Đúng lúc này thì có tiếng mở cửa. Một cô gái xinh đẹp bước vào. Cô nàng buộc tóc đuôi ngựa và đeo một cặp kính râm tròn đen trên khuôn mặt trắng trẻo. Sau khi bước vào cửa thì vẫn cắm cúi nhìn điện thoại. “Bạch Vi, đã lâu không gặp.”Lý Quân đứng lên khỏi ghế sô pha. Lúc này Bạch Vi mới ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy Lý Quân, đôi mắt đẹp của cô có chút kinh ngạc. Cô nhìn người anh họ mà cô đã không gặp trong ba năm. Khi còn nhỏ, cô thường lẽo đẽo đi theo Lý Quân để chơi cùng. Nhưng bây giờ, thời gian trôi qua đã thay đổi quỹ đạo sống của hai người. Bạch Vi treo túi xách lên cây móc đồ bên cạnh, cúi đầu xuống thì vô tình thấy hộp trà Phổ Nhĩ mà Lý Quân đã đặt ở cửa. Cô có chút tò mò, bèn mở hộp xem thử. Khoảnh khắc tiếp theo, cô liền cau mày. “Bao bì của loại trà này nhìn có vẻ thô và tối màu, có uống được không vậy?” Nói xong, cô đặt hộp trà lại chỗ cũ với vẻ mặt chán ghét. Cách đây vài ngày, cô còn đi cùng một người bạn đến quán trà mua trà, bao bì những loại đó trông rất cao cấp, không như cái này. Lý Quân thực sự nói không nên lời. “Anh trai con vừa mới ra ngoài, không có nhiều tiền, trà ngon hay dở gì thì cũng đều là tấm lòng hết cả thôi.” Lý Mộng Vân cau mày khiển trách con gái. Bạch Vi lè lưỡi, sau đó đi đến ghế sô pha ngồi xuống. Nhìn thấy con gái trở về, vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Kính Đình cũng có chút giãn ra. Chẳng mấy chốc bữa ăn đã được dọn ra bàn. Bạch Kính Đình rót cho mình một ly rượu, sau đó nhìn con gái hỏi: “Tiểu Vi, công ty của con vừa mới được mua lại đúng không? Dạo gần đây công việc thế nào rồi?” Bạch Vi vừa gắp rau vừa nói: “Rất tốt ạ. Phúc lợi của công ty Quân Lâm tốt hơn của bên chúng con trước đây rất nhiều.” “Nghe người ta đồn rằng ông chủ của công ty Quân Lâm này thực sự rất giàu có. Con còn nghe nói sau khi bọn họ mua lại công ty, họ đã rót thêm 20% vốn vào công ty khiến ông chủ cũ của con choáng váng.” “Còn một chuyện nữa, hôm nay ông chủ của công ty Quân Lâm đã đến kiểm tra tình hình hoạt động của công ty con đó.” “Bố, bố đoán xem ông chủ công ty con bao nhiêu tuổi?” “Nếu mua được công ty với giá 20 tỷ thì chắc cũng phải cỡ bốn mươi, năm mươi gì đó đúng không?” Bạch Kính Đình hỏi. “Không, không.” Bạch Vi xua tay:“Bố đoán sai rồi, ông chủ công ty của con chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi.” Nghe vậy, Bạch Kính Đình và cả gia đình đều cực kỳ kinh ngạc. “Sao, có phải rất bất ngờ không ạ?” “Đừng nói là bố, đồng nghiệp trong công ty của con cũng rất ngạc nhiên. Nhưng đáng tiếc ông chủ chỉ lên tầng trên gặp lãnh đạo cấp cao rồi nhanh chóng rời đi. Con không kịp nhìn thấy anh ta, cũng không biết anh ta trông thế nào?” Nghe em gái bàn luận về mình, Lý Quân luôn cảm thấy có chút kỳ quặc. Sau khi ăn trưa và trò chuyện với cô thêm một lúc, Lý Quân liền rời đi. “Quân à, con có chỗ ở chưa?”Lý Mộng Vân có chút lo lắng cho cuộc sống của Lý Quân. “Cô, cô đừng lo lắng, con đã thuê phòng rồi.” Sau khi Lý Quân rời đi, Bạch Kính Đình nhìn vợ với vẻ mặt căng thẳng. “Lý Mộng Vân, sau này bà có nói chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ đi chứ. Công ty không phải chỉ của mình tôi, cháu trai của bà lại vừa mới ra tù, bà không biết sao? Sao ai bà cũng có thể xếp vào công ty của tôi vậy được.” Khi Lý Mộng Vân nghe thấy lời này, bà lập tức không vui. “Có vấn đề gì sao? Đó là cháu trai của tôi, nhờ ông sắp xếp công việc cho nó thì có gì là sai?” Ngay sau đó, hai vợ chồng họ bắt đầu cãi vã. Bạch Vi ở bên cạnh cảm thấy quá ồn ào, cô liền chạy ra ngoài đi mua sắm. Sau khi ra khỏi nhà Lý Mộng Vân, Lý Quân đến biệt thự Tây Tử Đường. Khu biệt thự này cũng là một trong những món quà mà lão đầu đã chuẩn bị cho Lý Quân. Vừa đi tới cửa, Lý Quân nhìn thấy một chiếc xe thể thao chạy qua. Anh mơ hồ nhìn thấy hình như là Đường Chu đang ngồi trong xe. “Chẳng lẽ cô ta cũng sống ở Tây Tử Đường à?” Lý Quân nhịn không được thở dài: “Cái số mình thật sự quá đen đủi, một ngày gặp cô ta đến ba lần.” Anh lắc đầu rồi đi thẳng vào trong. Biệt thự mang dáng vẻ cổ kính, tường đỏ lát gạch đen, hàng rào được chạm khắc và khảm bằng ngọc. Còn có hai con sư tử đá dũng mãnh và bá đạo đứng ở trước cửa. Tấm bảng phía trên cổng ghi bốn chữ mạ vàng: “Vua của thế giới.” Sau khi nhìn thấy những chữ này, Lý Quân không thể nói nên lời. Đây chắc chắn là chữ viết tay của lão đầu. Đặt tên cho công ty mới mua là tập đoàn Quân Lâm, biệt thự cũng đặt tên tương tự như thế. Điều này rõ ràng cho thấy cái cách mà lão già nghĩ về bản thân anh. Trong lòng Lý Quân không khỏi cảm thấy có chút ấm áp. Ở bên kia, Bạch Vi rủ người bạn thân nhất của mình đi mua sắm, bây giờ đang ngồi trong quán trà sữa phàn nàn với cô bạn thân. “Vũ Hân, phiền quá đi mất, ba mẹ tôi lại cãi nhau rồi.” “Có chuyện gì vậy?” Chu Vũ Hân mặc một chiếc váy ngắn màu vàng nhạt, trông rất có khí chất của một người trong hoàng tộc. Động tác uống trà sữa của cô cũng vô cùng tao nhã. “Không phải vì chuyện anh họ tôi mới ra tù sao, mẹ tôi cứ khăng khăng đòi cho anh ấy đến công ty của bố tôi làm việc. Bố tôi cảm thấy không vui nên họ đã cãi nhau, tôi nghe mà nhức hết cả đầu.” “Ra là thế.” Chu Vũ Hân khẽ mỉm cười. “Việc này giải quyết không khó, gần đây Trương Siêu không phải đang suy nghĩ cách lấy lòng cậu sao? Chỉ cần cậu cho anh ta một cơ hội, anh ta sẽ lập tức sắp xếp ổn thoả cho anh họ cậu ngay.” Khi nhắc đến Trương Siêu, ánh mắt Bạch Vi không khỏi sáng bừng. Đó là một chàng trai giàu có mà cô mới quen, trẻ trung, có tiền, vậy mà gần đây lại đang theo đuổi cô. “Như vậy có được không??”Bạch Vi có chút do dự. “Nếu cậu xấu hổ không dám gọi điện thoại thì cứ để tôi gọi cho.”Vừa nói, Chu Vũ Hân vừa lấy điện thoại di động ra gọi đi. Một lúc sau cô lập tức cười nói: “Bạch Vi, Trương Siêu nói bọn họ đang tập võ ở trung tâm thành phố, chúng ta qua tìm anh ấy đi.” “À, sẵn cậu gọi điện cho anh trai cậu rủ anh ta đi cùng luôn đi.” … Ở bên này, Lý Quân đang đứng trước cửa sổ thì điện thoại trong túi reo lên. “Anh Quân, bây giờ anh có bận không? Em có chuyện muốn nói với anh, anh đến trung tâm võ thuật Trấn Hoa ở trung tâm thành phố đi…” “Được.” Lý Quân cất điện thoại đi. Bây giờ anh thật sự không có việc gì để làm. Cô em họ này lại là người thân thiết nhất với anh khi còn nhỏ nên cũng không có gì phải từ chối. Sau khi rời khỏi biệt thự Tây Tử Đường, anh bắt taxi đến trung tâm võ thuật Trấn Hoa mà cô em họ đã nhắc đến. Ở lối vào phòng tập võ, em họ anh và người bạn thân nhất của cô – Chu Vũ Hân đang đứng đợi. Nhìn thấy Lý Quân xuống xe, Bạch Vi giới thiệu ngắn gọn cho hai người làm quen rồi cùng nhau đi vào phòng tập võ. Phòng tập võ nằm ở tầng hầm, khi bước vào có thể nghe thấy âm thanh đánh đấm từ bên trong vọng ra. Trên võ đài, có hai nam thanh niên đeo găng tay đấm bốc đấm qua đấm lại, cuộc chiến rất sôi nổi. “Anh ở đây.” Một thanh niên cao lớn bước tới với nụ cười trên môi. Ánh mắt hắn nhìn Bạch Vi có chút nóng bỏng. Cùng lúc đó, mắt hắn quét một lượt qua người Lý Quân, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào. “Đây là anh Quân đúng không? Tôi sẽ lo hết công việc cho anh.” “Chuyện này thực sự phải làm phiền anh rồi.” Bạch Vi vội vàng nói. “Chuyện vặt vãnh thôi, giữa em và anh còn cần phải khách sáo như vậy sao?” Trương Siêu cười, khóe miệng có chút tự mãn. Ở phía xa có một vài thanh niên đang chỉ trỏ. “Cô gái mà Trương Siêu đang nói chuyện trông rất đẹp. Chắc là qua vài ngày nữa là Trương Siêu sẽ lên giường với cô ấy luôn rồi ấy chứ.” “Không cần phải nói, kỹ năng tán gái của Trương Siêu là đỉnh nhất.” “Có mấy cô gái trẻ luôn muốn gả vào gia đình giàu có mà không thèm nhìn lại xuất thân của mình, Trương Siêu dù gì cũng đã có vị hôn thê, cô em này chắc cũng chỉ để mua vui thôi…” Tầng hầm rất ồn ào, khoảng cách cũng đủ xa. Mặc dù mấy người bọn họ tán gẫu rất sôi nổi nhưng Bạch Vi hoàn toàn không nghe thấy bọn họ nói gì. Chỉ có Lý Quân là đang cau mày. Những người khác không nghe rõ, nhưng không có nghĩa là anh không nghe rõ.