Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNhã Lâm kéo tay Thừa Hạ "Chị dỗ con bé ngủ cho, bọn em có gì thì làm đi!" - "Nói bậy bạ cái gì vậy chị này!" - "Chị rất trong sáng, em có thể chưa quét nhà, rửa bát, dọn dẹp, đấy, vô cùng rõ nghĩa, chỉ tiếc trong đầu em nghĩ xấu thôi!"
Nhã Lâm đẩy trán cô, liền đi vào phòng, Tiểu Mai nháy mắt Nhã Lâm đầy bí hiểm. Kế hoạch này thật hoàn mĩ a!
Thừa Hạ cười gượng gạo, quay đi, bị anh nhẹ nắm cổ tay kéo lại, Thừa Hạ liền vồ vào ngực anh.
".............." Thừa Hạ ơi là Thừa Hạ, mày còn chút nào liêm sỉ không? Kéo nhẹ như vậy mà ngã luôn vào lồng ngực anh ta, thật muốn đào cái lỗ chui xuống!
"Em đây là đang câu dẫn sự chú ý của tôi hay sao?" - "Không có! Tuyệt đối không có! Là.. là.. trượt chân, đúng rồi trượt chân hahaa, nền nhà hơi ướt!"
Sao câu nói cổ hủ đến như thế vẫn không thể khiến mình phản bác, cứ thế đánh trống lảng khác nào thừa nhận rồi không?
"................" Anh thực muốn bó tay với cô, sàn nhà nhẵn bóng, khô cong vậy mà nói ướt rồi trượt chân?
"Em là đang quyến rũ tôi?" - "Câu trên với câu dưới có khác nhau sao?"
Anh đang mong chờ điều gì? Chờ con gái nhà người ta mở miệng nói đang quyến rũ, câu dẫn anh à? Con gái như thế chắc tuyệt chủng a!
"................." Đúng là không có khác nhau... Mình yêu xong bị lú à..
"Em cố tình chơi tôi? Rõ ràng em biết Tiểu Mai đùa tôi mà vẫn còn đồng tình giúp con bé?"
Thừa Hạ bật cười "Có sao đâu? Chỉ là đùa một chút cho anh đỡ căng thẳng!"
Mặt anh vẫn cực kì nghiêm túc, Thừa Hạ dần gượng gạo "Anh sao lại bày ra vẻ mặt giận dữ rồi? Tôi động chạm gì anh?"
Tần Gia Phong kéo cô ngồi lên đùi mình, dựa cằm vào vai cô, mặt oan ức, cô cũng ôm lấy anh, hai mấy tuổi đầu rồi mà vẫn giống như một đứa trẻ!
"Em có biết, cách chơi đùa của em không những không khiến tôi thoải mái, mà chỉ làm tôi càng lo sợ mất em, tôi sợ khi đã cố gắng tiến gần lại em như thế này mà vẫn bị kẻ khác hớt tay trên, tôi thực không kham nổi!"
Đứa trẻ đáng thương a! "Xin lỗi!.."
Anh cắt ngang lời cô "Em không cần phải xin lỗi, cũng không cần phải cảm thấy có lỗi! Em không hề sai, chủ ý của em là tốt!"
Anh tiếp tục "Người phải nói xin lỗi là tôi, nếu như năm đó tôi có quyết định đúng đắn, nếu như năm đó tôi không buông tay, cũng sẽ không phải chờ đến tận bây giờ mới có thể "dắt" em về nhà, cũng sẽ không khiến bản thân mình suốt ngày phải lo sợ mất em như ngày hôm nay!"
Cô xoa đầu anh, mùi hương này, con người này, đã lâu không được ôm như vậy, có một cảm giác gọi là yên bình, là an toàn, là được che chở, bảo vệ, nâng niu..
Có được tình yêu của anh, không phải nói là lợi dụng, đó thực là một cảm giác thành tựu, là may mắn, là cái duyên..
"Không sao, em đây rồi! Không phải em vẫn là người của anh hay sao!? Nhất định ai gia sẽ không bỏ qua ngươi!" Lời nói của cô làm anh bật cười, là nụ cười hạnh phúc. Lần đầu tiên anh được nghe rằng cô là người của anh, đó là lời khẳng định chủ quyền, không phải anh mà là cô nói..
Tần Gia Phong bế ngang cô, làm cô giật mình "Anh làm gì? Nhã Lâm chị ấy vẫn đang ở đây đó!"
Mặt anh háo sắc "Em nghĩ anh định làm gì? Không phải em nói sẽ không bỏ qua anh sao? Chúng ta làm chuyện nên làm! Người khác chỉ là phù du!"
Thừa Hạ đỏ mặt, bám tay anh ngăn lại "Anh đừng có làm bậy, có người ngoài đó!!!"
Cái cô gái nhỏ này nói được rồi giờ chột dạ rút lui, thật thiệt thòi cho mình a!
Tiểu Mai và Nhã Lâm ở phòng đối diện họ mở hé cửa.
"Cháu nghĩ hôm nay kế hoạch thành công không?"
"Kế hoạch mà không thành công cô cũng được lời rồi!" - "..................:" Cái con bé này không những cực kì gian xảo mà còn không biết tế nhị, nói thẳng toẹt ra thế mà được?
"Mẹ cháu mà cứ "gà mờ" như vậy thì bao giờ mới mời được "sói" vào nhà, cháu muốn có cha lắm rồi!" - "................." Bó tay part , người ta đuổi "sói" đi chẳng được, cháu còn tiếp tay dụ vào nhà?
Tiểu Mai đẩy Nhã Lâm, đóng cửa phòng làm cô thắc mắc "Sao lại đóng cửa rồi? Không xem tiếp sao?"
Tiểu Mai lắc đầu, lên giường, đắp chăn, ngủ ngon lành "Trẻ con không nên hóng chuyện người lớn, không thì là đứa bé hư!"
"........." Sao thường ngày phải dỗ mãi cháu mới ngủ, mà hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy? Nơi này chắc không còn chỗ dung thân a, mau về thôi!
Thừa Hạ vùng vẫy làm anh đành phải cam chịu, hôn lên trán cô "Được rồi, tha cho em!"
"Ý gì?"
"Vẫn muốn?"
"Không không không!" - "................" Làm điều đó với anh em không cam chịu thế à?
"Em ngoan ngoãn anh sẽ không làm gì em!"
Nhã Lâm rón rén mở nhẹ cửa, kế hoạch rút lui dường như hoàn hảo nếu không đụng vào cái bình hoa khiến nó đổ, tạo nên tiếng rất to, thu hút sự chú ý của anh và cô, thấy thế cô liền nhảy xuống, mặt ngại ngùng "Nhã Lâm tỷ, chị về ạ?"
"Ừ, chị về đây, con bé ngủ rồi! À.. hai đứa làm gì thì làm tiếp đi.. haha~"
Tiểu Mai ở trong phòng nghe tiếng đổ vỡ, lắc đầu "Hầy, đúng là bà cô hậu đậu!"