Trong câu lạc bộ Vân Đăng. Hoäc Đông đang ngồi uống trà. Một đám thanh niên nam nữ quỳ ở đó, không dám làm gì, nơm nớp lo sợ. Còn Bạch Vi thì tóc tai bù xù, trên mặt in rõ mấy dấu bàn tay. “Mẹ kiếp, còn dám gọi điện cầu cứu, ông đây thấy mày muốn chết rồi đúng không?” Một tên to con kéo tóc Bạch Vi đập mạnh vào vách tường hai cái. Bên cạnh, không một ai dám lên tiếng. “Được rồi.” Lúc này, Hoắc Đông mới mở miệng: "Một cô. gái xinh đẹp như vậy, đánh hỏng sẽ không tốt.” “Hoäc Đông tao cũng là người nói lý, bọn mày đánh em trai của tao, đương nhiên phải trả giá thật lớn. Không phải thích gọi điện thoại sao? Được, để cho chúng nó gọi.” “Nam thì mỗi người lấy một triệu tiền chuộc, nữ thì ở lại hầu hạ anh Đông một đêm là được.” “Một đêm một triệu, bọn mày kiếm lời lớn rồi đấy.” Nghe vậy, thân thể của mấy người phụ nữ càng run hơn. Bạch Vi đã bị dọa đến khóc nấc. Ai sẽ đến cứu cô đây? Hai mươi phút sau. Cửa phòng bao mở ra. Phụ huynh của mấy người con trai đều lần lượt đi vào. Trong đó có một người trung niên vóc dáng cao lớn, vừa mới bước vào cửa, liền cười ha ha: “Anh Đông, bọn nhỏ không hiểu chuyện đắc tội anh, tôi nghe nói đến chuyện này, lập tức chạy tới xin tội với anh.” Đây là cha của Trương Siêu, Trương Hữu Đức. Là một doanh nhân tư nhân trong thành phố, ông ta và Hoäc Đông cũng đã gặp nhau vài lần. Hoäc Đông ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “( Trương tổng tới rồi, ông có mang theo một triệu không? Vẻ mặt Trương Hữu Đức cứng đờ. “Anh Đông, bọn nhỏ không hiểu chuyện, tôi thay nó xin tội với anh, một triệu thì coi như bỏ qua đi” “Qua cái mẹ nhà mày!” Hoắc Đông trực tiếp chửi ầm lên. “Ông đây nói một triệu là một triệu, con mẹ nó, mày cho rằng mày là ai?” “Thiếu một xu thì tao sẽ cho con trai mày thiếu một bộ phận nhá.” Trương Hữu Đức bị vẻ dữ tợn của Hoäc Đông hù dọa. Ông ta vội cười làm lành: “Anh Đông, một triệu này anh có thể bớt một chút không?” Khi ông ta đang nói đến đây thì cánh cửa phòng bao đột nhiên mở ra. Nhất thời, tất cả mọi người đều dừng nói chuyện, quay đầu nhìn xem đây là phụ huynh nhà ai đến. Chỉ là làm cho bọn họ ngoài ý muốn chính là một người thanh niên mặc đồ thể thao bước vào, chính là Lý Quân. Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Quân, ánh mắt Bạch Vi lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng ngay sau đó cô ấy lại lo lắng. Mặc dù Lý Quân biết chút công phu, nhưng làm sao anh có thể chọc nổi Hoắc Đông chứ. Sau khi Lý Quân đi vào, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bạch Vĩ tóc tai bù xù, ánh mắt lập tức nheo lại. “Bạch Vi, em không sao chứ?” Bạch Vi lắc đầu. Mặc dù bây giờ đầu cô đang rất đau, nhưng cô cũng không quản được nhiều như vậy. “Em đi trước đi, nơi này giao cho anh xử lý” Lý Quân nói. Bạch Vi còn có chút mờ mịt thì Lý Quân đã nằm lấy cánh tay cô, cô ra khỏi cửa. Mà đám người Hoäc Đông bên này đều ngơ ngác nhìn Lý Quân rời đi, tự hỏi người này là ai vậy? Cứ như vậy đã nhẹ. nhàng dẫn người đi? Hoäc Đông với thủ hạ của hắn đều trở nên mơ hồ. Sau đó, không đợi Hoắc Đông kịp phản ứng lại thì Lý Quân vừa mới ra khỏi cửa lại trở về. Ánh mắt anh quét qua đám người một vòng, thấy Chu Vũ Hân đang ngồi xổm ở đó, biết đây là bạn của em gái mình, liền nói: “Cô cũng đi đi.” Chu Vũ Hân nghe vậy, vội vàng đứng lên. Nhưng vừa mới đi được hai bước, đã bị một tên to con chặn đường đi. Sắc mặt Lý Quân trầm xuống, anh đi qua đá một cái vào. bụng tên to con. Tên to con cao một mét tám bị Lý Quân đá một cái văng vào tường.