Lý Quân làm thế nào mà khiến tên bạo quân Ngô Châu này ăn nói khép nép dữ vậy. Loan Thục Ninh chỉ cảm thấy trên người Lý Quân có quá nhiều bí mật, vốn cô cho rằng cô đã hiểu rõ Lý Quân, bây giờ mới phát hiện Lý Quân càng thêm thần bí. Ngô Huyền Tiễn đứng ở nơi đó, giống như một pho tượng Phật lớn phủ xuống địa phủ, trấn áp tất cả yêu ma quỷ quái. Dưới khí thế mạnh mẽ của Ngô Huyền Tiễn, ai cũng không dám thở mạnh một tiếng. Dương Hoa Nhài kiêu ngạo bây giờ chỉ hận không thể cắm đầu xuống đất, giả làm đà điểu. Lý Quân biết có Ngô Huyền Tiễn đứng ở đây, người khác cũng không có tâm trạng chơi bời nữa nên chủ động rời đi, đích đến là phòng khách sạn mà Nam Cung Tuyết đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ. Mãi cho đến khi Lý Quân rời đi, trong sảnh bi a mới bùng nổ một trận ồn ào. “Có cái gì hay ho chứ, ỷ vào có chút quan hệ với Ngô Huyền Tiễn, cáo mượn oai hùm mà thôi.” Dương Hoa Nhài cảm thấy thật mất mặt, nhịn không được tức giận nói: "Tự mình có bản lĩnh mới là bản lĩnh thật sự, mượn uy phong của người khác thì có thể khiến cho mình giỏi hơn sao?” Nghe cô ta nói như thế, rốt cục có người nhịn không được phản bác. "Cô sợ là không biết thân phận của Lý Quân chứ gì, tập đoàn Quân Lâm là của anh ấy, giá trị thị trường hơn tám ngàn tỷ, giá trị cá nhân của Lý Quân hơn hai ngàn tỷ, anh ấy chính là người giàu nhất ở Sở Châu." Dương Hoa Nhài bị sự thật này vả vào mặt đau điếng. “Cho dù có tiền thì thế nào? Ai biết tiền của anh ta có quang minh chính đại hay không?” Dương Hoa Nhài tức giận quay người bỏ đi, cảm giác như cô ta đang muốn chạy trốn. Hôm nay cô ta cảm thấy bản thân như một trò hề. Cao Minh cũng không định ở lại, ngẫm lại lúc trước hắn bàn chuyện làm ăn trước mặt người giàu nhất Sở Châu mà cảm thấy vô cùng mất mặt. Còn lại một đám nam nữ ở Ngô Châu, vẻ mặt ai nấy cũng đều phức tạp, có mấy người lúc nãy không để mắt tới Lý Quân, giờ khắc này đều yên lặng ngậm miệng. “Đúng rồi, cậu vừa rồi nói tên kia là bạo quân ở Ngô Châu hả, nói cho tôi biết vài chuyện của tên đó đi.” Có người hỏi về Ngô Huyền Tiễn. “Người kia ở Ngô Châu chỉ cần nghe tên thôi cũng khiến trẻ con ngừng khóc đó…” Hai mươi phút sau. Ngô Huyền Tiễn chở Lý Quân đi tới khách sạn Duy Cảnh. Nhìn thấy siêu xe có tấm biển đặc biệt năm số "8", đội trưởng bảo an của khách sạn không khỏi sợ hãi, vội đứng thẳng người nghênh đón. Sau khi xuống xe. Ngô Huyền Tiễn vẻ mặt nịnh nọt nói: "Lão đại, nếu không tôi giúp anh gọi mấy cô em, da trắng, xinh đẹp, chân còn dài,…” “Cút!” Lý Quân nhấc chân lên, một cước đạp vào mông Ngô Huyền Tiễn. Ngô Huyền Tiễn thân hình cao to khổng lồ bị Lý Quân đạp cũng không đau, cứ như đang gãi ngứa. Hắn ngược lại cảm thấy đây là biểu hiện thân mật của Lý Quân và hắn, vui vẻ mà cười hắc hắc. Nhận được tin tức sát tinh Ngô Huyền Tiễn đến, quản lý khách sạn vội vàng đi xuống thang máy đón người, thấy một màn như vậy không khỏi bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Cha mẹ ơi, đây chính là Ngô Huyền Tiễn đó, vậy mà lại có người dám đá mông hắn. Lúc này quản lý khách sạn cũng không dám đi qua làm phiền Ngô Huyền Tiễn, lỡ như chọc giận Ngô Huyền Tiễn, Ngô Huyền Tiễn không dám đánh người trẻ tuổi kia nhưng mà có thể thuận tay vặn cổ ông ta đó.
Vì thế ông ta cố ý làm bộ như không phát hiện, trốn sang một bên.