Kế tiếp Nam Cung Tuyết giới thiệu bạn bè hai bên với nhau. “Anh chính là Lý Quân, ngưỡng mộ đã lâu.” Một người đàn ông cao lớn đột nhiên mở miệng nói. Vừa rồi Nam Cung Tuyết giới thiệu hắn tên Cao Minh, là bạn học cấp ba của Nam Cung Tuyết. Nam Cung Tuyết nhíu mày, thật ra hôm nay cô không có mời Cao Minh, là hắn nghe nói cô tổ chức sinh nhật nên chủ động tới. Cô gái ngồi bên cạnh cười nói: “Làm sao vậy Cao Minh? Muốn quyết đấu với Lý Quân để tranh giành tình yêu sao?” “Tiểu Vũ!” Nam Cung Tuyết lên tiếng cắt đứt lời của cô gái kia. Lý Quân chú ý tới Nam Cung Tuyết có chút khẩn trương nhìn anh. Cao Minh có chút tự hào nói: "Đánh nhau là chuyện chỉ có kẻ hạ lưu mới làm, người chân chính ở trong giới thượng lưu sẽ so về trí tuệ đầu óc.” "Tất nhiên, nếu nói đến chiến đấu thì tôi cũng không tệ. Tôi đã tập qua Taekwondo, Judo và Karate." Trong lúc mọi người nói chuyện, mâm trái cây, rượu,… đều đã được phục vụ nhà hàng chuẩn bị xong xuôi. Có người đề nghị cùng nhau uống một ly trước. Không khí sinh nhật lập tức trở nên sôi động. Chỉ có Lý Quân ánh mắt vẫn luôn quan sát Nam Cung Tuyết. Tuy rằng trên mặt Nam Cung Tuyết mang theo nụ cười, nhưng Lý Quân luôn cảm thấy trong mắt cô ẩn chứa một tia bi thương. Mọi người bắt đầu nói chuyện rôm rả hơn, bầu không khí cũng dần trở nên sôi nổi. Lý Quân ngồi đó lẳng lặng nhìn mọi người chơi đùa, hơi có chút không hợp. Tư Tư tính tình cởi mở, rất nhanh cũng đã thân thiết với đám bạn bè ở Ngô Châu của Nam Cung Tuyết. Lâm Giai là một thục nữ, tuy rằng cô ít nói, nhưng rất hấp dẫn ánh mắt cánh đàn ông, có vài người đàn ông còn cố ý đến bắt chuyện với cô. Loan Thục Ninh thì khí chất điềm tĩnh, giống như hoa lan không vướng bụi trần, bởi vì khí chất quá mức thanh cao nên khiến rất nhiều người vốn để ý đến cô cũng phải chùn bước. Trong số bạn bè khác giới hôm nay đến tham gia tiệc sinh nhật, nổi bật nhất phải kể đến Cao Minh, hắn đang bàn chuyện kinh doanh trước mặt một nhóm bạn. Lý Quân cũng nghe hiểu, đối phương gia cảnh không tầm thường, chính hắn cũng có năng lực, tự lập nghiệp mở công ty, lúc học cấp ba còn từng theo đuổi Nam Cung Tuyết lúc. Mà Nam Cung Tuyết thì cùng bạn bè bên cạnh nói chuyện câu được câu không, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Lý Quân. Vẻ mặt yếu ớt đó của cô khiến Lý Quân thấy có chút bất lực. “Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó với Nam Cung Tuyết.” Lý Quân trong lòng thầm nghĩ. Vì vậy, anh lấy lý do đi vệ sinh để rời khỏi phòng, rút điện thoại ra bấm một dãy số. Đầu bên kia điện thoại vừa mới kết nối liền truyền đến một thanh âm mắng chửi. “Gọi điện thoại có thể chọn thời gian không hả? Ông đây mới làm một nửa, thiếu chút nữa bị mày doạ cho liệt…” “Tên họ Ngô kia, gan to rồi nhỉ?" Lý Quân lạnh mặt nói. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít khí thật sâu, ngay sau đó giọng điệu kiêu ngạo ương ngạnh, lập tức thay đổi thành dịu dàng và ân cần. “Thì ra là lão đại, sao ngài lại gọi điện thoại cho tôi?” Ở nhà tù số 4 giam giữ vô số tội phạm hung ác, có người giận dữ giết sạch cả nhà, có người tung hoành thiên hạ, thậm chí không coi Long Quốc ra cái gì. Mà Ngô Huyền Tiễn này trước khi vào nhà tù số 4, chính là một tên tội ác tày trời. Ỷ thế hiếp người, làm xằng làm bậy, có thể nói không việc ác nào mà hắn không làm, mà Ngô Châu chính là phạm vi địa bàn của hắn.
“Nhà họ Nam Cung, anh có biết không? Giúp tôi điều tra xem nhà họ Nam Cung, cụ thể là Nam Cung Tuyết, xem xem trong nội bộ gia tộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì.”