ tình, bị anh ấy thẳng thừng từ chối, tôi rất "rén" rồi!
Lần thứ ba, chẳng hiểu sao có động lực thúc đẩy cảm xúc của anh ấy, anh ấy nói mình đã yêu tôi, không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà là cuối cùng cũng yêu tôi..
Lần thứ tư, không phải tôi, mà khi cầu hôn tôi, anh ấy đã tỏ tình..
Lần thứ năm, là vào lễ cưới của chúng tôi..
Thực ra cũng có rất nhiều lần, tôi có suy nghĩ, rằng liệu tình cảm của anh ấy chỉ là trêu đùa, hay qua loa, thậm chí thương hại, nhưng anh ấy lại nói sẽ dùng cả đời để chứng minh rằng, đoạn tình cảm mà tôi để cho anh ấy, cũng như khoảng thời gian mà tôi đã chờ đợi là không hề uổng phí..
Thực ra chỉ cần sống hết mình cho thanh xuân là được, muốn yêu thì cứ yêu đi, muốn đơn phương cũng được, tỏ tình cũng được, thất tình cũng được, chỉ cần là quyết định của chính mình.. Vậy thì không có gì phải hối hận, thanh xuân chính là để hối hận, còn trưởng thành, chính là để quay đầu ..
Hối hận nhất chính là không có thanh xuân, không có đơn phương, không có đau buồn, không có nhớ nhung, không có những tiếng cười ngây ngô của lứa tuổi ấy!
Nhân một ngày mưa..
- Nhật ký thất tình của Hạ Thư -