Sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa ló lên bên đường chân trời, trong chiếc Hummer ở chân núi Linh sơn, Tô Lưu Ly nằm co rúc ở ghế sau xe, chân mày nhíu lại, khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Dường như trong khi ngủ nàng vẫn lo lắng bệnh tình của Tô Vũ Hinh.
Sự thật đúng là như thế.
Ngày hôm qua, bọn họ đã cố gắng tìm Chử Huyền Cơ, kết quả là thiếu chút nữa lạc ở trong Linh sơn.
-Chị Vũ Hinh, đừng rời xa Lưu Ly…
Đột nhiên Tô Lưu Ly từ trong mộng bừng tỉnh, ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt tỏ ra vô cùng bi thương.
"Hô... Hô..."
Nhận ra mọi chuyện đều là ở trong mơ, Tô Lưu Ly thở hổn hển, vuốt bộ ngực, cố gắng dùng phương thức này để cho đỡ sợ.
Cùng lúc đó, Phúc bá cũng đi nhanh tới chiếc Hummer, gõ vào cửa xe, đợi Tô Lưu Ly hạ kính xuống liền quan tâm hỏi:
-Nhị tiểu thư, cô không sao chứ?
-Không…Không sao.
Tô Lưu Ly lấy áo khoác đắp trên người ra, mở cửa xe, vốn là lắc lắc đầu, sau đó hỏi:
-Chị Vũ Hinh đâu? Chị ấy không sao chứ?
-Đại tiểu thư còn chưa thức dậy.
Phúc bá khe khẽ thở dài, hắn biết rõ tối qua Tô Vũ Hinh cũng như hắn, cả đêm không ngủ, thẳng cho đến khi trời tảng sáng mới chợp mắt.
-Vậy Phúc bá hãy ở lại chăm sóc chị Vũ Hinh, cháu cùng Hồ đại ca lên núi tìm Chử thần y tiếp.
Nghe được Tô Vũ Hinh đang ngủ, Tô Lưu Ly nhẹ nhàng thở ra, đề nghị.
-Nhị tiểu thư, cô không mang theo áo có ống tay, cũng đừng lên núi, để tôi bảo tiểu Hồ lên.
Khi nói chuyện, Phúc bá thấy rõ trên đùi, cánh tay của Tô Lưu Ly đều có vết xước, đây chính là bị những cây gai trên núi cào vào.
Điều này không phải là do Tô Lưu Ly không có kinh nghiệm leo núi, dựa theo an bài của Tô lão gia tử thì Tô Vũ Hinh được Phúc bá và một người bảo tiêu đưa đến đây để tìm Chử Huyền Cơ, còn Tô Lưu Ly chưa được Tô lão gia tử cho phép, nàng đã một mình lái xe đi theo.
Nàng lo lắng an nguy của Tô Vũ Hinh, không muốn ngồi đợi kết quả, mà là muốn làm chuyện gì đó, chỉ có như vậy trong lòng nàng mới cảm thấy dễ chịu.
-Phúc bá, cháu muốn lên núi, người thì đi nhanh hơn.
Vẻ mặt Tô Lưu Ly tỏ ra chấp nhất.
-Nhị tiểu thư, cô không thể lên núi, lên đó dễ bi lạc, trên đó lại có dã thú, lỡ như cô gặp phải dã thú thì làm sao?
Phúc bá lắc đầu liên tục.
-Lưu…Lưu Ly, em không cần lên núi.
Phúc bá vừa nói xong, giọng nói của Tô Vũ Hinh đang vang lên, nàng vừa mới tỉnh lại, đi xuống xe.
Mặc dù trên người nàng mặc một chiếc áo bành tô, thậm chí là còn có khoác một chiếc áo da, nhưng mà bởi vì Âm khí trong cơ thể càng lúc càng lợi hại cho nên nàng vẫn run lập cập.
-Đại tiểu thư, sao lại xuống xe?
-Đúng vậy, chị, chị mau lên xe đi.
Mắt thấy Tô Vũ Hinh xuống xe, Phúc bá cùng Tô Lưu Ly lần lượt đi tới Tô Vũ Hinh, vẻ mặt tỏ ra lo lắng.
-Không sao.
Tô Vũ Hinh lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Linh sơn, vẻ hy vọng giấu sâu trong ánh mắt đã biến mất.
Nàng biết, tạm thời không nói đến chuyện Chử Huyền Cơ có giúp bọn họ hay không, nàng nghĩ Linh sơn lớn như vậy, tìm được chỗ ở của Chử Huyền Cơ cũng là một chuyện rất khó rồi.
-Chị, chị yên tâm đi, chúng ta nhất định có thể tìm được Chử thần y.
Dường như nhận ra Tô Vũ Hinh đã tuyệt vọng, mắt Tô Lưu Ly đỏ lên, nhẹ giọng trấn an.
-Đúng vậy, Đại tiểu thư, chỉ cần chúng ta tìm được Chử thần y, bệnh của cô có thể trị rồi.
Tuy rằng Phúc bá biết tìm được Chử Huyền Cơ là rất khó, hơn nữa xác suất Chử Huyền Cơ chưa bệnh cho Tô Vũ Hinh lại càng thấp nhưng mà hắn vẫn nói những lời này.
Nghe được lời an ủi của người, thân thể Tô Vũ Hinh khẽ run lên, khuôn mặt trắng bệch hiện ra vài phần bi thương.
Bi thương, là bởi vì nàng muốn sống sót.
Vì nàng, vì em trai nàng và cũng vì mẹ của nàng.
Từ mấy năm trước, bởi vì cha của nàng gặp tai nạn xe cộ nên đã rời khỏi thế gian này, trong Tô gia địa vị của nàng, em trai và mẹ của mình đã rơi xuống dốc không phanh, hơn nữa còn bị mọi người khinh bỉ. Thẳng cho đến khi nàng tốt nghiệp, dựa theo an bài của lão gia tử Tô gia tiếp quản một phần sản nghiệp của Tô gia, nàng làm được một chút thành tích, về sau cuộc sống của nàng mới khá lên.
Nhưng bởi vì chuyện này mà nàng đã đắc tội với chú ba của mình, nàng biết rất rõ nếu như nàng chết đi thì tương lai của em trai và mẹ của mình sẽ như thế nào.
-Ủa? Có người đến.
Đột nhiên lúc này Phúc bá thấy một chiều xe hơi màu đỏ đang chạy lên Linh sơn.
người Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly nghe vậy thì nhìn lại.
-Lại có người đến gây rối lão gia tử sao?
Trong xe, một nữ nhân mặc quần áo thể thao nói thầm một câu nhưng thầm hiểu người phía trước sẽ công dã tràng.
Nàng khẳng định như thế bởi vì nàng và Diệp Phàm giống nhau, đều là do một tay Chử Huyền Cơ nuôi lớn.
Nàng khác với Diệp Phàm ở chỗ là từ nhỏ nàng đã rời khỏi Chử Huyền Cơ, một năm vài ba lần mới trở lại thăm Chử Huyền Cơ cùng Diệp Phàm.
-Thì ra là cô bé nhà Tô gia.
Bởi vì Tô Vũ Hinh xoay người nên nữ nhân này nhận ra Tô Vũ Hinh, nàng cũng không cảm thấy kỳ quái, dường như nàng biết mục đích Tô Vũ Hinh đến đây.
-Người này đến đây là để cầu y sao?
Chiếc Land Rover lái tới gần, Tô Lưu Ly nhịn không được mà thầm hỏi, sau đó không đợi nàng nghĩ ra kết quả thì xe cách nàng một khoảng không xa rồi dừng lại, một nữ nhân từ trong xe đi xuống.
Chính xác ra là một nữ nhân xinh đẹp.
Nàng có mái tóc dài óng ả như nhung kéo xuống tận thắt lưng, mặt hình trái xoan, các nét hài hòa tạo với nhau thành một vẻ đẹp tịnh lệ, nhất là đôi mắt long lanh, sáng hơn vì sao trên trời kia.
So sánh với diện mạo thì thân hình của nàng cũng không kém, thân hình nàng vô cùng nóng bỏng, đôi gò bồng đầy đặn, căng tròn nhô cao hợp với vòng eo nhỏ nhắn thành hình chữ S, cặp đùi non mềm mà thon dài đầy hấp dẫn, nếu đi cùng giày cao gót thì đảm bảo mê hoặc chết c.m.n. người
Nhưng mà làm cho Tô Lưu Ly sợ hãi chính là khí chất của nàng.
Ánh mắt của nàng làm cho người ta có một loại cảm giác quyến rũ, nhưng mà nhìn kỹ lại, trừ phần quyến rũ, dễ thương kia ra thì đó chính là vẻ cường thế cùng cao quý.
Tất cả những thứ này đều tồn tại trên nữ nhân này.
-Sở tiểu thư sao?
Thấy nữ nhân này xuống xe, đôi mắt Tô Vũ Hinh hơi mở to, sắc mặt trắng bệch tỏ ra ngạc nhiên, nhịn không được mà hô lên.
Nàng đã từng gặp mặt vị Sở tiểu thư trước mặt này lần trong các yến hội nhưng mà người cũng không có thân quen lắm, nàng chỉ biết Sở tiểu thư là người Yên Kinh, được công tử ca ở Yên Kinh gọi là “ Ma Hậu”, thân phận vô cùng thần bí.
-Xin chào, Tô tiểu thư.
Người ngoài gọi nàng là Sở Cơ, nhưng tên thật của nàng là Chử Cơ, nàng đáp lại rồi hỏi:
-Cô tới đây tìm Chử thần y sao?
-Uh, làm sao cô biết?
Tô Vũ Hinh vốn là gật đầu, sau đó nghi hoặc hỏi, giọng nói có chút tôn kính.
- ngày trước tôi đi tới Hàng Hồ, nghe người ta nói cô bị một loại quái bệnh, đang cầu y ở quanh đó.
Sở Cơ thuận miệng nói dối, trên thực tế khi nhìn thấy Tô Vũ Hinh thì nàng đã phát hiện được Tô Vũ Hinh là Cực Âm chi thể, mà lúc này nàng cũng có thể nhìn ra Âm khí trong cơ thể Tô Vũ Hinh đã đạt đến mức kinh khủng, nếu không áp chế nổi thì nàng sẽ mất mạng.
-Thì ra là thế.
Tô Vũ Hinh tỉnh ngộ, theo sau lại hỏi:
-Sở tiêu thư, cô đến đây là cũng vì để cầu y sao ?
-Ừh, bạn của tôi đến đây là để cầu y.
Sở Cơ khẽ gật đầu rồi tiếp tục nói dối, dù gì thì người cũng không thân cho lắm.
Người trên thế giới này có tư cách biết quan hệ giữa nàng và Chử Huyền Cơ cũng không có mấy ai.
-Chị gái này, chị biết được chỗ của Chử thần y chưa?
Tô Lưu Ly nghe được Sở Cơ nói thế thì mắt tỏa sáng, mang theo vài phần kích động hỏi.
-Chưa biết.
Sở Cơ lắc đầu nói:
-Tôi cũng mới đến đây chưa tìm thấy chỗ ở của Chử thần y.
-Chị, vậy em cùng chị lên núi tìm Chử thần y đi.
Có lẽ là vì quá mức quan tâm bệnh tình của Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly liền chủ động hỏi, sau đó không đợi Sở Cơ trả lời, nàng cắn môi, vẻ mặt kiên định nói:
-Chỉ cần có thể gặp được Chử thần y, cho dù ông ấy bắt em quỳ xuống lạy thì em cũng làm, nếu như ông ta không đáp ứng cứu sống chị Vũ Hinh thì em sẽ quỳ hoài không dậy, thẳng cho đến khi ông ấy đáp ứng mới thôi.
Tốt ột nha đầu trọng tình trọng nghĩa.
Sở Cơ nghe vậy thì trong lòng hơi ngẩn ra, cũng không có hé răng.
Một mặt là nàng cũng không có quyền mang theo đoàn người Tô Vũ Hinh lên núi gặp Chử Huyền Cơ, mặt khác nàng rất rõ ràng, trong thiên hạ này trừ Diệp Phàm ra thì chỉ sợ là không có ai có thể cứu sống được Tô Vũ Hinh.
Ít nhất là tính đến trước mắt, nàng còn chưa nghe thấy trên thế gian này có người nào có thân thể Cực Dương.
PS: Thanks nhiều kiếm cái động lực nào