Tảng sáng ngày hôm sau, bởi vì màn che đã kéo lại nên lúc này trong phòng không có chút ánh sáng nào. Trong bóng tối Diệp Phàm thấy được Tô Vũ Hinh đang ôm cổ mình, một chân gác lên người mình, nằm rúc vào trong ngực mình như một chú mèo nhỏ.
Nghe được tiếng hô hấp ổn định của Tô Vũ Hinh, cảm nhận được da thịt bóng loáng trước ngực Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm không khỏi nhớ lại cảnh điên cuồng tối qua.
Tối hôm qua, bởi vì Tô Vũ Hinh chủ động, cho nên người đánh chiến với nhau từ trong phòng đến phòng tắm.
Tiếc nuối chính là bởi vì đây là lần đầu tiên của Tô Vũ Hinh, Diệp Phàm mất đi sức của chín trâu hai hổ, cũng không có bắn bia thành công, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đem chiến trường chuyển dời đến trên giường.
Ai ngờ sau khi lên giường, Tô Vũ Hinh lại yêu cầu ở bên trên.
Sau khỉ trải qua cơn đau, Tô Vũ Hinh giống như là một nữ kỵ sĩ, ở trên người Diệp Phàm mà nhún nhảy, mãi cho đến nàng lên đỉnh lần thứ thì nàng mới xụi lơ ở trên người Diệp Phàm.
Mà bởi vì từ nhỏ Diệp Phàm đã luyện võ, có thể khống chế được việc tiết tinh khí của mình ra ngoài, cho nên lúc Tô Vũ Hinh xụi lơ thì đạn của hắn vẫn chưa ra khỏi nòng.
Cho nên, Diệp Phàm cũng không dừng lại, liền chủ động tấn công, trong quá trình phản công, hắn vận dụng thuật Song Tu để “ Tâm, Thần, Ý” của người dung hợp lại với nhau, một lần rồi lại một lần đạt đến cơn khoái cảm.
Nghĩ đến cảnh điên cuồng tối qua, cảm nhận được hơi ấm của thân thể Tô Vũ Hinh, tiểu JJ dưới người Diệp Phàm lại ngẩng lên, muốn tiếp tục chiến tiếp.
Nhận thấy được thay đổi của mình. Diệp Phàm cười khổ một tiếng, vội vàng lấy lại bình tĩnh, bằng vào lực ý chí chế trụ dục hỏa trong cơ thể.
Cùng lúc đó, hắn thấy được màu đỏ như hoa hồng trên giường, ngoài ra còn có chất dơ bẩn màu đen.
Những thứ này là từ trong cơ thể Tô Vũ Hinh bài xuất ra ngoài.
Bởi vì vận dụng thuật Song Tu, nên Diệp Phàm đã mượn cơ hội lần này đưa Thuần Dương khí của mình vào, để Âm khí trong người Tô Vũ Hinh dung hòa với Dương khí của mình. Còn cải thiện thể chất, đả thông kinh mạch tiểu chu thiên cùng huyệt đạo của nàng, cũng để lại Kình lực trong Đan Điền của nàng.
Cho nên, Tô Vũ Hinh từ một cô gái yếu đuối bỗng biến thành võ giả Hậu Thiên Đại Thành.
Thậm chí, nếu không phải lo lắng kinh mạch cùng Đan Điền Tô Vũ Hinh không cách nào thừa nhận thì hắn sẽ còn vân chuyển Kình lực vào cho Tô Vũ Hinh, để cho Tô Vũ Hinh trở thành một võ giả Hậu Thiên Đỉnh Phong.
Mà bản thân của Diệp Phàm cũng nhận được chỗ lợi, thông qua thuật Song Tu hắn mơ hồ bước đến cảnh cửa Tiên Thiên Nhập Môn.
- Đã bước vào cảnh cửa Tiên Thiên Nhập Môn rồi sao?
Diệp Phàm thầm hỏi.
Không có đáp án.
Suy nghĩ một chút, Diệp Phàm liền lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng.
’ sau, sau khi rửa mặt xong, Diệp Phàm mặc một bộ quần áo thể thao đi tới đại viện biệt thự, thấy được Hồ Quân đang đứng ở trước cửa biệt thự.
- Chào Diệp tiên sinh.
Nhìn thấy Diệp Phàm, Hồ Quân chào hỏi.
- Chào.
Diệp Phàm mỉm cười trả lời rồi bắt đầu luyện công buổi sáng.
Một lát sau, Diệp Phàm đến trước một cây đại thụ trong rừng cây.
Diệp Phàm khoanh chân ngồi ở dưới đại thụ, thu liễm tâm thần, mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, đơi cho sau khi tâm tình của mình như nước thì bắt đầu khẽ hô hấp.
Không khí trước người Diệp Phàm hóa thành một luồng khí lưu tràn vào trong miệng hắn, làm cho cả người hắn giống như một con cóc, từng đạo khí lưu sinh ra, vờn quanh thân thể của Diệp Phàm.
Khí lưu tiến vào cơ thể Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng không có vận chuyển khí lưu dọc theo tiểu chu thiên, mà là dựa vào lĩnh ngộ tối qua, trực tiếp vận chuyển khí lưu xông về huyệt đạo thứ nhất trong đại chu thiên.
Ngay sau đó.
Khí lưu này xông qua bình chướng của huyệt đạo, xông thẳng vào lộ tuyến đại chu thiên.
Thành công rồi.
Trong lòng Diệp Phàm vui mừng.
Sau đó, hắn rõ ràng cảm nhận được khí huyết trên người tràn đầy hơn, tình khí cũng có một chú biến hóa.
Mặc dù biến hóa rất nhỏ nhưng Diệp Phàm vẫn cảm nhận được.
Phát hiện này làm cho Diệp Phàm vui mừng.
Sau đó, Diệp Phàm nhanh chóng làm cho tâm thần của mình thu liễm lại, lập tức Minh tưởng, khống chế khí lưu tiến vào cơ thể của mình, để rửa sạch cơ thể cùng đề cao Tinh, Khí.
Một vòng rồi lại một vòng.
Bất tri bất giác, đại huyệt trong cơ thể của Diệp Phàm đã được bổ sung Kình lực. Phẩm chất Kình lực cũng biến hóa.
Đối với lần này, Diệp Phàm rất rõ ràng, khí lưu vận chuyển dựa theo lộ tuyến Đại chu thiên, đây chính là bước vào cánh cửa đầu tiên của Tiên Thiên Nhập Môn, cũng chính là cái gọi là Bán Bộ Tiên Thiên.
Chỉ khi Kình lực vận chuyển theo lộ tuyến Đại chu thiên, mới coi là chân chính bước vào Tiên Thiên Nhập Môn.
Hiểu được điểm này, Diệp Phàm không Minh Tưởng nữa, mà trong lòng vừa động, tính toán đánh sâu vào Tiên Thiên Nhập Môn cảnh này.
Tâm thần Diệp Phàm vừa động, Kình lực trong đại huyệt liền hội tụ lại với nhau, giống như một đạo cầu vồng,mang theo khí thế dũng mãnh lao theo lộ tuyến vận hành của vòng "đại chu thiên", công thẳng tới huyệt đạo thứ nhất.
Giống như lúc trước, huyệt đạo thứ nhất kia giống như là một cánh cửa vô hình, đem toàn bộ Kình lực chắn ra bên ngoài, làm cho Kình lực không cách nào tiến vào.
Bình chướng Tiên Thiên Nhập Môn đã cản trở không cho Diệp Phàm đánh sâu vào.
Nhận thấy được điểm này, Diệp Phàm không cam lòng, lại khống chế Kình lực trùng kích vào.
lần, lần, lần…
Sau lần thất bại, Diệp Phàm mới buông tha.
- Muốn đột phá Tiên Thiên cảnh, còn cẩn phải hiểu thêm mới được.
Diệp Phàm mở mắt ra, trong nháy mắt dòng khí lưu xung quanh thân thể hắn liền bị đánh tay.
- Thử uy lực của Bán Bộ Tiên Thiên.
Diệp Phàm tính toán thử lực công kích bây giờ của mình.
“Vù”
Nghĩ là làm, hữu quyền Diệp Phàm đột nhiên xuất ra, tốc độ nhanh như thiểm điện, toàn lực đánh vào cây đai thụ bên cạnh.
“Bịch”
Tiếng muộn hưởng truyền ra, quả đấm chứa Kình lực của Diệp Phàm giống như núi lửa phun trào, trong nháy mắt bộc phát, toàn bộ đánh vào cây khô, giống như là tiếng pháo nổ vậy.
Kình lực bùng nổ, thân cây liền hiện ra một lỗ nhỏ, gõ vụn bay lên.
“Rắc”
Vài giây sau, cả cây khô đột nhiên phát ra một tiếng vang giòn rồi ngã ầm xuống đất.
Thấy vậy, Diệp Phàm không khỏi cảm thán Cương Kính bá cmn đạo, Kình lực trong cơ thể của hắn chưa hoàn toàn chuyển thành Cương Kính, nhưng một quyền này lại có uy lực lớn hơn trước kia.
- Lúc nào mới có thể đột phá Tiên Thiên Nhập Môn đây?
Đôi mắt Diệp Phàm hiện lên vài phần mong đợi.
Sau đó, Diệp Phàm thu hồi lại suy nghĩ, đường cũ trở về biệt thự số Tô gia.
Trong biệt thự, Tô mẫu vẫn bân rộn trong bếp như ngày thường.
- Diệp…Tiểu Phàm, về rồi à.
Thấy Diệp Phàm vào cửa, Tô mẫu thò đầu ra, mỉm cười chào hỏi, vừa ra khỏi miệng liền muốn gọi Diệp Phàm là Diệp tiên sinh, sau đó kịp thời phản ứng lại đy, đổi lời nói là Tiểu Phàm.
- Vâng.
Diệp Phàm mỉm cười gật đầu, hỏi:
- Dì, có cần con giúp không?
- Không cần, con lên lầu tắm rồi gọi Vũ Hinh xuống ăn điểm tâm.
Tô mẫu vừa nói, trên mặt nở ra nụ cười. Nàng ở sát vách với phòng Tô Vũ Hinh, không nghe được tiếng rên rỉ của Tô Vũ Hinh mới là chuyện lạ.
Thấy được nụ cười của Tô mẫu, Diệp Phàm có chút có tật giật mình, không dám nhìn vào ánh mắt của Tô mẫu, hàm hồ đáp một tiếng rồi lên lầu.
Trong phòng ngủ, khi Diệp Phàm vừa mới đẩy cửa vào thì Tô Vũ Hinh đã từ từ mở mắt.
- Tỉnh rồi sao?
Diệp Phàm mỉm cười đi về phía đầu giường.
- Vâng.
Tô Vũ Hinh khẽ gật đầu một cái, cố gắng ngồi dậy, kết quả đột nhiên cảm thấy phía bên dưới truyền đến cơn đau.
Tô Vũ Hinh cũng không khẩn trương, lần đầu của nữ nhân thường rất đầu, tối quan nàng lại điên cuồng với Diệp Phàm, không đau cũng khó.
- Làm…làm sao lại nhiều chất bẩn như vậy.
Đau đớn rất nhiều, Tô Vũ Hinh thấy được đóa mân côi tượng trưng cho lần đầu của nữ nhân, cũng nhìn thấy chất bẩn trên giường, sắc mặt nghi ngờ hỏi.
- Là từ trong thân thể của em.
Diệp Phàm cười nói.
- A.
Tô Vũ Hinh nghe vậy, cả kinh há to mồm:
- Tại sao trong người của em lại nhiều chất bẩn như vậy? Chẳng…Chẳng lẽ bởi vì quái bệnh của em sao?
- Không phải, bất luận thân thẻ của ai cũng sẽ có chất dơ bẩn, so ra mà nói thì võ giả lại ít hơn so với người bình thường, cho nên thể chất của bọn họ mới khá hơn người thường.
Diệp Phàm lắc đầu, giải thích:
- Tối qua khi chúng ta làm chuyện đó, anh đã dùng một môn công pháp đặc thù, chẳng những trị tận gốc bệnh của em, còn cải thiện thể chất cho em, bây giờ em đã là một võ giả, hơn nữa thực lực cũng không tệ lắm.
Nghe Diệp Phàm nói thế, Tô Vũ Hinh ngẩn cả người.
- Nếu để Cẩm Đế biết, đoán chừng nó sẽ tự đập đầu vào đậu hũ mất.
Tô Vũ Hinh nghĩ đến Tô Cẩm Đế một lòng một dạ đi theo Diệp Phàm học võ, không nhịn được trêu ghẹo.
- Cậu ta không bết chuyện em trở thành võ giả nhưng những chuyện khác chắc cậu ta biết rồi.
Diệp Phàm cười khổ.
- A….
Tô Vũ Hinh sợ hết hồn, sắc mặt khẩn trương hỏi:
- Sao mà nó biết được.
- Tối qua em quá lớn tiếng đi mà.
Diệp Phàm giải thích.
Nghe Diệp Phàm nói thế, gương mặt Tô Vũ Hinh đỏ bừng, cảm giác kia hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
- Được rồi, sư tỷ nói chiều này anh qua bên đó, em có đi không?
Diệp Phàm thấy Tô Vũ Hinh lúng túng, cố ý nói sang chuyện khác.
- Không….Không đi.
Tô Vũ Hinh đỏ mặt ứng một câu, cả người giấu ở trong chăn, cũng không dám nhìn Diệp Phàm một cái.
Diệp Phàm thấy thế, biết rõ Tô Vũ Hinh da mặt mỏng, dở khóc dở cười rời khỏi phòng ngủ nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: Sư tỷ gọi mình qua đó, chẳng lẽ lão gia hỏa đã tìm được tin tức của cha mẹ mình rồi sao?