Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânThừa Hạ của hiện tại kiên cường mạnh mẽ, cuộc sống của cô đều do cô tự chi trả, không hề phiền hà đến Văn gia, thậm chí mỗi tháng cô còn quyên góp cho Cô nhi viện . tệ giúp đỡ các cô nhi có được cuộc sống tốt hơn. Chính vì được sinh ra trong gia đình có gia giáo, điều kiện tốt, cô càng muốn thấu hiểu, muốn sẻ chia hơn với nỗi thống khổ của họ.
Tần Gia Phong sau khi đắp khăn lên trán cho Thừa Hạ thì lấy hộp y tế, băng bó lại các vết thương ở tay, ở đầu gối, máu rỉ đông lại vì thời gian. Thừa Hạ khẽ kêu lên:
“A.. đau chết bà đây rồi!”
Thừa Hạ mở mắt, cảm giác đầu đau như búa bổ, chân tay lạnh buốt, nặng nề khó cử động nhìn Tần Gia Phong, anh thấy Thừa Hạ tỉnh, lên tiếng hỏi han, mặt vẫn lạnh như băng khiến cô có cảm giác anh bất đắc dĩ chăm sóc cho cô, không có tí gì cam tâm tình nguyện.
“Em nằm im nghỉ ngơi một chút, tôi đi xem cháo được chưa!”
Ai khiến anh chăm sóc cho tôi, không phải anh tự đuổi theo tôi, tự mình ôm tôi, cõng tôi? Giờ trưng ra cái bản mặt ấy cho ai xem chứ?! Hừ!!!!
“Không cần, tôi không ăn, nghỉ ngơi chút nữa tôi sẽ về, không chú sẽ lo lắng! Anh không cần bận tâm!”
Thừa Hạ bĩu môi. Tần Gia Phong nghe những lời chua ngoa của Thừa Hạ liền biết cô cố ý trả thù mình,đứng dựa vào tường, lấy tay mở cửa:
“Em đi đi!”
Thừa Hạ nhìn Tần Gia Phong ,ánh mắt đầy oán hận. Thì ra năm anh ta vẫn chẳng hề thay đổi, đối với mình cũng chỉ có thì được, không có cũng được, chẳng có vị trí gì trong lòng anh ta cả. Hừ không quan tâm chết anh ta luôn.
..À anh ta có quan tâm mình đâu..Mình không quan tâm anh ta cũng chẳng care. Vậy thiệt mỗi mình?!
Thừa Hạ vừa ngồi dậy vừa đăm chiêu, bước một chân xuống giường,rồi chân thứ hai, đứng lên được s thì lại mất thăng bằng, lao về phía trước. Tần Gia Phong thấy thế, mỉm cười dang tay đỡ lấy Thừa Hạ như lường trước mọi chuyện xảy ra, mặt đối mặt với Thừa Hạ:
“Tôi nói này em có thể bớt bướng đi được không? Tôi nói em đi em liền đi, cũng chẳng thèm nhìn xem em ngã mưa thành dạng gì rồi.?”
Mặt Thừa Hạ đỏ, phút chốc quay mặt tránh ánh mắt và hơi thở của Tần Gia Phong phả vào mặt mình, trong cái tư thế lúng túng này, tay đặt vào ngực anh, cả người dán sát vào thân anh, cô chỉ biết xấu hổ vì mình, chẳng nói được câu gì.
Tần Gia Phong nhẹ nhàng đỡ cô nằm lại giường, sau đó lấy múc cháo đút cho cô ăn, mà giờ Thừa hạ không xấu hổ nữa thì vẫn không ăn.
“Tôi không cần, tôi không ăn.!!”
“Ăn!!”
Tần Gia Phong nhẹ nhàng.
“Tôi không ăn!!”
“Ăn!!”
Tần Gia Phong tức giận.
“Tôi nói rồi tôi không ăn, sao anh cứ ép tôi, tôi không đói anh nghe rõ chưa??!! Mười năm trước anh bỏ rơi tôi không nói một lời, xong giờ anh quan tâm chăm sóc tôi bằng vẻ mặt “Tôi chỉ theo bổn phận chăm sóc cô”, tôi có nói cần anh chăm sóc à, có bao nhiêu cô gái cần anh chăm kìa anh đi mà quan tâm. Tôi nói không cần anh!!!! Tầnnnn Giaaa Phonggg”
Thừa Hạ tức giận,Tần Gia Phong cũng tức giận không kém, nhưng anh kìm nén mọi thứ sợ làm tổn thương cô, lấy thìa múc cháo bỏ vào miệng mình:
“Được, em không ăn, tôi ăn, em không ăn, tôi đút cho em!!”
Thừa Hạ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Tần Gia Phong vươn người tới,tay vòng quay cổ cô ,đẩy mặt cô sát gần vào anh, môi chạm môi.
“Ực”
Miếng cháo từ miệng tần Gia Phong được đẩy qua miêng Thừa Hạ, chui xuống bụng, Tần Gia Phong đút xong một miếng, cất giọng:
“Giờ em tự ăn hay tôi đút em ăn?”
Thừa Hạ xấu hổ, nhanh chóng cướp lấy bát cháo từ tay anh, ăn như nhịn đói cả ngàn năm, sợ anh lại làm động tác ấy nữa.
Tần Gia Phong quệt môi, mỉm cười mãn nguyện nhìn Thừa Hạ như nhìn mèo con ăn cơm.
“Vậy mới ngoan chứ, em không ăn tôi luôn sẵn sàng đút cho em ăn!”
Thừa Hạ ấp úng:
“Tôi mới không cần, tôi ăn xong rồi! Tôi đi ngủ!”
Tần Gia Phong cất bát, quay lại thấy Thừa Hạ nhắm mắt ngủ ngon, ngoan ngoãn không chút ồn ào, anh cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn,mà anh cũng nằm sang bên cạnh cô, lấy chăn đắp lên người,đặt đầu cô nằm lên cánh tay anh, tay còn lại ôm cô, ngủ thiếp đi.
Đúng là con mèo khó dạy bảo, khá phí tâm tư!
Chờ xem đi, tôi sẽ thu phục được em!
Từ trước tới giờ chưa có gì tôi không làm được!
Sáng hôm sau...
...
...
"..AAAAAAAAAAA!!! Tên biến thái chết tiệt này, anh đi ra cho bổn tiểu thư !!"
"Đường đường là chủ tịch Tần thị lại có thể ngang nhiên ôm con gái nhà người ta lúc người ta ngủ, có xây xát gì anh đền được không hả, anh lăn xuống đất!!!"
Thừa Hạ hét lớn Tần Gia Phong chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn mơ mơ màng màng ngủ, liền thấy mình bị Thừa Hạ đá lăn quay xuống đất, trao nụ hôn đầu với nền nhà lạnh băng.
Thừa hạ lẩm bẩm:
"Tên biến thái chết bầm! Biến thái!! Anh cút đi được rồi đó!!"
Tần Gia phong lúc này ôm lưng đứng dậy, dần mở mắt nhìn Thừa Hạ đang xù lông trên giường, mỉm cười gian ác.