Khi ông chủ tiệm vừa vạch tầng giấy thứ ba ra, ánh mắt của ông lão cùng hai gã vệ sĩ cũng bị thu hút, hô hấp cũng đều có chút dồn dập. Mặc dù biết Lý Quân đầu óc không tốt, nhưng vào lúc này, ông ta vẫn có một loại cảm giác như đang mở thưởng. Đúng lúc này, tay ông chủ tiệm run lên khiến cho tầng giấy vừa mới bị bóc ra trực tiếp rách ra một lỗ hổng. Tim ông lão cũng không khỏi nhảy dựng lên, không nói nên lời: “Vốn là một bức tranh đẹp mà bây giờ cứ như vậy mà bị huỷ rồi. Đây chính là tám mươi ngàn đấy.” Trong mắt hai gã vệ sĩ lộ ra vẻ thương hại. Thằng nhóc này ăn mặc bình thường như vậy, không giống như là người có tiền. Tám mươi ngàn này có lẽ là tích góp vào năm làm việc, học người ta đến chợ đồ cổ để tìm bảo vật. Nhưng lần này coi như là tát nước đổ đi rồi? Thế mà ông chủ tiệm lại không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, không hề quan tâm chỗ bị xé rách nữa tiếp tục bóc xuống. Tờ giấy chậm rãi mở ra. Cả cửa hàng lập tức rơi vào yên tĩnh. Phía dưới tầng giấy Tuyên Thành thứ ba, một bức tranh sống động về một thị nữ lộ ra. Mặc dù có chút giống với tầng thứ nhất bị bóc xuống lúc trước nhưng chỉ cần hiểu một chút về tranh ảnh, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự bất phàm trong đó. Mặt trên là một bức tranh sần sùi vô thần, mà bức tranh ở mặt dưới này thể hiện cực kỳ sống động như thật. Hơn nữa trên đó còn chứa chỉ chít những con dấu, không thể không nói rõ rằng bức tranh ẩn giấu này chính là hàng thật. Ông chủ tiệm nhìn bức tranh này, thân thể lắc lư. Ông ta đã bán đi bút tích thật của Đường Bá Hổ chỉ với giá tám mươi ngàn, lỗ đến quần cộc cũng không còn. Bút tích thật của Đường Bá Hổ bán mười triệu cũng không thành vấn đề, thậm chí ở hội đấu giá thì giá còn có thể cao hơn. “Bức tranh này tuy rắng được ngụy trang rất tốt, nhưng quá trình đóng khung của bức tranh giả đã dùng đồ trang trí cổ.” “Mà các vật liệu được sử dụng trong trang trí cổ nói chung, bất luận là thiên can, địa khô, mộc can, ống giấy hay trục đầu… những thứ này đều được lựa chọn tốt nhất. Nhưng chất liệu của bức tranh này lại quá bình thường.” "Với công nghệ đóng khung phức tạp như vậy, vậy mà gỗ được sử dụng lại là vật liệu tồi tệ nhất, điều đó chứng tỏ việc có ai đó đang cố gắng che giấu điều gì đó." Lý Quân nhàn nhạt giải thích. Lúc này, ánh mắt ông lão nhìn Lý Quân cũng đã hoàn toàn thay đổi. Bản thân ông cũng tự xưng là lão chuyên gia chơi đồ cổ, vừa rồi ông cầm bức tranh nghiên cứu nửa tiếng, cũng không bằng người trẻ này liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bảo vật. “Anh bạn trẻ thật lợi hại, tôi tên là Chu Bỉnh Khôn, rất thích sưu tầm đồ cổ. Anh bạn trẻ lại là cao nhân trong lĩnh vực này, chúng ta có thể trao đổi nhiều hơn không?” “Nếu ông thích sưu tầm đồ cổ, vậy ông có ngọc tốt không?" Hai mắt Lý Quân sáng lên, hỏi. Muốn tìm được một khối ngọc tốt ở chợ đồ cổ này cũng không dễ dàng, nhưng mà trong tay những người chơi lão luyện thường cất giấu không ít đồ tốt nha. Nếu trong tay đối phương có thì anh có thể mua lại rồi. “Đương nhiên rồi, tôi cũng thích sưu tầm ngọc, có không ít thứ tốt.” “Tôi có một bảo tàng đồ cố ở phố Nam Trà, đúng lúc ba ngày sau tôi muốn làm triển lãm ở bảo tàng. Đến lúc đó anh bạn trẻ có thể tới xem một chút, nhìn trúng cái nào thì cứ trực tiếp lấy đi là được” Chu Bỉnh Khôn nhìn ra Lý Quân không giống người thường nên cố ý kết giao. Thế nhưng Lý Quân lại lắc đầu từ chối. Vô công bất thụ lộc, anh không muốn nợ ân tình của người khác chỉ vì một miếng ngọc. Hơn nữa ông lão này trông không giống như người có thể làm ăn lỗ vốn. “Được, vậy ba ngày sau gặp.” Lý Quân bảo ông chủ tiệm gói tranh lại, anh cũng trả hai ngàn tiền công? Ông chủ tiệm bây giờ đau lòng dữ dội. Nhưng quy tắc của nghề đồ cổ, ra giá thì không hối hận, bản thân ông ta bị vả mặt cũng không trách được người khác. Sau khi rời khỏi tiệm, Lý Quân liền trực tiếp trở về biệt thự Tây Tử Đường. Mà bên kia, đám người Bạch Vi đã đến một quán bar. Trong ánh đèn lờ mờ, đám người Trương Siêu vừa mới ngồi xuống thì liền có một người đàn ông trung niên hói đầu bước tới. Người đàn ông trung niên kia cao lớn thô kệch, trên người còn xăm hình rồng, khí thế giang hồ rất nặng. Điều này khiến cho Bạch Vi và các cô gái lập tức trở nên căng thẳng. Ai ngờ sau khi người đàn ông trung niên kia đi tới, hẳn lập tức cười ha hả nói: “Đây không phải là Trương thiếu sao? Trương thiếu đại giá quang lâm đến nơi này của tôi, khiến cho tôi cảm thấy rất vinh hạnh nha” Vừa nói hắn vừa dặn dò nhân viên phục vụ đưa cho đám Trương Siêu bọn họ một chai rượu ngon lên bàn. Nói xong, hẳn liền rời đi. Trương Siêu liền cảm thấy vô cùng có mặt mũi. Ngay cả ánh mắt Bạch Vi bên cạnh nhìn Trương Siêu cũng thêm vài phần sùng bái. “Thể diện Trương Siêu cũng thật lớn, chủ quán bar này cũng tự mình tới chào hỏi.” “Đúng vậy, lần nào Trương Siêu tới mà không tốn mấy vạn, là thần tài của bọn họ mà” Trước những lời khen ngợi của những người xung quanh, Trương Siêu không khỏi đắc ý. Sau đó Trương Siêu chủ động nâng ly lên:“Bạch Vi, cùng uống một ly đi em” “Uống rượu giao bôi đi” Những người xung quanh ồn ào lên tiếng.