Nghe thấy thế, tất cả mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Nhìn những vết nứt trên mặt đất, họ chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Ông chủ sao lại chọc đến người như thế này? “Nếu ông có gì muốn nói, xin vui lòng đến văn phòng của tôi.” Ngay lúc mọi người đang hoảng hốt, Cố Nghiên sải bước về phía Phương Đông Trạch. “Cô là ai?” Phương Đông Trạch lạnh lùng hỏi. Đối với một người đẹp như Cố Nghiên, hắn vẫn lạnh lùng như một mảnh băng. “Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Tập đoàn Quân Lâm, ngoại trừ Lý Quân, tôi là người lãnh đạo lớn nhất ở đây.” “Cho nên, địa vị của cô rất cao? Như vậy giết cô nhất định rất oanh động nhỉ?” “Đùng!” Giây tiếp theo, Phương Đông Trạch đột nhiên có xuất thủ, bóp cổ Cố Nghiên, nhấc Cố Nghiên lên không trung. Sắc mặt Cố Nghiên lập tức tím tái, tay chân không ngừng giãy dụa. Nhưng bàn tay của đối phương giống như một cái kẹp sắt, cô hoàn toàn không thể thoát ra được. Cảm nhận được sát khí trên người Phương Đông Trạch, Cố Nghiên nhận ra rằng người trước mặt khủng bố đến khác người. Cố Nghiên có trực giác rằng đối phương sẽ thật sự sẽ bóp chết mình. “Lý Quân đắc tội nhà họ Hà, không chỉ hắn phải chết mà hôm nay có rất nhiều người ở đây sẽ phải chôn cùng hắn.” Phương Đông Trạch nói với giọng điệu lạnh lẽo. Trong miệng hắn, giết một người không khác gì giết chó giết mèo. Những người xung quanh lập tức bị doạ đến run sợ. Vài nhân viên bảo vệ can đảm tiến lên cứu người, nhưng Phương Đông Trạch thản nhiên vẫy tay áo thì một cơn gió mạnh liền thổi họ ngã xuống đất. “Tôi sẽ giết cô ta trước, sau đó đến lượt mấy người.” Phương Đông Trạch siết chặt bàn tay, Cố Nghiên cảm nhận được nguy cơ tử vong đến gần. “Đừng, đừng giết tôi, Đường Trúc là bạn của tôi...” Thời điểm then chốt, Cố Nghiên nghĩ đến người bạn thân nhất của mình - Đường Trúc. Đường Trúc, với tư cách là vị tướng với một ngôi sao trên vai, không chỉ ở Sở Châu mà cô còn có danh vọng rất cao trong toàn bộ Long Quốc. “Đường Trúc? Cô gái nhỏ nhà họ Đường?” Quả nhiên, nghe thấy chữ “Đường Trúc”, vẻ mặt lãnh đạm của Phương Đông Trạch cuối cùng cũng thay đổi một chút. Hắn đương nhiên không coi trọng Đường Trúc, nhưng phía sau Đường Trúc chính là Chiến bộ. Hơn nữa, sự tồn tại của nhà họ Đường là một trong số ít điều khiến Phương Đông Trạch kiêng kỵ. “Vì có quen biết Đường Trúc, vậy trước hết tha cái mạng nhỏ cho cô.” Bàn tay Phương Đông Trạch buông lỏng, Cố Nghiên bị ném thẳng vào tường, miệng phun ra một ngụm máu tươi. “Gọi cho Lý Quân đến đây trong vòng mười phút, nếu không, mỗi phút tôi sẽ giết một người.” Phương Đông Trạch nói một cách lạnh lùng. Lúc này, Cố Nghiên lặng lẽ lấy điện thoại ra, gửi hai tin nhắn. Một là cho Lý Quân, chỉ có vài chữ: “Có người muốn giết anh, mau chạy trốn, chạy càng xa càng tốt.” Tin nhắn còn lại gửi cho Đường Trúc: “Đến cứu tớ, tớ đang ở trong Tập đoàn Quân Lâm.” Sau khi gửi xong, Cố Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của Phương Đông Trạch. “Sao thế, gửi tin tình báo? Cô thật sự cho rằng có cô nhóc nhà họ Đường kia, tôi sẽ không dám giết cô sao?” Giây tiếp theo, hắn giật lấy điện thoại của Cố Nghiên, tìm số của Lý Quân rồi bấm gọi đi. “Này, cậu là Lý Quân sao? Có một người phụ nữ tên là Cố Nghiên ở đây, cậu có muốn nghe tiếng hét của cô ta không?” Vừa nói, Phương Đông Trạch vừa đá vào đầu Cố Nghiên. Cơ thể Cố Nghiên bay ra xa ba mét, khuôn mặt cô lập tức be bét máu thịt.