“Cốc…Cốc”
Lâm Ngạo Phong vừa mới nói xong, không đợi Tô Hồng Viễn tỏ thái độ, cửa phòng đã bị người gõ vào.
- Vào đi.
Tô Hồng Viễn nhíu mày, có chút bất mãn.
“Két”
Cửa phòng mở ra, Tô Vũ Hinh mặc một bộ đồ OL ( Ốp phít lây đi) đi vào.
- Ông nội…
Vào phòng, Tô Vũ Hinh vốn là chào hỏi Tô Hồng Viễn, kết quả vừa nói được chữ “ Ông nội” thì đã thấy Lâm Ngạo Phong.
Trong chốc lát, sắc mặt nàng liền biến đổi.
- Lâm Ngạo Phong, dựa theo nội dung khế ước sinh tử, sau khi cuộc tỷ võ kết thúc ngươi và Diệp thần y sẽ không truy cứu trách nhiệm của đối phương, càng không thể áp dụng trả thù, nếu không sẽ làm trái quy định của tổ chức Viêm Hoàng.
Sau khi khiếp sợ, vẻ mặt Tô Vũ Hinh lạnh như băng, lạnh lùng nhìn Lâm Ngạo Phong:
- Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám quấy rối tập đoàn Lục Hồ, ta sẽ báo chuyện này cho Giang đại sư.
- Tô tiểu thư, ngươi hiểu lầm, hôm nay tôi tới tập đoàn Lục Hồ cũng không phải là muốn tìm chuyện.
Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Tô Hồng Viễn, dục vọng chinh phục trong lòng hắn càng đậm, bất quá hắn không có biểu hiện ra mặt, mà giống như một thân sĩ, cười ưu nhã.
- Vây ngươi tới đây làm gì?
Giọng nói của Tô Vũ Hinh vẫn lạnh như băng.
- Ông nội cô sẽ nói cho cô biết.
Lâm Ngạo Phong đứng dậy đi tới trước người Tô Vũ Hinh, ngưng mắt nhìn bộ dạng lạnh lùng của Tô Vũ Hinh, nụ cười trên mặt không giảm:
- Mặt khác, Tô tiểu thư, khi cô tức giận thì cô rất mê người, tôi rất thích.
- Xin hãy tôn trọng một chút, mặt khác, nơi này không hoan nghênh người, mau đi đi.
Mặc dù không biết Lâm Ngạo Phong đến đây làm gì nhưng Tô Vũ Hinh không khách khí mà đuổi hắn.
- Rất nhanh, chúng ta sẽ trở thành người một nhà, cần gì như vậy?
Lâm Ngạo Phong tà mị cười một tiếng, sau đó đi ra khỏi phòng, hắn lưu lại một câu tự tin mà cuồng ngạo:
- Tô lão tiên sinh, tôi chờ ông đó.
Người một nhà?
Nghe được mấy chữ này, Tô Vũ Hinh sững sờ ngay tại chỗ, vài giây sau nàng mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt không hiểu hướng Tô Hồng Viễn hỏi:
- Ông nội, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hắn tới tìm ngài làm gì?
- Cầu hôn.
Vẻ mặt Tô Hồng Viễn phức tạp, nói.
- Cái gì... Cái gì?
Vẻ mặt Tô Vũ Hinh khiếp sợ:
- Hắn tìm ngài cầu hôn?
- Ừh.
Tô Hồng Viễn gật đầu, nói:
- Hắn nói thích cháu cho nên mới tới cầu hôn.
- Hắn để người dưới tay đả thương Cẩm Đế, lại cố ý gây bất lợi với Diệp thần y, hôm nay lại tới đây cầu hôn sao?
Thấy Tô Hồng Viễn gật đầu, Tô Vũ Hinh giận đến cả người run lên, tức giận mà mắng:
- Hắn quá vô sỉ rồi, quả thực khinh người quá đáng!
Dường như nhận thấy được cảm xúc của Tô Vũ Hinh có chút kích động, Tô Hồng Viễn không có lên tiếng.
- Ông…Ông nội, ngài đáp ứng hắn sao?
Tô Hồng Viễn trầm mặc để cho Tô Vũ Hinh cảm thấy không ổn, nàng run giọng hỏi, trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ cùng tức giận.
- Còn không có.
Tô Hồng Viễn lắc đầu.
- Cái gì gọi là còn không có?
Tô Vũ Hinh trực tiếp nóng nảy:
- Chẳng lẽ ngài còn muốn đáp ứng hắn sao?
- Vũ Hinh, trước tiên cháu không nên kích động, cháu hãy tỉnh táo, nghe ta nói.
Tô Hồng Viễn nhíu nhíu mày.
- Ông..Ông nội, ngài biết đấy, cháu thích Diệp Phàm, cháu cùng Tô gia thiếu anh ta quá nhiều, nhiều đến nỗi cháu không biết nên trả như thế nào.
Mắt thấy Tô Hồng Viễn hàm hồ suy đoán, Tô Vũ Hinh cho là Tô Hồng Viễn đã đáp ứng lời cầu hôn củaLâm Ngạo Phong, lập tức mắt đỏ, tâm tình kích động:
- Cho nên xin ngài đừng ép cháu được không? Nếu như ngài muốn gã cháu cho tên kia thì cháu….
- Vũ Hinh, cháu hãy nghe ta nói!
Dường như đã nhận ra tâm tình của Tô Vũ Hinh không ổn, Tô Hồng Viễn vội vàng lên tiếng, cố gắng làm cho Tô Vũ Hinh ổn định lại cảm xúc:
- Ta không có đáp ứng hắn.
- Vậy ngài cự tuyệt hắn sao?
Tô Vũ Hinh mắt đỏ, cắn môi hỏi.
- Vũ Hinh cháu không biết chân tướng sự tình, chuyện này rất quan trọng, thậm chí quyết định sinh tử tồn vong của Tô gia.
Tô Hồng Viễn nhướng mày, gằn từng chữ:
- Chúng ta phải họp gia định, thảo luận kết quả cuối cùng.
- Không có thảo luận gì hết.
Nghe Tô Hồng Viễn nói thế, Tô Vũ Hinh thống khổ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nói:
- Cho dù có chết cháu cũng không lấy tên kia.
- Vũ Hinh.
Tô Hồng Viễn quát lên một tiếng.
Không để ý đến, Tô Vũ Hinh cắn chặc môi, bước ra phòng làm việc, tùy ý để nước mắt chảy xuống.
- Haiz…
Tô Hồng Viễn thấy thế, tâm tình phiền não , đốt một điếu thuốc lá.
s sau, Tô Hồng Viễn bóp tắt điếu thuốc, lấy điện thoại gọi cho con trai mình là Tô Minh:
- Bây giờ còn lập tức trở lại Hàng Hồ, h tối nay sẽ họp gia đình.
- Cha, đã xảy ra chuyện gì?
Đầu bên kia điện thoại, Tô Minh cảm thấy tò tò, tò mò Tô gia chuyện gì xảy ra.
- Trở về rồi nói.
Tô Hồng Viễn nói một câu rồi cúp điện thoại sau đó gọi điện cho Tô cầm.
- Cha.
s sau, điện thoại được chuyển.
- Tiểu Cầm, trong nhà xảy ra chuyện, h tối nay họp gia đình, con trở về gấp.
Tô Hồng Viễn nghiêm mặt nói.
- Được.
Tô Cầm cũng không có hỏi nhiều, mà đáp ứng liền.
Lại cúp điện thoại, Tô Hồng Viễn vốn định gọi cho Tô Vũ Hinh nhưng nghĩ lại lúc này tâm tình của Tô Vũ Hinh còn chưa ổn định, cho nên bỏ qua ý nghĩ này, tính toán đợi sau khi tan việc sẽ báo lại cho Tô Vũ Hinh.
Trở lại phòng làm việc, Tô Vũ Hinh cũng không có xử lý công việc như hằng ngày mà dựa lưng vào ghế, mắt vô thần nhìn trần nhà, tùy ý đểnước mắt chảy xuống.
Lúc này nàng chỉ cảm thấy trái tim của mình bị cứa một nhát, rất đâu, rất đau…
Thế cho nên, vô luận như thế nào thì nàng cũng không thể ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
“Cốc..Cốc”
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Đem Tô Vũ Hinh từ trong bi thương thức tỉnh.
"Hô... Hô..."
Tô Vũ Hinh vội vàng lau đi nước mắt trên mặt. Sau đó hít sâu hơi, cố gắng làm cho mình tỉnh táo trở lại.
- Vào đi.
Vài giây sau, đợi Tô Vũ Hinh Tô Vũ Hinh khống chế được tâm tình của mình, chậm rãi mở miệng. Chẳng qua là thanh âm hơi có chút khàn giọng.
“Két”
Dương Miêu Miêu đẩy cửa đi vào, tay cầm lấy tài liệu, vẻ mặt mỉm cười đi đến trước Tô Vũ Hinh:
- Tô tổng.
- Có chuyện gì sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Vũ Hinh đã đã hoàn toàn khôi phục lại vẻ bình thường. Trên mặt tìm không được nửa điểm bi thương nhưng mà vành mắt có chút hồng.
Ngạc nhiên thấy được vệt nước mắt trên mặt Tô Vũ Hinh, Dương Miêu Miêu nhất thời dừng bước, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
- Thư ký Dương, có chuyện gì sao?
Thấy Dương Miêu Miêu đứng ngơ ngác tại đó, Tô Vũ Hinh lại hỏi.
- Tô... Tô tổng, ngài làm sao thế?
Dương Miêu Miêu tỏ ra quan tâm, lên tiếng hỏi.
- Tôi không sao.
Tô Vũ Hinh lắc đầu.
- Tô tổng, đây là tiến triển của hạng mục công trình Tân Hà khu nhất kỳ, ngài nhìn một chút.
Dương Miêu Miêu bán tín bán nghi cầm lấy tài liệu đưa cho Tô Vũ Hinh, kết quả càng thấy rõ vệt nước mắt trên mặt Tô Vũ Hinh, cơ bản có thể khẳng định Tô Vũ Hinh mới vừa khóc.
- Cứ để đó, cô đi ra ngoài đi.
Tô Vũ Hinh mặt không đổi sắc, nói.
- Vâng.
Dương Miêu Miêu muốn nói lại thôi.
Tại sao Tô tổng lại khóc?
Dương Miêu Miêu tràn đầy nghi ngờ rời đi khỏi phòng làm việc của Tô Vũ Hinh, vừa đi vừa thầm hỏi.
Nếu không thì đi hỏi Diệp Phàm thử?
Nhẹ khẽ lắc đầu, Dương Miêu Miêu không suy nghĩ thêm nữa, sau đó đột nhiên thấy cửa phòng làm việc của Diệp Phàm mở ra, trong lòng nàng vừa động, trực tiếp đi vào phòng làm việc của Diệp Phàm.
- Chào cô thư ký Dương.
Diệp Phàm thấy Dương Miêu Miêu đi vào phòng liền chủ động chào hỏi.
Dương Miêu Miêu không cùng Diệp Phàm khách sáo, mà là đi thẳng vào vấn đề:
- Diệp thần y, dường như Tô tổng đã gặp phải chuyện gì không vui.
- Làm sao cô biết?
Diệp Phàm có chút ngạc nhiên.
- Tôi vừa mới đưa tài liệu cho Tô tổng, thấy mắt của Tô tổng hồng, trên mặt còn lưu lại nước mắt, dường như là mới vừa khóc.
Dương Miêu Miêu ăn ngay nói thật.
- Oh?
Diệp Phàm hơi ngẩn ra, không chút nghĩ ngợi liền đứng lên nói:
- Tôi đi xem một chút.
Nói xong, Diệp Phàm không đợi Dương Miêu Miêu đáp lời, liền đi ra phòng làm việc, đi tới phòng của Tô Vũ Hinh.
Rất nhanh, Diệp Phàm đi tới cửa phòng làm việc của Tô Vũ Hinh, nhẹ nhàng gõ cửa, cho đến khi nghe được giọng nói của Tô Vũ Hinh, hắn mới đẩy cửa đi vào.
Trong phòng làm việc, Tô Vũ Hinh thấy Diệp Phàm đi vào vốn là ngẩn ra, sau đó cơn ủy khuất trong lòng liền giống như núi lửa phun trào, nước mắt liền lăn trên khuôn mặt của nàng.
- Có chuyện gì?
Diệp Phàm thấy thế, bước nhanh tớ bên cạnh i Tô Vũ Hinh, cúi người, nhẹ nhàng nâng mặt Tô Vũ Hinh lên.
Chưa trả lời.
Tô Vũ Hinh liền nhào vào lồng ngực Diệp Phàm, lệ rơi đầy mặt.