Cực Phẩm Chiến Long

chương 145 tất nhiên là chúng tôi tin cậu rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỳ thực những lời vừa rồi Lý Quân nói chỉ là do nhất thời tức giận mà thôi, nhưng anh cũng không thật sự sẽ từ chối việc cứu người. Vì vậy, anh vươn tay ra, đỡ cô gái đứng dậy. “Được rồi, đưa tôi đến đó xem.” Lúc này, ông già đang nằm yên bất động. Có rất nhiều người đang vây xung quanh xem. Lý Quân suy nghĩ một lúc, bình thường chỉ cần sử dụng một cây kim bạc là có thể khai thông sự tắc nghẽn trong não của ông già. Nhưng hiện tại Lý Quân ra ngoài không mang theo dụng cụ gì nên bảo Vương Uyển Uyển tránh ra ngoài, sau đó giơ tay vỗ vào trán của ông già. “Anh đang làm gì thế?” Vương Uyển Uyển nhìn thấy cảnh này hai mắt đỏ hoe, muốn tiến lên ngăn Lý Quân lại. Nhưng mà đã chậm một bước, bàn tay của Lý Quân đã vỗ vào trán của ông già. Cái vỗ này mạnh đến nỗi đầu ông già bị vỗ đập xuống đất. Đám người đang vậy xem xung quanh bắt đầu chỉ trỏ và anh. “Chuyện gì vậy? Ông già đã chết rồi, mà còn dùng tay đánh người ta.” “Có vẻ như vừa rồi cô gái này nhờ anh ta cứu người.” “Cứu người? Hắn ta còn trẻ như vậy thì có bản lĩnh gì để cứu người sao? Hơn nữa, anh đã có từng nghe đến việc cứu người mà dùng tay đánh người ta chưa?” Lúc này, Vương Uyển Uyển đã vô cùng tức giận, giơ cao tay, chân muốn đánh vào người Lý Quân. Tuy nhiên, khi cô vừa nhấc chân lên, Lý Quân đã tóm lấy được cổ tay và chân của cô. Vương Uyển Uyển phát hiện cánh tay Lý Quân giống như một cái gọng sắt, lúc này cô mới nhận ra anh cũng là một cao thủ. Vương Uyển Uyển hét lên: “Đồ khốn nạn, nếu ông nội tôi mà có xảy ra chuyện gì xấu, tôi sẽ không buông tha cho anh.” “Tôi đang chữa trị cho ông nội của cô.” Lý Quân buông tay, chân của đối phương ra. Nhất thời Vương Uyển Uyển đứng không vững, lùi về phía sau mấy bước. Lúc này, ông già vẫn đang nằm bất động trên mặt đất đột nhiên ho khan. Sau đó, từ trong miệng ông phun ra một cục đờm đặc, hơi thở của ông già cũng bắt đầu trở nên dễ dàng hơn, ông cảm thấy cơ thể mình cũng dễ chịu hơn. Vương Uyển Uyển, vốn còn muốn ra tay thêm một lần nữa, lúc này lại đứng sững sờ ngay tại chỗ. Tiếp theo đó trên mặt cô lộ vẻ vui mừng, cô vội vàng tiến lên đỡ lấy ông nội ngồi dậy rồi vỗ vỗ vào lưng ông. “Ông nội, ông thấy thế nào rồi?” Ánh mắt ông già vẫn còn có chút hoang mang. Phải mất mấy giây sau mới kịp phản ứng lại, đứng dậy nắm lấy tay Lý Quân. “Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi.” Lý Quân cười nói: “Chữa bệnh cứu người là chuyện tôi nên làm, nhưng hiện tại tôi chỉ là tạm thời làm giảm bớt triệu chứng khó chịu của ông, ông còn phải đến bệnh viện để các bác sĩ chuyên môn điều trị mới được.” “Đương nhiên, nếu ông tin tưởng, tôi cũng có thể kê cho ông một toa thuốc, dùng trung y để chữa trị.” “Tất nhiên là chúng tôi tin cậu rồi.” Ông lão vội vàng nói tiếp. “Chàng trai trẻ, cậu đã cứu một mạng của tôi, tôi làm sao có thể không tin cậu được.” “Đúng vậy.” Vương Uyển Uyển ở bên cạnh gật gật đầu liên tục. “Được rồi, cô có giấy viết không? Tôi sẽ viết cho cô một toa thuốc, cô cứ dựa vào đó sắc thuốc cho ông nội cô uống là được.”

Vốn là ban đầu Lý Quân còn có chút lo lắng khi lần đầu tiên sử dụng kỹ năng y thuật, nhưng bây giờ nhìn thấy ông già đã được chữa khỏi, sự tự tin trong anh đột nhiên được tăng lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio