Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHạ Thư quay ra cô, cô nhìn lại với vẻ mặt khinh bỉ "Vâng, bón cho tui ăn một đống phân chó xong lại muốn an ủi tinh thần nhỏ bé của tui sao?"
"Không hề không hề nha, mà này, có đại ca bảo hộ rồi! Không sợ, cứ việc đi thôi!" Vừa đệ tử rồi quay sang thành đại ca luôn?
Lâu không để ý nha, anh tôi thay đổi thật rồi! Thật tốt nha, đàn ông tuổi đầu còn sợ vợ? Vẫn là thật khó tin..
"Hừm.. cũng được! Coi như là có chút lương tâm!"
"Đương nhiên rồi! Hạ Thư đây là ai chứ? Người ta đã nói rồi : Đừng bao giờ coi thường người khác!"
"................" Đừng bao giờ khinh thường địch mới đúng nha cô em của tôi?
--------------
h chiều, Thừa Trung liền lái xe đến đón bọn họ. Anh mặc một bộ vest màu trắng kết hợp với áo sơ mi màu đen, trông thực trưởng thành, Hạ Thư nhìn không chớp mắt
Thừa Hạ vỗ mặt cô "Vẫn là tính mê trai của cậu mãi không sửa được!"
"Xứ, mê trai tốt cho sức khỏe, cậu không biết à? Mà nói cho cậu nghe này, mặc dù từ trước đến giờ vẫn luôn hám trai, nhưng chưa bao giờ cưỡng lại được sự quyến rũ của anh ấy! Trong đầu dù có đang mê mệt vẻ đẹp trai của ai đó, thì khi anh ấy xuất hiện, vẫn là chỉ có mình anh ấy! Những người khác chỉ là phù du!"
"Phì! Cậu nghiện ngôn tình quá rồi à? Lời nào cũng như rót mật vào tai ý!"
"Cậu được chưa, chỉ cho phép khen thôi chứ cấm có được chê nghe không, cậu không thấy chồng tớ bên cạnh đây à? Cậu chê là chồng tớ đánh cậu đó!"
"Thật không? Chồng tớ cũng..." - "A.. không mình đi thôi!" Suýt nữa thì nói chồng mình sẽ bảo vệ mình rồi..
Thừa Hạ dụi dụi mũi, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót...
Biết đâu được, tí nữa hỏi anh ấy, câu trả lời lại là chia tay thì sao..
Biết đâu được hạnh phúc mới chớm nở lại đã vội tàn phai..
Dùng vài từ miêu tả về tiệc sinh nhật đại thiếu gia nhà họ Tần thì phải nói là xa hoa, lộng lẫy nhưng cũng không kém phần ấm cúng của gia đình, bởi vì bà Tần chỉ muốn mời những thành viên, họ hàng, quen biết trong nhà.
Hạ Thư trầm trồ "Thật đẹp nha!" cô huých tay Thừa Hạ "Chồng tương lai của cậu cũng kinh phết đó!" - "............" Đúng là không thể nhét vào não con bạn này là an ủi theo đúng nghĩa, chứ khích lệ kiểu này mau chết vì suy nghĩ lung tung mất!
Thừa Hạ ngó sang anh hai mặt hơi nhăn nhó, trên đầu xuất hiện vài vạch đen.
"Ê, nhìn kìa.." - "Hả? Sao?" - "Kìa.."
Hạ Thư liền quay sang anh "............" Em có nói gì đâu mà..
"Anh sao vậy? Tâm trạng không tốt?"
"Em nói lại lần nữa! Em khen ai?"
"Là.. chồng cậu ấy, bạn anh đó!"
Thừa Trung giữ lấy ót cô, Hạ Thư ngả người về phía sau tránh ánh mắt của anh : A cái ánh mắt giết người này..
"Em tránh cái gì?"
"Ánh mắt của anh như sắp làm thịt em vậy!"
Thừa Trung liền thả lỏng "Lần sau không cho phép như thế nữa!"
"Sao?" - "Không cho phép khen người khác trước mặt anh!! Nếu em muốn sinh nhật lần sau anh tổ chức ở nơi to hơn thế này cho em! Một mình em hưởng thụ!"
Một mình? Ở nơi to hơn thế này sao? Điên à?
"Tức là chỉ được khen sau lưng anh à?".
"Em..." Anh nhìn mặt cô mà muốn móc não của anh chia cho cô một chút, ít ra có thể tránh được việc lạc đường, chậm hiểu, thậm chí là việc thể hiện tình cảm. Nói thì bảo nói hơi quá nhưng mà việc nhận dạng cảm xúc mà cũng không biết?
Anh vừa rồi là đang ghen đó! Vậy mà cô cứ dửng dưng như không, chưa kể đến còn có vài thằng tình địch cứ nhăm nhe, hại anh phải cừu đội lốt sói hốt ngay về nhà..
Hạ Thư nhìn anh "dỗi" đi trước, cô liền kéo Thừa Hạ nhanh bước theo "Thôi mà, đừng giận, hôm nay ngày vui không tính toán với em nữa! Được không?"
Anh mím môi "..Được" Cuối cùng thì anh vẫn là người mềm lòng.
Thừa Hạ đang đi bỗng dừng lại ở cửa, làm Hạ Thư đập mặt vào lưng cô, suýt "dập mũi"
"Aida cái gì vậy, sao tự nhiên lại đứng lại rồi?" Hạ Thư ngó qua, thấy bà Tần đang giới thiệu một cô gái có thể là thiên kim tiểu thư nào đó cho Tần Gia Phong, dáng dấp phải nói là hoàn hảo, nhan sắc miễn chê, mà cái mặt nhìn lại ôn nhu như thế, có tí nào là giả vờ đâu?
Thôi rồi, lần này phải nói là gặp đối thủ nặng kí rồi..
Mặt anh cũng tươi cười hớn hở, không có vẻ gì là bị ép buộc..
Hạ Thư vỗ vai cô "Không sao, đừng để tình địch làm nhụt ý chí của cậu!"
"Tớ mới không có!" - "................."
"Đây là không có sao, chưa gì đã rưng rưng rồi! Đã bảo không sao mà!"
Tần Gia Kiêu nhận ra được sự có mặt của "vị khách quý" ngày hôm nay, liền hô lớn "Đại ca, chị dâu đến rồi!"
Anh cũng quay ra, các vị khách có mặt ngày hôm nay cũng tò mò chú ý đến cô..
Ánh sáng liền theo hướng tay của Gia Kiêu mà chiếu đèn đến..
Cô gái vừa nãy đứng cùng Tần Gia Phong bước đến chỗ của cô "Chào em, chị là Cao Linh, rất vui được gặp em!"
Chính bản thân cô cũng bỡ ngỡ vì sự ứng xử nhanh nhạy của cô gái này.. "A.. chào chị, em là Thừa Hạ!"