Bởi vì đau đớn mà hắn buông cục gạch trong tay ra, nhưng nó ngay lập tức bị Lý Quân bắt được và nện vào đầu một thanh niên khác đang lao tới. Cục gạch nứt thành hai nửa, thanh niên cũng mềm nhũn ngã xuống đất. Trong nháy mắt, bọn họ đã bị Lý Quân đánh ngã, những người còn lại đều bị khí thế của Lý Quân áp chế, bọn họ không còn dám tiến lên nữa mà lui dần về phía sau. Một số người vây quanh lúc đầu không cùng một đám với Ngụy Nhiên còn trốn xa mất dạng, bọn họ cảm thán trong lòng, vị đại hiệp này từ đâu chạy ra, mà gây ra một mớ hỗn độn rối tinh rối mù như thế. "Làm sao, các người cũng muốn nếm thử quả đấm của tôi à?" Lý Quân nhìn về phía hai thanh niên vẫn đang ôm cánh tay Mạnh Thanh Thiển. Có lẽ cảnh tượng vừa rồi chấn động đến mức hai người này quên buông tay. Giờ phút này nghe thấy lời Lý Quân nói thì mới phản ứng lại, vội vàng buông Mạnh Thanh Thiển ra, rồi lộn nhào chạy trốn về phía xa. Lý Quân cũng không có ý đuổi theo, mà nhìn về phía Mạnh Thanh Thiển, nói: "Cô không sao chứ?" Mạnh Thanh Thiển cũng có chút sững sờ, mấy giây sau, cô mới nở một nụ cười miễn cưỡng, lắc đầu. "Hay là cô ngồi xe của tôi, tôi đưa cô về?" Lý Quân nói. "Được." Lúc này sắc mặt Mạnh Thanh Thiển mới khôi phục mấy phần bình thường. Từ trong mắt Lý Quân, cô cũng không nhìn thấy loại ánh mắt khiến mình chán ghét giống như bọn người Ngụy Nhiên, nhưng cô vẫn hỏi: "Tại sao anh lại giúp tôi? Anh hùng cứu mỹ nhân sao?" "Bởi vì ông nội của cô, chúng tôi quen nhau trong tù, ông ấy vẫn luôn không yên lòng về cô." Nghe thấy hai chữ "ông nội", vẻ mặt Mạnh Thanh Thiển sắc có chút cảm động. Lý Quân dẫn Mạnh Thanh Thiển đi về phía quảng trường. Giờ phút này, thanh niên tên là Tiểu Tây kia còn nằm trên mặt đất. Lý Quân hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của hắn, anh đi tới đỡ chiếc xe đạp nằm trên mặt đất lên, rồi chỉ vào ghế sau của xe đạp, nói với Mạnh Thanh: "Lên xe đi." "Đây chính là xe của anh?" Mạnh Thanh Thiển có chút dở khóc dở cười. Mạnh Thanh Thiển thoải mái ngồi trên ghế sau của Lý Quân. Lý Quân đạp xe phi trên đường nhanh như điện chớp. Nếu không phải có một người đẹp ngồi phía sau thì Lý Quân đã muốn thực hiện một cú drift khó khi rẽ vào một góc cua rồi. "Quả nhiên là đàn ông như gió." Lý Quân đắc ý thầm nghĩ trong lòng. Đáng tiếc người đẹp đằng sau vẫn luôn bám chặt tay vào phía dưới trên ghế ngồi, không hề ôm eo anh, điều này khiến Lý Quân vô cùng tiếc nuối. Nhưng mà nhan sắc của Mạnh Thanh Thiển vẫn khiến Lý Quân trở thành chàng trai đẹp trai nhất phố. Nhìn những ánh mắt ước ao ghen tị ở xung quanh quăng tới, Lý Quân không khỏi vênh cằm lên. "Cô nói xem những người ở ven đường đang suy nghĩ gì trong lòng? "Lý Quân hỏi. Không đợi Mạnh Thanh Thiển trả lời, Lý Quân đã tự nói: "Vừa rồi tôi cảm thấy chúng ta có chút giống như Thần Điêu Hiệp Lữ, nhưng sau khi nghĩ lại, chắc hẳn những người đi đường này sẽ cho rằng cô là Tiểu Long Nữ, căng lắm thì tôi chinh là con chim điêu đóng vai phụ kia thôi." Ở chỗ ngồi phía sau, cuối cùng Mạnh Thanh Thiển cũng không nhịn được bật cười ra tiếng, cười đến mức nhánh hoa run rẩy.
Sau khi cười, lúc này cô mới ý thức được Lý Quân đã cảm nhận được cảm xúc của cô nên mới cố ý nói như vậy, trong mắt Mạnh Thanh Thiển không khỏi hiện ra một chút dịu dàng.