Tập đoàn Quân Lâm đã xong đời, mười ba ông chủ lớn tập hợp lại muốn rút vốn. Theo tin tức lan truyền, toàn bộ Sở Châu đang bàn tán về tập đoàn Quân Lâm. Mọi người đều cảm thấy tiếc cho tập đoàn Quân Lâm. Rõ ràng tập đoàn Quân Lâm có thể trở thành doanh nghiệp số một ở Sở Châu, nhưng lại thất bại vì đắc tội gia tộc Nam Cung. Ở bên này, Trịnh Dương, con trai của nhà họ Trịnh, đang xem tin tức trên mạng với vẻ mặt chế giễu. “Lý Quân, chẳng phải anh rất kiêu ngạo sao? Cuối cùng anh cũng đắc tội người không nên đắc tội, bây giờ nếm được cảm giác tuyệt vọng chưa?” Ở một bên khác, nhà Bạch Vi. Bạch Kính Đình ngồi một mình trên ghế sofa hút thuốc. Lần này ông đầu tư vào tập đoàn Quân Lâm, thua lỗ gần hai triệu một cách vô ích, trong lòng ông đau đớn đến mức suýt chảy máu. “Thằng Lý Quân này, vốn tôi còn tưởng nó sẽ thành công, nhưng không ngờ nó lại lừa gạt người trong nhà, đến tận hai triệu.” Bạch Kính Đình tức giận nói. Lý Mộng Vân lập tức không vui. “Ông mua cổ phiếu của tập đoàn Quân Lâm dựa trên tin tức nội bộ của Tiểu Vi, liên quan gì đến Quân nhi? Cũng không phải Quân nhi kêu ông mua.” “Mà lại do ông không chịu đợi còn gì? Quân nhi đã nói rõ ràng rằng cổ phiếu của tập đoàn Quân Lâm sẽ tăng trưởng.” “Tăng cái rắm! Tôi đoán cháu trai bà không có ý tốt. Nếu không nghe lời Tiểu Vi bán cổ phiếu kịp thời thì bây giờ thậm chí không còn được một nửa trong số năm triệu. Bà nhìn xem cổ phiếu của tập đoàn Quân Lâm đã giảm như thế nào...” Một bên khác, bên trong một căn hộ. Nhiều thanh niên nam nữ đang tụ tập. “Lục Kỳ, cậu có nghe nói chuyện tập đoàn Quân Lâm sắp phá sản chưa? Tớ nghe nói những người mua cổ phần của tập đoàn Quân Lâm bây giờ đang chửi mắng điên cuồng.” “Cái người tên Lý Quân hôm qua mới trở thành người đứng đầu doanh nghiệp số một Sở Châu, hôm nay đã rơi xuống vực.” Xung quanh rộ lên một trận hả hê. Trong mắt Lục Kỳ lóe lên vẻ khoái chí. Hôm qua, sau khi biết tin Lý Quân trở thành ông chủ của một công ty trị giá sáu trăm tỷ nhân dân tệ, cô ta cảm thấy đau lòng như cắt và hối hận vì sao ban đầu đã bỏ rơi Lý Quân và bỏ lỡ cơ hội bay lên, trở thành phượng hoàng. Nhưng ai ngờ sáng sớm tỉnh dậy lại nhận được tin tức này khiến cô ta cảm thấy vô cùng vui vẻ. “Hừ! Lý Quân, rác rưởi cuối cùng vẫn là rác rưởi. Người như anh mà trước kia lại có thể theo đuổi được Lục Kỳ tôi, đúng là phước đức tổ tiên để lại.” “Bây giờ anh sắp phá sản, để xem ai chịu ở lại với anh.” Lúc này, một tuyên bố xuất hiện và lan truyền nhanh chóng trên mạng. “Tôi là Nam Cung Tuyết, đại tiểu thư của gia tộc Nam Cung. Đối với việc gia tộc Nam Cung phong sát đối với tập đoàn Quân Lâm, tôi muốn bày tỏ sự xin lỗi và áy náy.” “Lý Quân là một người tốt chính nghĩa, anh ấy không nên bị đối xử như vậy.” “Ở đây, tôi lên án gia tộc Nam Cung và tôi sẽ vĩnh viễn đứng về phía Lý Quân…” Khi tuyên bố này được đưa ra, nó đã ngay lập tức được vô số cư dân mạng chuyển tiếp. “Khó trách Lý Quân bị gia tộc Nam Cung phong sát, thì ra anh ta câu được đại tiểu thư gia tộc Nam Cung.” “Vị tiểu thư gia tộc Nam Cung này vậy mà tự mình ra mặt ủng hộ Lý Quân. Xem ra gia tộc Nam Cung thật sự không làm được chuyện gì tốt.” Lục Kỳ xem tin tức xuất hiện trên mạng, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng, oán hận và ghen tị. “Làm sao tên khốn Lý Quân này có thể thực sự câu được Nam Cung Tuyết? Nam Cung Tuyết lại không ngần ngại đối nghịch với gia tộc mà còn muốn lên tiếng thay hắn? Tức chết mình rồi!” “Người phụ nữ Nam Cung Tuyết kia bị mù sao? Hắn, Lý Quân, chỉ là một tên rác rưởi mà Lục Kỳ mình không muốn mà thôi.” Lúc này, Lục Kỳ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, móng tay cắm sâu vào da thịt mà cô ta không hề hay biết.
Cùng lúc đó, bên trong bệnh viện tư nhân.