-Diệp thần y, tôi vừa mới từ Nam Cảng trở lại, đã nghe Vũ Hinh nói chuyện của cậu, tôi đang muốn xử lý chuyện này thì cậu đã trở lại rồi.
Sau khi kích động, Tô Hồng Viễn là người đầu tiên lấy lại tinh thần, cười a a tiếp đón Diệp Phàm, mặt không đổi sắc mà nói một đống lý do, sau đó cố ý khiển trách Tô Cẩm Đế:
-Cẩm Đế, chị của cháu đã nói cháu ở trước cửa đồn cảnh sát để quan sát tình hình, tại sao Diệp thần y được ra ngoài mà cháu không gọi lại.
-Điện thoại của cháu hết pin.
Khuôn mặt Tô Cẩm Đế đỏ bừng vì kích động.
-Diệp thần y, ngài không có sao chứ?
Tô Vũ Hinh mở miệng, nàng không còn kích động nữa, ánh mắt của nàng nhìn vào vết máu trên ngực của Diệp Phàm, dường như lo lắng Diệp Phàm bị thương.
-Chị, Diệp đại ca làm sao có chuyện gì được?
Tô Cẩm Đế vốn là kích động, nghĩ muốn kể lại sự tích trâu bò tối nay của Diệp Phàm, Tô Vũ Hinh vừa hỏi như vậy giống như là đã cho hắn cơ hội, hắn kích động nói:
-Cẩu Vĩ kia khiêu khích Diệp đại ca, sau khi bị Diệp đại ca đánh cho tàn phế vẫn không cam lòng, muốn dùng quan hệ với cảnh sát mà xử lý Diệp đại ca, mọi người có thể đoán được kết quả không?
-Ở trong phòng thẩm vấn, Diệp đại ca liền trực tiếp đánh bọn hắn, lúc rời đi cũng không có ai dám ngăn cản.
Tô Cẩm Đế càng nói càng hưng phấn, cảm giác kia giống như hắn là người làm ra những chuyện này:
-Sau đó có một tên ngưu bức hò hét đòi động thủ với Diệp đại ca, kết quả là bị Diệp đại miểu sát.
Miểu sát?
-Không, miểu sát đây chính là Diệp đại ca đã đánh bại người kia.
Tô Cẩm Đế thấy mọi người tỏ ra kinh hãi, cũng ý thức được mình nói sai, vội vàng giải thích:
-Sau khi Diệp đại ca đánh bại người kia xong, chúng ta liền đi, cảnh sát ngay cả cái rắm cũng không dám phóng.
Bá!
Nghe được Tô Cẩm Đế kể lại, sắc mặt người Tô Hồng Viễn đều biến đổi.
-Cháu nói Diệp thần y đả thương cảnh sát, những cảnh sát kia không dám ngăn cản các cháu?
Tô Hồng Viễn lại mở miệng hỏi, giọng nói của hắn không còn kích động nữa mà là tràn đầy lo lắng.
Không riêng gì hắn, Tô Vũ Hinh cùng Tô Lưu Ly hai người cũng là khẩn trương nhìn về phía Tô Cẩm Đế.
-Đúng vậy, công phu của Diệp đại ca rất trâu bò, cảnh sát không dám chọc vào a.
Tô Cẩm Đế theo lý thường mà nói, cảm giác kia giống như ở trong lòng hắn Diệp Phàm là một chiến thần vậy.
"Ách..."
Lại nghe Tô Cẩm Đế khẳng định, người Tô Hồng Viễn, Tô Vũ Hinh cùng Tô Lưu Ly không khỏi ngẩn ngơ.
Bọn họ vốn cho rằng Sở Cơ vận dụng quan hệ để cứu Diệp Phàm ra, lúc này nghe Tô Cẩm Đế nói Diệp Phàm là đả thương cảnh sát mới trốn ra được….
Đây cũng chính là nói, Diệp Phàm chẳng qua là an toàn tạm thời, cũng không có thoát khỏi nguy hiểm.
“ Ò…E”
Đột nhiên, tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Lại nghe tiếng còi xe cảnh sát, sắc mặt người Tô Hồng Viễn biến đổi.
-Chẳng lẽ cảnh sát còn muốn truy cứu chuyện này?
Không riêng gì người Tô Hồng Viễn mà vẻ mặt của Tô Cẩm Đế cũng biển đổi, mơ hồ cảm thấy cảnh sát chẳng qua là dùng kế hoãn binh, chứ không phải là bọn hắn không dám đụng Diệp Phàm.
Diệp Phàm hơi nhíu mày, bất quá cũng không nghĩ đến bọn hắn đến gây phiền toái ình.
Thứ nhất, hắn ra tay đánh Cẩu Vĩ và Trương Lập cũng bơi vì do tình thế bắt buộc, không phải lỗi của hắn, hơn nữa hắn tin tưởng nếu Chu Cương biết thân phận của hắn thì sẽ không để cảnh sát tiếp tục theo đuổi vụ án này.
Trong lòng nghĩ những điểm này, Diệp Phàm mơ hồ đoán được mục đích đến đây của cảnh sát, lập tức nhìn sang Tô Phi Vũ.
-Hắc, tao còn buồn bực vì sao mày ra khỏi? Thì ra là đánh cảnh sát rồi chạy trốn a.
Thấy được ánh mắt của Diệp Phàm, trong lòng Tô Phi Vũ cười lạnh:
-Tiểu tạp chủng, mày cho rằng pháp luật là rắm chó à? Mày cho rằng mày có thể tránh được mồng một, còn có thể trốn được mười lăm sao?
-Diệp thần y, cậu hãy tránh một chút, tôi lập tức gọi điện thoại tìm người xử lý chuyện này.
Tô Hồng Viễn thấy Diệp Phàm tỏ vẻ không sợ thì trong lòng âm thầm cảm thấy Diệp Phàm bình tĩnh, hắn nhắc nhở:
-Bất quá chuyện cậu đả thương cảnh sát cũng rất khó để xử lý, tôi đề nghị cậu tránh đi rồi gọi điện cho Sở tiểu thư.
-Diệp thần y, ông nội nói đúng, anh đã phát sinh xung đột với cảnh sát rồi, không thể có lần thứ hai.
Tô Vũ Hinh cũng vội vàng thúc giục Diệp Phàm, ở nàng xem ra nếu như Diệp Phàm còn đánh cảnh sát nữa thì cho dù Sở Cơ có ra mặt cũng không thể làm nên chuyện gì.
Sở tiểu thư?
Tô Phi Vũ nghe được cái tên này thì có chút nghi ngờ nhìn Diệp Phàm một cái, nghi ngờ Sở tiểu thư rốt cuộc là thần thánh phương nào.
-Không sao.
Diệp Phàm lắc đầu, nói:
-Cảnh sát sẽ không làm gì tôi.
-Anh cho rằng mình là Thiên vương lão tử sao? Nghe lời của ông nội và chị tôi đi, mau đi đi.
Nghe Diệp Phàm nói thế, Tô Lưu Ly vừa tức vừa vội.
Tô Lưu Ly còn hiểu được đạo lý này, huống chi Tô Phi Vũ?
Trong lòng Tô Phi Vũ vui như hoa, nếu như không có Tô Hồng Viễn ở đây thì hắn sẽ cười to lên.
-Lão gia, bên ngoài có chiếc xe cảnh sát!
Sau đó, Phúc bá liền chạy vào, vẻ mặt cứng đơ như hòa thượng.
-Diệp thần y….
Mắt thấy cảnh sát lập tức tiến vào, luôn luôn bình tĩnh tĩnh táo như Tô Vũ Hinh cũng có chút nóng nảy.
Thấy được sự quan tâm phát ra từ nội tâm của Tô Hồng Viễn, Diệp Phàm cảm thấy ấm lòng, khẽ mỉm cười:
-Yên tâm đi, tôi không sao đâu.
Cũng chẳng biết tại sao, nhìn thấy nụ cười bình tĩnh tự nhiên, nghe giọng nói tự tin mà hời hợt của Diệp Phàm thì vẻ lo lắng trong lòng Tô Vũ Hinh liền biến mất.
Tô Vũ Hinh thấy thế thì nuốt lại lời nói muốn nói, mà người Tô Hồng Viễn cùng Tô Lưu Ly thấy Diệp Phàm muốn lưu lại, muốn khuyên Diệp Phàm thì lại thấy một đám cảnh sát đi vào.
Thấy vậy Tô Hồng Viễn âm thầm thở dài, mà Tô Lưu Ly gấp đến độ dậm chân.
Bọn họ biết, Diệp Phàm muốn đi cũng không còn kịp rồi.
Rất nhanh, đám người Lý Bân đã đi vào biệt thự.
Chẳng qua là.
Ngoài suy đoán của đám người Tô Hồng Viễn, đám người Lý Bân cũng không có bắt Diệp Phàm lại.
Ngược lại, Lý Bân đi đến trước người Diệp Phàm, tôn kính mà cúi chào:
-Ngài khỏe chứ, Diệp tiên sinh!
Nói xong, Lý Bân chủ động đưa tay ra, muốn bắt tay với Diệp Phàm.
Chuyện gì xảy ra?
Thấy một màn như thế, người Tô Hồng Viễn đều không hiểu nổi tình huống trước mắt.
người Tô Hồng Viễn không hiểu nhưng Diệp Phàm sớm đoán được ý đồ đến đây của Lý Bân, lập tức mỉm cười nắm lấy tay của Lý Bân:
-Chào anh, Lý sở trưởng.
-Diệp tiên sinh, là như vậy, Đổng cục để cho tôi toàn quyền xử lý vị án này, chúng tôi vừa mới đến bệnh viện Hồng Hà để lấy lời khai của Cẩu Vĩ, biết được Tô Phi Vũ là kẻ chủ mưu sai Cẩu Vĩ đụng xe vào ngài.
Đợi Diệp Phàm buông tay ra, Lý Bân nói rõ ý đồ đến:
-Tô Phi Vũ là người sai Cẩu Vĩ cố ý giết người, chúng tôi đến đây để bắt hắn về quy án.
“Rầm”
An tĩnh trong phòng khách, lời nói của Lý Bân giống như một quả bom tấn nổ vang, làm cho vẻ mặt của người Tô Hồng Viễn liền biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Trong đó, người Tô Hồng Viễn, Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly bị một màn này làm cho đầu óc trống rỗng, hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ!
Dường như lúc này, không có bất kỳ tiếng nói nào có thể hình dung tâm tình của họ lúc này.
Về phần... Tô Phi Vũ.
Hắn bị sợ choáng váng.
Vẻ mặt hắn cũng không còn tỏ ra hài hước nữa, thay vào đó là khiếp sợ, sợ hãi cùng nghi ngờ!
Hắn chỉ cảm thấy chân của mình giống như là bị mất đi khống chết, không tự chủ được mà run run lên!
Thậm chí hắn còn nghĩ rằng lúc này mình đang nằm mơ.
Trong hoảng hốt, hắn dùng lực bấm một vào tay mình.
Bấm xong, cánh tay truyền đến cơn đau làm cho Tô Phi Vũ Tô Phi Vũ khôi phục mấy phần thần trí.
“Ực”
Sau đó, Tô Phi Vũ khó khăn nuốt nước miếng, sắc mặt không thể tin nhìn Lý Bân, lắp bắp hỏi:
-Ông….Ông…Ông nói là tôi…tôi sai Cẩu Vĩ cố ý giết người.
-Tô Phi Vũ, chúng tôi có chứng cớ chứng minh vào lúc h’ tối nay, cậu đã sai Cẩu Vĩ cố ý lái xe đụng chết Diệp Phàm tiên sinh.
Lý Bân lạnh lùng nói:
-Đây là lệnh bắt của cấp trên.
“Rầm”
Nói xong, Lý Bân liền lấy lệnh bắt giam đưa ra.
“Bịch”
Nghe được lời nói lạnh như băng của Lý Bân, nhìn thấy lệnh bắt, Tô Phi Vũ liền cảm thấy toàn thân mất đi khí lực, xụi lơ ở trên mặt đất.
-Dẫn đi.
Lý Bân thấy thế, trên mặt không có nửa điểm nhân từ, có chẳng qua là lạnh lùng.
Nghe được mệnh lệnh của Lý Bân, gã cảnh sát liền lấy còng ra, đi tới Tô Phi Vũ.
Tô Phi Vũ thấy thế, mặt không còn chút máu, hắn vùng vẫy hướng về phía Tô Hồng Viễn hô to:
-Ông…Ông nội, con bị oan, con không có muốn giếtt Diệp thần y, cứu…cứu con….
-Oan uổng?
Là người thấy toàn bộ mọi chuyện xảy ra tối nay, Tô Cẩm Đế vốn là cảm thấy Tô Phi Vũ giở trò, lúc này thấy cánh sát đưa ra bằng chứng thì hắn mắng lên:
-Cẩu Vĩ cùng Diệp thần y không quen không biết, tại sao hắn lại muốn tông xe vào Diệp thần y? Không phải vì mày hay sao? Mày sợ Diệp thầy y cứu được chị Vũ Hinh nên mới sai Cẩu Vĩ làm vậy.
-Nghiệt tử, mày….
Chân tướng nổi mặt nước, Tô Hồng Viễn giận đến thiếu chút nữa hộc máu, hắn duỗi tay ra muốn mắng Tô Phi Vũ cái gì nhưng lại phát hiện vô luận là nói cái gì cũng không thể phát tiết phẫn nộ trong lòng hắn.
Cùng lúc đó, tên cảnh sát còng lấy tay Tô Phi Vũ.
-Ông…Ông nội, cứu con….
Tô Phi Vũ kêu thảm, giãy dụa lần cuối.
Tô Hồng Viễn nghe vậy, không nhịn được đem ánh mắt nhìn về Diệp Phàm.
Chuyện cho tới bây giờ, theo bản năng hắn cho là Diệp Phàm gậy ông đập lưng ông, vận dụng quan hệ của Sở Cơ để thay đổi thế cục.
Như vậy, có thể cứu Tô Phi Vũ cũng không phải là Tô Hồng Viễn hắn mà chỉ có thể là Diệp Phàm.
Nhận thấy được ánh mắt của Tô Hồng Viễn, Diệp Phàm khẽ nhíu mày.
Thấy động tác nhỏ này của Diệp Phàm, Tô Hồng Viễn há miệng, cuối cùng lại không nói chữ nào.
Một mặt, Tô Phi Vũ muốn giết Diệp Phàm, chẳng khác gì là gián tiếp giết Tô Tô Vũ Hinh, nếu như hắn ra mặt van xin cứu lấy Tô Phi Vũ thì điều này chẳng khác nào làm tổn thương đến Tô Vũ Hinh.
Quan trọng hơn, lý trí nói cho hắn biết nếu hắn dám cứu Tô Phi Vũ thì Tô gia sẽ chịu lửa giận của Diệp Phàm.
Tự gây nghiệt, không thể sống.
Tô Hồng Viễn nhắm hai mắt lại.
-Diệp tiên sinh, tôi bảo đảm pháp luật sẽ cho ngài một công đạo.
Mắt thấy Tô Phi Vũ đã bị đeo còng vào, Lý Bân chào Diệp Phàm, dùng lời hứa hẹn của Đổng Kiến Quân.
Diệp Phàm khẽ vuốt cằm.
Tô Phi Vũ giống như là một con chó chết, bị bắt ra khỏi biệt thự.
Tránh được mồng một, không trốn được mười lăm.
Lời tiên đoán của hắn đã trở thành sự thật.