Giống như Cẩu Vĩ là một con chó săn của Tô Phi Vũ, Lục Kiếm cũng là một con chó săn của Hà Phượng Hoa.
Nếu không phải như thế, Hà Phượng Hoa cũng không để Lục Kiếm có thể lên giường với Tô Vũ Hinh nếu nàng thua cược.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của chó săn chính là ủng hộ chủ nhân của mình.
Lục Kiếm rất rõ ràng điểm này, nên khi nghe được Tô Vũ Hinh nói : Hà Phượng Hoa, dường như cậu quên một chuyện” thì hắn liền chắn trước người Hà Phượng Hoa.
Hắn không có can đảm gọi nhịp cùng với Tô Vũ Hinh nhưng mà cũng không có nghĩa là hắn không thể dọa lùi Diệp Phàm.
Nhưng mà.
Để cho hắn và mọi người không nghĩ tới, Diệp Phàm đối mặt với sự uy hiếp của Lục Kiếm chẳng những không có né tránh, hơn nữa còn tỏ ra thái độ ngang ngược càng rỡ, không nhìn thẳng vào Lục Kiếm, mà là nhắm vào Hà Phượng Hoa.
Hắn muốn tìm cái chết sao?
Nghe Diệp Phàm nói thế, nhìn Diệp Phàm đang đi về phía Hà Phượng Hoa, trừ Tô Vũ Hinh ra, toàn bộ mọi người trong phòng đều cho rằng như vậy.
-Thằng chóa, mày chán sống rồi à?
Đang lúc mọi người kinh ngạc, Lục Kiếm liền vọt tới trước người Diệp Phàm.
Thấy vậy, mọi người đều rõ ràng, hành động của Diệp Phàm đã gây hấn với Lục Kiếm, dĩ nhiên là Lục Kiếm muốn giáo huấn Diệp Phàm rồi.
Người này thật sự không biết trời cao đất dầy, thần tiên đánh nhau, người phàm bon chen vào làm gì?
Hiểu được điểm này, những người bên phe phái Tô gia và Hà gia đều cảm thấy đầu óc Diệp Phàm có vấn đề.
Mà đám người của tập đoàn Lục Hồ lại cảm thấy hả hê.
Mà Hà Phượng Hoa vốn đã tức giận không có chỗ phát tiết, lúc này thấy Diệp Phàm khiêu khích, tự nhiên là để cho Lục Kiếm giúp hắn phát tiết lửa giận.
-Tô tổng, ngài…
Sau đó, Dương Miêu Miêu tỏ ra lo lắng nhắc nhở Tô Vũ Hinh.
-Anh ta sẽ không sao.
Vẻ mặt Tô Vũ Hinh tỏ ra bình tĩnh, nói.
-Thằng chóa, lão tử đánh mày sẽ bẩn tay, tao ày cơ hội, tự tát vào mặt mình cái, việc này coi như xong.
Tô Vũ Hinh vừa nói xong, Lục Kiếm đã đi đến trước người Diệp Phàm, giọng nói tỏ ra xạo quần.
Tự tát vào mặt ư?
Diệp Phàm giơ tay phải lên, động tát rất chậm.
Cần gì chứ?
Thấy hành động của Diệp Phàm, trừ Diệp Phàm ra, dường như tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Phàm sẽ tự tát vào mặt mình.
Ngay cả bản thân Lục Kiếm cũng cho rằng như vậy.
Trên mặt của hắn nở ra nụ cười đắc ý.
Đúng lúc này, tay phải Diệp Phàm vung lên, tốc độ cực nhanh.
“Bốp”
Một tiếng vang vang lên, Diệp Phàm không tự vào mặt mình mà là tát vào mặt Lục Kiếm.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Lục Kiếm liền hiện lên dấu ngón tay, thân thể mập mạp ngã ầm xuống đất.
Hả?
Thấy cảnh tượng như thế, trừ Tô Vũ Hinh ra, mọi người đều mở to mắt để nhìn, trong lòng thầm hỏi: Hắn muốn làm gì?
“Bốp”
Không đợi bọn họ nghĩ ra đáp án, không đợi thân thể Lục Kiếm ngã xuống đất, Diệp Phàm đã vung tay kéo Lục Kiếm lên rồi tát thêm cái nữa.
-Dừng tay.
Diệp Phàm lại ra tay làm cho Hà Phượng Hoa từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, hắn liền lên tiếng ngăn cản.
Dù sao, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, Lục Kiếm không chỉ là chó săn của hắn, hơn nữa vì muốn giữ mặt mũi cho hắn mà đã giáo huấn Diệp Phàm.
Hiện giờ Diệp Phàm tát Lục Kiếm, cũng giống như là tát vào hắn vậy.
Không để ý đến.
Diệp Phàm lại ra tay, tiếng “ Bốp Bốp” không ngừng vang lên, thân thể Lục Kiếm lắc lư giống như con lật đật.
-Tao kêu mày dừng tay.
Rốt cục, khi Diệp Phàm tát đến cái thứ thì Hà Phượng Hoa liền dẫn người vọt tới trước người Diệp Phàm, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Diệp Phàm, quát to.
“Bịch”
Đáp lại Hà Phượng Hoa là một tiếng rơi xuống đất, cả người Lục Kiếm giống như là đầu heo, mất đi ý thức mà ngã xuống đất.
-Mày biết mày đang làm gì không?
Hà Phượng Hoa không có nhìn Lục Kiếm mà nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, vẻ mặt dữ tợn.
-Dựa theo đánh cuộc giữa mày và Tô tiểu thư, nếu mày thua thì phải nói xin lỗi với tao.
Sắc mặt Diệp Phàm tỏ ra bình tĩnh, hời hợt mà nói:
-Hiện tại mày hãy thực hiện lời đánh cuộc đi, dựa theo lời vừa rồi, mày tự tát vào mặt mình cái, nếu không tao ày nằm mà đi ra ngoài.
Điên rồi !
Người kia điên rồi !
Diệp Phàm vừa nói xong, cả phòng liền xôn xao.
Trừ Tô Vũ Hinh ra, mọi người đều cho rằng Diệp Phàm bị điên.
Dù sao, đưa mắt nhìn cả Giang Nam, cho đến bây giờ cũng chưa có ai dám xạo quần như thế trước mặt Hà Phượng Hoa.
Chưa bao giờ có !!
-Mày nói cái gì?
Hà Phượng Hoa giận quá hóa cười, vẻ mặt tỏ ra hài hước nhìn vào Diệp Phàm.
-Lời của tao chỉ nói lần.
Vẻ mặt dp không thay đổi nhìn vào Hà Phượng Hoa, thản nhiên nói :
-Mặt khác, mày không nên hoài nghi lời tao nói.
-Hà thiếu, còn nói vô nghĩa với hắn làm gì?
-Đúng rồi, thằng chóa này quá kiêu ngạo rồi, nhất định phải cho hắn biết lễ độ.
-Hà thiếu, anh xem chúng ta động thủ hay là gọi người đến thịt hắn?
…
Đám công tử ca sau lưng Hà Phượng Hoa liền tức giận vọt lên, một đám xoa tay, cảm giác kia chỉ cần Hà Phượng Hoa ra lệnh tiếng là bọn hắn sẽ nhảy lên làm thịt Diệp Phàm.
Diệp Phàm lại động.
Hắn vung chân lên, sau đó giậm mạnh xuống đất.
“Bịch”
“Rắc”
Sàn nhà dưới chân Diệp Phàm liền vỡ vụn.
Trong phút chốc, tiếng gầm rú của đám công tử ca liền ngừng lại.
Cả phòng liền trở nên yên tĩnh như chết.
-Cẩu Vĩ là bị tao đạp như thế này, nếu mày muốn nếm tư vị này thì tao sẽ thỏa mãn ày.
Diệp Phàm lên tiếng, giọng nói tỏ ra hời hợt, rơi vào tai trong đám công tử ca kia lại giống như là tiếng kêu rên của ma quỷ, khuôn mặt bọn hắn tỏ ra sợ hãi, một cử động nhỏ cũng không dám
Thậm chí ngay cả người phe phái Tô gia, Hà gia cũng hít sâu một hơi.
Mà Hà Phượng Hoa lại nhìm chằm chằm vào Diệp Phàm.
Giờ phút này, hắn thật sự muốn biết Diệp Phàm dựa vào cái gì mà dám ở đây lớn lối với hắn và đám công tử ca của Giang Nam.
Bằng vào giá trị võ lực ư?
Trực giác cùng lý trí nói cho Hà Phượng Hoa, không phải như thế.
Nhưng mà.
Hắn nghĩ không ra, trong Chính, Quân, Thương, Hắc của Giang Nam cũng không có nhân vật trâu bò nào họ Diệp.
Chẳng…Chẳng lẽ hắn là người Diệp gia ở kinh thành?
Đột nhiên Hà Phượng Hoa nghĩ đến gia tộc đứng sừng sững ở Tử Cấm thành nhưng mà hắn liền bỏ qua.
Bởi vì... Hắn có thể khẳng định, nếu Diệp Phàm sinh ra ở gia tộc kia, không có khả năng làm bác sĩ cho Tô Vũ Hinh, càng không có khả năng làm một trợ lý nho nhỏ cho Tô Vũ Hinh.
-Diệp tiên sinh, ngày đó tôi và Tô tiểu thư chỉ nói đùa với nhau mà thôi, không nên coi rằng là thật?
Sau đó, Hà Phượng Hoa định cho song phương một nấc thang, tính toán tạm thời né đi mũi nhọn, đợi sau khi trở về sẽ điều tra thân phân của Diệp Phàm, để trả lại gấp , gần lần mối thù này.
Diệp Phàm nở nụ cười:
-Nếu không coi là thật thì tại sao mày không lấy vợ của mày ra để đánh cược? Dù sao cũng chỉ là vui đùa a…
-Mày….
Hà Phượng Hoa vốn nghĩ Diệp Phàm sẽ thức thời mà rút lui, lúc này thấy Diệp Phàm không buông tha, còn nhắc đến vị hôn thê của hắn là Hàn Tĩnh thì hắn liền tức giận, chỉ vào Diệp Phàm, gằn từng chữ:
-Tao hy vọng mày hiểu được, thế giới này không phải chỉ có đánh nhau là lợi hại, so với mày còn có rất nhiều…rất nhiều người….
-Xem ra mày cần phải nằm mà đi ra ngoài rồi?
Diệp Phàm cười nói.
-Tiểu tử, tao thừa nhận là tao không đánh lại mày nhưng tao nhắc mày một câu, hôm nay mày chỉ cần động vào một đầu ngón tay của tao thì tao cam đoan sau này mày thật sự sẽ chết một cách thê thảm.
Hà Phượng Hoa tức giận nói, nếu hôm nay hắn không làm thì ngày sau hắn không có cách nào đặt chân ở Giang Nam này nữa.
Huống chi, hắn biết rõ, nếu Diệp Phàm thật sự dám động thủ đánh hắn, không chỉ nói riêng Diệp Phàm mà ngay cả Tô gia cũng vì chuyện này mà sẽ trả một cái giá cực đắt.
Dù sao hắn cũng vì bảo vệ Hàn Tĩnh cùng mặt mũi của Hàn gia, Hàn Quốc Đống sẽ không ngồi yên.
Cho nên hắn tin tưởng cho rằng Diệp Phàm đầu óc ngu si tứ chi phát triển, Tô Vũ Hinh cũng có thể hiểu được trong đó lợi và hại, bước ra ngăn cản.
Không thể không nói, Hà Phượng Hoa tính toán rất khá.
Nhưng mà.
Để cho hắn nằm mơ cũng không có nghĩ tới chính là Tô Vũ Hinh lại tỏ ra thờ ơ.
Nhận thấy được điểm này, Hà Phượng Hoa nóng nảy, lạnh giọng quát với Tô Vũ Hinh:
-Tô Vũ Hinh, nếu như hôm nay hắn đám động vào đầu ngón tay tôi thì nhà Tô Hà sẽ không chết không ngừng...
-Mày nói nhiều rồi.
Mặt Diệp Phàm không đổi, tay phải vugn lên, nắm lấy cổ áo của Hà Phượng Hoa.
-Mày….
Mắt thấy Diệp Phàm động thủ, vẻ mặt Hà Phượng Hoa tỏ ra hoảng sợ.
Diệp Phàm không tiếp tục vô nghĩa, mà là xách Hà Phượng Hoa lên giống như là xách một con gà, sau đó liền quăng hắn ra.
“Vù”
Hà Phượng Hoa bay về phía cửa.
“A”
Hà Phượng Hoa cảm thấy tim đập nhanh, không nhịn được mà kêu gào.
“Bịch”
Rất nhanh, Hà Phượng Hoa liền hung hăng đập vào cửa, sau đó cả người ngã ầm xuống đất.
Cùng lúc đó, mọi người đều nhìn về phía hắn.
Sau đó.
Bọn hắn thấy rõ, công tử Hà gia lại giống như một con tôm khô, cả người co rúc trên mặt đất, không ngừng run rẩy.
Trong phòng, lại trở nên yên tĩnh như chết.