Tâm tình khẩn trương nên giọng nói của Tô Vũ Hinh không còn vang lên mạnh mẽ như trước nữa.
Vũ Hinh làm sao vậy?
Tô Hồng Viễn cùng với mấy bị lãnh đạo của tập đoàn khá gần Tô Vũ Hinh, thấy được vẻ dị thường của Tô Vũ Hinh, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Mà bởi vì khoảng cách khá xa nên các nhân viên cũng không thấy có gì khác thường.
Phát biểu xong, Tô Vũ Hinh thấy Tô Hồng Viễn nhìn mình, nàng liền lắc đầu, ý bảo mình không sao, sau đó ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm. Trong lòng thầm quyệt định, đợi sau khi bữa tiệc kết thúc nhất định phải hỏi Diệp Phàm một chút, lúc mình nói chuyện xuất hiện vấn đề gì sao?
- Sau đây, xin mời phó tổng kinh doanh của tập đoàn là La Hồ tiên sinh lên phát biểu.
Đợi Tô Vũ Hinh đi xuống, Trương Thiết Quân liền mở miệng.
Thân là phó tổng của tập đoàn Lục Hồ, La Hổ là một trong những thân tín của Tô Hồng Viễn, cũng được coi là nguyên lão của tập đoàn, cách nói chuyện của người này rất hay, phát biểu thẳng thắn, không nói vòng vo tam quốc.
- Sau đây, là CEO của tập đoàn, Trần Hữu Thành tiên sinh sẽ đọc quyết định khen thưởng cho những người có công lớn với hạng mục “ Tân Hà khu nhất kỳ”
Trương Thiết Quân vừa nói xong, các nhân viên liền trở nên kích động, hiển nhiên có thể được tập đoàn thưởng là giấc mộng của mỗi người, một mặt là có thể khẳng định bản thân, một mặt là về phương diện vật chất.
- Rất vinh hạnh khi có thể đại biểu tập đoàn đọc……
Trần Hữu Thành nói những câu xả giao xong, sau đó mới đi vào vấn đề:
- Sau khi được ban giám đốc của tập đoàn phê chuẩn, tập đoàn sẽ quyết định thưởng cho toàn thể nhân viên của tập đoàn chúng ta, mỗi người đều dược v.
"Bành bạch —— "
Có lẽ không ngờ mọi người đều được thưởng, những nhân viên vốn là ngẩn ra, sau đó kích động mà vỗ tay.
- Chúng tôi cũng quyết định thưởng cho những thành viên trong ban công tác, mỗi người được v.
Đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, Trần Hữu Thành lại tuyên bố, lại khiến ọi người hoan hô.
Tiếng hoan hồ dần hạ xuống, Trần Hữu Thành đẩy microphone lên phía trước, đã xong tuyên bố.
- Trợ lý Diệp, tại sao anh không có phần thưởng a?
Thấy vậy, vẻ mặt Dương Miêu Miêu tỏ ra nghi hoặc, tập đoàn có thể thắng được vụ đấu thầu này, công lớn nhất là của Diệp Phàm, hẳn là Diệp Phàm phải được tập đoàn thưởng lớn mới đúng.
Không riêng gì DƯơng Miêu Miêu, mà những nhân viên khác cũng cảm thấy nghi hoặc, ánh mắt đều nhìn sang Diệp Phàm.
Diệp Phàm thấy vậy liền cười:
- Không phải là tôi được thưởng v rồi đó sao?
- Đó là phần thưởng chung của mọi người, tôi nói phần thưởng lớn nhất giành cho anh á.
Dương Miêu Miêu nói.
Diệp Phàm nghe vậy, cười khổ không thôi.
- Mọi người cảm thấy ai là công thần lớn nhất trong hạng mục “ Tần Hà khu nhất kỳ” này?
Sau đó, coi như mọi người đang cảm thấy bất bình cho Diệp Phàm, thì Tô Hồng Viễn lại mở miệng cười nói.
- Diệp Phàm.
Tất cả mọi người đều hô lên một cái tên.
- Xem ra ánh mắt của mọi người đều sáng như tuyết rồi.
Tô Hồng Viễn mở miệng nói câu vui đùa, sau đó nghiêm trang nói:
- Xét thấy công lao to lớn của Diệp Phàm đối với tập đoàn, trải qua bàn bạc của ban giám đốc, chúng tôi đã quyết định bổ nhiệm Diệp Phàm tiên sinh làm phó tổng của công ty Giang Nam.
Ách..
Nghe Tô Hồng Viễn nói thế, mọi người đều bị cả kinh không nhẹ.
Những nhân viên của công ty Giang Nam đều trợn to mắt há hốc mồm, theo bọn hắn nghĩ, tập đoàn hẳn là thưởng lớn cho Diệp Phàm, thế nhưng mà cái này cũng quá to đi a. Từ trợ lý của giám đốc đến phó tổng của công ty, quả thật là một bước lên trời.
"Bành bạch —— "
Sau đó, mọi người liền nhiệt liệt vỗ tay, chính là ánh mắt tỏ ra ao ước và ghen tị.
Trong đó, Lâm Chí Bình hẳn là người ghét nhất.
Phải biết rằng lúc trước hắn là người nói ra chuyện Diệp Phàm chơi game trong giờ làm việc, làm ọi người trong tập đoàn mắng Diệp Phàm là sâu mọt.
Mà hiện giờ Diệp Phàm đã trở thành phó tổng.
Cái này giống như một cái tát, tát vào mặt hắn làm cho hắn vô cùng xấu hổ.
Nhưng mà.
Nếu hắn biết Diệp Phàm không thèm quan tâm đến cái chức phó tổng này, phỏng chừng hắn sẽ đập đầu vào đậu hủ.
Thấy được nụ cười cao hứng của Tô Vũ Hinh ở trên đài hội nghị, trong lòng Diệp Phàm hiểu được, chuyện này hơn phân nửa là quyết định của Tô Vũ Hinh. Tô Vũ Hinh muốn hắn hưởng thụ đãi ngộ làm công thần, chứ không phải là để mọi người hiểu lầm hắn là sâu mọt.
Mặc dù Diệp Phàm không có hứng thú gì với chức phó tổng này, nhưng mà hắn cũng biết không nên từ chối trước mặt mọi người, vì thế hắn liền vui vẻ chấp nhận.
Sau khi quyết định khen thưởng kết thúc, tất cả mọi người đều bắt đầu đứng dậy đi vào bữa tiệc chính thức.
Tô Hồng Viễn, Tô Vũ Hinh và mấy vị lãnh đạo của tập đoàn ngồi ở bàn chính giữa đài hội nghị, mà những nhân viên khác đều ngồi vào những vị trí đã được an bài trước đó.
Sau khi bữa tiệc được bắt đầu, Tô Hồng Viễn liền đề nghị cạn ly, liên tục lượt, mỗi lần đều được mọi người hưởng ứng.
Đối với Diệp Phàm mà nói, đây là lần đầu tiên hắn tham gia những bữa tiệc mừng thế này, nhưng không cảm thấy có chút mới mẻ gì, ngược lại cảm thấy có chút buồn tẻ vô vị.
Tiệc tối bắt đầu, mọi người đều mời rượu nhau.
Đối mặt với lời mời rượu của mọi người, Diệp Phàm cũng không từ chối, mỗi lần đều uống sạch, mọi người thấy vậy đều trợn mắt há mồm, đều cho rằng Diệp Phàm là hủ rượu.
Bọn hắn không biết, lấy thực lực “'Hậu Thiên Đại viên mãn” của Diệp Phàm, không chỉ nói mấy lít rượu, cho dù là vài chục bình cũng không là vấn đề gì, sau khi rượu vào cơ thể hắn, sẽ trực tiếp bị KÌnh lực bức ra, hóa thành mồ hôi, xuôi theo lòng bàn tay mà chảy xuống.
- Trợ lý Dương, cô đi nói với Tô tổng một tiếng, nói thân thể của nàng còn chưa khỏe, không nên uống nhiều rượu.
Đợi bữa tiệc tiến hành được một nửa, Diệp Phàm thấy Tô Vũ Hinh chạm cốc uống nhiều rượu thì có chút bận tâm, nói nhỏ với Dương Miêu Miêu.
- Diệp thần y, rượu đỏ sẽ không sao chứ?
Dương Miêu Miêu ngẩn ra.
Diệp Phàm lắc lắc đầu:
- Tuy rằng có nồng độ cồn thấp nhưng cũng vẫn là rượu, uống nhiều sẽ không tốt.
- Được/
Thấy Diệp Phàm nói nghiêm túc, Dương Miêu Miêu không dám thất lễ, vội vàng đáp ứng, tính toán đứng dậy đi truyền lại dời dặn dò của Diệp Phàm.
Nhưng mà.
Không đợi Dương Miêu Miêu đứng dậy, Tô Vũ Hinh bỗng nhiên đặt chén rượu xuống, đi vào toilet.
- Haizz…
Diệp Phàm thấy thế, thở dài trong lòng một tiếng, vì không để xảy ra hiểu lầm, đợi sau khi Tô Vũ Hinh đi vào toilet, hắn mới đứng dậy, rồi đi vào.
Đi vào toilet, Diệp Phàm cũng không có đi vào WC nam, mà là đứng ở trước chỗ rửa tay, đợi Tô Vũ Hinh đi ra.
’ sau, Tô Vũ Hinh từ trong WC nữ bước ra, bước chân có chút loạng choạng, đang cầm khăn lau miệng, hẳn là mới a lô ronaldo.
- Diệp…Diệp thần y.
Lau xong miệng, Tô Vũ Hinh vừa muốn bước đến chỗ rửa tay thì thấy Diệp Phàm, giống như là đứa trẻ làm sai chuyện gì, có chút lo sợ.
- Ói ra rồi à?
Diệp Phàm cười khổ không thôi.
- Ừh.
Tô Vũ Hinh cúi đầu, tay đan vào nhau.
- Đừng uống nữa.
Thấy vậy, Diệp Phàm cảm thấy vô lực, hắn thật sự không thể làm ra vẻ nghiêm túc, cứng rắn để giáo huấn Tô Vũ Hinh.
- Diệp thần y, đợi tôi mời mầy người nữa thì sẽ không uống nữa.
Tô Vũ Hinh bước lên bước, lấy hết dũng khí, khuôn mặt đỏ bừng nhìn thẳng vào Diệp Phàm.
Diệp Phàm rất dứt khoát cự tuyệt:
- Không được.
- Trường hợp hôm nay rất đắc biêt, có thể ngoại lệ lần có được không?
Mắt thấy Diệp Phàm cự tuyệt, Tô Vũ Hinh liền vểnh miệng lên, đôi mắt long lanh nhìn vào Diệp Phàm, cảm giác kia giống như một nữ sinh đang làm nũng với bạn trai vậy.
Nói xong, cả người nàng dán sát vào Diệp Phàm, chóp mũi gần như đụng vào khuôn mặt Diệp Phàm, khe hỡ giữa cái bánh bao đã hoàn toàn bại lộ mắt Diệp Phàm, mùi thơm tự nhiên trên cơ thể hòa với mùi rượu bay thẳng vào mũi Diệp Phàm, làm cho hormone trong cơ thể Diệp Phàm tăng lên.
- Đệt.
Trong nháy mắt, thân thể Diệp Phàm cứng ngắc.