Lý Quân mở cửa biệt thự, lão Ưng đi theo vào trong, tiện tay cởi chiếc áo khoác da trên người ra. Bên trong đó chứa đầy đủ loại súng cầm tay, ném xuống phát ra tiếng leng keng. “Không phải súng lúc nào cũng không rời thân của cậu sao?” “Súng không rời thân là để bảo vệ mình khỏi người khác, nhưng trước mặt lão đại thì tôi có vác theo pháo lựu đạn cũng vô dụng thôi.” “Nói đi, cậu tìm tôi có việc gì?” Lý Quân lên tiếng hỏi. Vẻ mặt của lão Ưng đột nhiên trở nên nghiêm túc, đẩy một phong thư đến trước mặt Lý Quân. “Lão đại, tôi giới thiệu với bộ quân sự, mời ngài làm tổng giáo quan của Ưng Dương Vệ” “Chỉ cần ngài nguyện ý gia nhập, thực lực của Ưng Dương Vệ nhất định sẽ tăng lên về chất lượng…” “Không có hứng thú.” Lý Quân trực tiếp ngắt lời. “Lão đại…" “Nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu có thể đi rồi.” Lý Quân trực tiếp nheo mắt lại. Lão Ưng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lý Quân, đợi được nửa ngày, xác nhận rằng Lý Quân đã quyết định thì chỉ có thể thở dài một cái. Cậu ta đành bước ra khỏi biệt thự, lái chiếc Rolls-Royce rời đi. Trong lúc Lão Ưng vừa lên xe thì một chiếc xe thể thao đột ngột dừng lại. Đường Trúc với vẻ mặt kinh ngạc mở cửa xe bước ra ngoài. “Cậu ta là siêu chiến binh Lão Ưng? Lão Ưng là một huyền thoại trong quân đội, được mệnh danh là Vua của quân đội đặc chủng, cậu ta sống ở đây sao?” Đường Trúc sửng sốt, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn. “Mình luôn hy vọng nhận được lời khuyên từ lão Ưng, nhưng tiếc là cậu ta xuất quỷ nhập thần, hơn nữa bản thân cấp bậc của cậu ta quá cao, bản thân tôi lại không có thẩm quyền để điều tra xem. Không ngờ tìm mòn dép không thấy lại đụng mặt ở đây." Ngày thứ ba. Lý Quân yêu cầu Lương Dũng đưa anh đến phố Nam Trà, trên đường đến ghé qua ngân hàng Thanh Hồ. Đây là ngân hàng tư nhân do một số nhà tài phiệt ở Long Quốc đồng thành lập, cung cấp dịch vụ tiết kiệm và bảo quản tài sản cho khách hàng siêu giàu. Nếu tài sản dưới mười tỷ thì họ sẽ không nhận. Lý Quân cũng là lúc ở trong nhà giam đã tiếp xúc với một nhà lãnh đạo tài phiệt đứng sau lưng, đối phương đã mở cho Lý Quân một tài khoản. Hơn nữa, tất cả tài sản mà Lý Quân kiếm được trong tù đều được cất giữ trong kho tiền của ngân hàng Thanh Hồ dưới tên anh. Hôm nay Lý Quân đến đây là vì muốn cất bức tranh của Đường Bá Hổ vào trong hầm bảo quản, nhân tiện cũng muốn lấy một ít tiền mặt. Chu Bỉnh Khôn có ý định kết bạn với anh, đến lúc đó chắc sẽ không nhận cho thông tin chuyển khoản cho nên Lý Quân đành phải chuẩn bị tiền mặt để ông ta không thể không nhận. Đây là một tòa nhà cao theo phong cách châu Âu, trên đó có viết bốn chữ:“Ngân hàng Thanh Hồ”. Có rất nhiều xe sang đậu trước cửa tòa nhà. Lý Quân bảo Lương Dũng đợi anh trong xe, cầm bức tranh bước vào ngân hàng. “Chào mừng quý khách, xin hỏi ngài muốn sử dụng dịch vụ gì ạ?” Vừa bước vào sảnh, một giọng nói dễ chịu đã vang lên. Một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồng phục đen mỉm cười nhìn Lý Quân. Chỉ là khi Lý Quân ngẩng đầu lên, anh và người phụ nữ đều sững sờ tại chỗ. Lục Kỳ – bạn gái cũ của Lý Quân. Lý Quân chính vì bảo vệ cô ta mới phải vào nhà tù. Còn cô ta trong ba năm qua thậm chí còn không đến thăm Lý Quân một lần. Hơn thế nữa cô lại kết hôn với Quách Ngọc Minh – tên phú nhị đại đã quấy rối cô ta. Lý Quân không bao giờ ngờ rằng anh sẽ gặp lại cô ta ở đây.