Cộng thêm thủ đoạn thần kỳ của anh trong vụ tàu biển chở khách định kỳ đó, hiện giờ mỗi lần đứng trước mặt Lý Quân là cô có cảm giác run sợ, không còn vẻ tự tin ung dung như trước Lý Quân có chút không quen với kiểu thái độ này nhưng anh không nói gì thêm. Cho dù cô tỏ thái độ kính sợ hay vẫn như thường, tất cả đều không là gì với Lý Quân. Cảm xúc của anh sẽ không dao động vì một người không liên quan. “Chúng ta xuất phát thôi.” Lý Quân vốn định đi con xe thể thao của mình nhưng Vương Uyển Uyển đã lái một chiếc BMW tới, thế là anh dứt khoát ngồi vào xe cô ấy. Chẳng lâu sau cả hai đã tới khách sạn tổ chức buổi đấu giá, trang trí nơi đây có hơi hướng cổ kính, rất có cảm giác. Lý Quân và Vương Uyển Uyển chờ trong đại sảnh, còn một tiếng đồng hồ nữa thì yến hội mới bắt đầu. Trước khi bắt đầu, mọi người đều chờ ở khu vực nghỉ ngơi, uống trà, nói chuyện phiếm. Chỗ này còn chuẩn bị một ít điểm tâm và đồ ăn chờ, phục vụ khách khứa dùng bữa. “Cô Vương, cô cũng đến đây à?” Vừa tiến vào sảnh nghỉ ngơi, bọn họ đã nghe thấy một giọng nói tràn ngập vui mừng vang lên. Chỉ thấy một người phụ nữ bước nhanh đến. “Cô Vương, không ngờ cô cũng có hứng thú với dược liệu, cô đến đây rồi, e là gốc Dược Vương kia sẽ bị cô bắt được.” Nghe vậy, Vương Uyển Uyển cười xấu hổ. Lần này cô tới chỉ là nữ quan hầu Hoàng đế xem sách thôi, người đấu giá chân chính là Lý Quân. Hơn nữa cô còn nhận được tin tức nội bộ, rất có thể gốc Dược Vương kia sẽ bị ép giá tận trời. Gần đây sau khi ông nội đầu tư vào tập đoàn Quân Lâm, tài phú nhà họ Vương có thể vận dụng được đếm trên đầu ngón tay, nào đủ tiền mua Dược Vương gì đó. Người phụ nữ kia trò chuyện với Vương Uyển Uyển vài câu thì nhìn ra cô có vẻ đãng, thế là biết điều rời đi. Hai người vào trong đại sảnh, chưa kịp tìm chỗ ngồi lại có người nhận ra Vương Uyển Uyển. “Cô Vương, chúng ta lại gặp mặt.” “Chào cô Vương.” “Hóa ra cô Vương cũng cảm thấy hứng thú với dược liệu.” Mọi người nhiệt tình chào hỏi. Địa vị của nhà họ Vương ở Sở Châu khá lớn, Vương Uyển Uyển rất nổi tiếng trong giới thượng lưu Sở Châu. Người nào không biết cô ấy thì thấp giọng hỏi bạn mình, sau khi nghe nói là cháu gái Vương Hữu Lân thì lập tức tỏ vẻ kính nể. “Xem ra vòng giao thiệp của Vương Uyển Uyển rất rộng.” Lý Quân thầm nghĩ. Đúng lúc này, một giọng nói đầy âm dương quái khí bỗng vang lên. “Đây không phải là Vương Uyển Uyển à? Nghe nói gần đây ông nội cô vay tiền khắp nơi, sao thế, xí nghiệp kinh doanh đi xuống, sắp phá sản rồi hả?” Thấy người tới, sắc mặt Vương Uyển Uyển lập tức trở nên khó coi. Chỉ thấy một cô gái ăn mặc gợi cảm khoác tay một thanh niên đi tới. Khuôn mặt tinh xảo, trang điểm lại quá mức diễm lệ, tô son trát phấn. Giờ phút này cô ta ngẩng cao đầu, sắc mặt đầy khắc nghiệt. Đám đông đang vây quanh Vương Uyển Uyển vừa thấy cô ta tới thì rối rít lùi về sau, kéo dài khoảng cách với cô. Rõ ràng không muốn dính vào ân oán giữa hai người họ. “Là Hồ Lệ, cô cả nhà họ Hồ, cô ta vẫn luôn cạnh tranh với Vương Uyển Uyển.”