Lúc này, Lý Quân đã nhìn thấy Mạnh Thanh Thiển ngồi ở chỗ kia, anh trực tiếp đi tới. “Xem ra thời gian tôi tới vừa đúng lúc.” Nói xong, anh tự nhiên nắm lấy tay Mạnh Thanh Thiển. “Đi thôi.” Thấy cảnh tượng như vậy, rất nhiều nam sinh vốn coi Mạnh Thanh Thiển là tình nhân trong mộng, trong nháy mắt tan nát cõi lòng. Mà lúc này, Dư Hoa nhịn không được cười lạnh hai tiếng, nói: “Muốn đi? Nguỵ Nhiên lập tức sẽ tới đây, anh cho rằng anh có thể đi được sao?” “Cô là?” Lý Quân cau mày nhìn Dư Hoa, cảm giác cô gái này không phải thứ tốt lành gì. “Cô ấy chính là người bạn thân đã bán đứng tôi.” Mạnh Thanh Thiển nhịn không được nói. “Thì ra chính là cô, khó trách tâm sinh tướng, trong lòng cô thối tới mức độ nào, tối vừa nhìn đã thấy buồn nôn rồi.” Vẻ mặt Lý Quân ghét bỏ nói. Nghe vậy, Mạnh Thanh Thiển nhịn không được bật cười thành tiếng. “Người này nói chuyện cũng quá cay độc rồi.” Mà mặt Dư Hoa khó coi như ăn phải phân. “Anh dám mắng tôi!” Cô ta thét lên thành tiếng, tay chỉ vào Lý Quân cũng đều đang phát run. Lý Quân lại lười nhìn cô ta một cái, lôi kéo Mạnh Thanh Thiển muốn rời đi. Mà lúc này, cửa trước cửa sau phòng học lại đồng thời bị người chặn lại. Trên cánh tay Nguỵ Nhiên quấn băng vải, xuất hiện ở cửa phòng học. “Thằng nhóc, vốn còn không biết đi đâu tìm mày, không nghĩ tới mày lại chủ động đưa tới cửa, hôm nay ông đây sẽ đánh gãy chân mày.” Mạnh Thanh Thiển nhìn thấy đám người Nguỵ Nhiên, thân thể cô đột nhiên cứng đờ. “Sao, hoa khôi Mạnh sợ rồi à?” “Chỉ cần cô quỳ xuống đồng ý theo tôi một đêm, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ, đương nhiên, thằng nhóc này phải quỳ xuống dập đầu với tôi, sau đó chui qua đũng quần tôi.” Nguỵ Nhiên vẻ mặt kiêu ngạo nói. Trong lớp rất nhiều học sinh đều theo bản năng dựa sát vào trong góc. Đồng thời mọi người ném về phía Lý Quân ánh mắt thương hại. “Nghe nói anh ta đánh Ngụy Nhiên, Nguỵ Nhiên nào có dễ chọc như vậy.” “Lúc trước là vì Nguỵ Nhiên không có chuẩn bị, mới bị anh ta thu thập, hôm nay anh ta còn dám xuất hiện, thật sự là không biết sống chết.” Dư Hoa thấy Nguỵ Nhiên xuất hiện, nhất thời trên mặt cô ta lộ ra vẻ khoái chí, hai tay khoanh trước ngực, đứng ở một bên chờ xem Lý Quân bị thu thập. Nguỵ Nhiên từng bước đi tới, phía sau còn có đám thanh niên đầu đinh. Nhất là Tiểu Tây, cả mặt đều bị phá tướng, quấn băng vải, có chút buồn cười. “Thằng nhóc, mày không phải rất giỏi đánh nhau sao? Hôm nay mày lại thử đánh tao một chút xem! Ông đây trái lại muốn xem mày có dũng khí hay không.” “Sao, không dám đánh, sợ rồi sao? Còn tưởng rằng mày có bao nhiêu lợi hại chứ.” Nguỵ Nhiên thấy Lý Quân không nói lời nào, hắn càng thêm đắc ý. “Hôm trước mày đánh tao với anh em của tao, hôm nay tao sẽ trả lại cho mày gấp trăm lần.” Nguỵ Nhiên hung tợn nói, hắn nâng cánh tay không bị thương lên, tát Lý Quân một cái. Tim Mạnh Thanh Thiển không khỏi rơi xuống đáy cốc, xem ra Lý Quân thật sự sợ rồi. Ngay khi tay Nguỵ Nhiên sắp đến gần khuôn mặt Lý Quân. Lý Quân đột nhiên giơ tay bắt lấy cổ tay Nguỵ Nhiên. “Ông đây vừa để yên một chút, mày mẹ nó còn được voi đòi tiên.” Lý Quân đĩnh đạc mắng, đồng thời, tiện tay cầm cái ghế bên cạnh lên, hung hăng vung về phía đầu Nguỵ Nhiên.