-Chị Vũ Hinh.
Ngoài xe, Tô Lưu Ly vừa đi tới vừa gọi.
Không có tiếng đáp lại.
Trong xe, Diệp Phàm dừng tay, trở lại vị trí lái, chuẩn bị lái xe đi.
Sau đó.
Khi Diệp Phàm chuẩn bị lái xe thì tl đã đi đến trước xe, nàng cố gắng mở cửa xe nhưng lại không được.
-Này.
Không thể mở cửa xe, Tô Lưu Ly liền gõ vào kính xe.
Diệp Phàm thấy vậy thì cảm thấy đau cả đầu.
Suy nghĩ một chút, Diệp Phàm hạ kính xe xuống, tính toán nói chuyện với Tô Lưu Ly, để nàng tránh đường.
Hả?
Thấy được Diệp Phàm, Tô Lưu Ly không khỏi ngẩn ra:
-Sao lại là anh?
- Tô tiêu thư, ở chỗ này gặp cô, tôi cũng cảm thấy kỳ quái.
Diệp Phàm tỏ ra nghi hoặc:
-Không phải chị cô nói cô đi du lịch ở Nam Tàng rồi sao?
-Bản tiểu ưng đi thì đi, ưng về thì về, liên quan gì đến anh ?
Tô Lưu Ly tức giận trả lời một câu, sau đó hỏi:
-Tại sao anh lại ở trên xe chị tôi? Tại sao anh lại dừng xe ở đây?
-Oh, xe mới bị hư, dừng lại để kiểm tra một chút.
Diệp Phàm mặt không đổi sắc nói.
-Có chị tôi ở trên xe không ?
Chẳng biết tại sao, Tô Lưu Ly cảm thấy có gì không đúng, khi nói chuyện nàng nhìn vào trong xe để coi thử trong đó có người nào.
-Không có.
Diệp Phàm thực khẳng định nói.
"Hừm..."
Diệp Phàm vừa nói xong, Tô Vũ Hinh đang nằm ở phía sau xe đột nhiên lại khẽ rên lên một tiếng nhỏ.
-Tiếng gì thế?
Tuy rằng tiếng rên của Tô Vũ Hinh khá nhỏ nhưng vẫn bị Tô Lưu Ly nghe được.
“Lộp bộp”
Diệp Phàm không khỏi căng thẳng, nhưng vẻ mặt lại giả vờ không biết chuyện gì, tỏ ra nghi ngờ:
-Làm gì có tiếng nào?
-Có, tôi nghe được mà, a là tiếng của nữ nhân, trên xe có nữ nhân.
Tô Lưu Ly khẳng định mà nói.
-Tô tiểu thư, cô nghe lầm rồi đó, làm gì có nữ nhân nào trên này.
Chuyện cho tới bây giờ, Diệp Phàm chỉ có thể tiếp tục nói láo, đồng thời âm thầm cầu nguyện Tô Vũ Hinh không kêu nữa, nếu không đến lúc đó cho dù hắn nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
-Sao tôi nghe nhầm được?
Tô Lưu Ly nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hừ hừ nói:
-Tôi nói vừa rồi gọi cả buổi trời mà anh không chịu mở cửa, thì ra anh đang ở đây chơi thú nhún a?
Thú nhún?
Diệp Phàm không phản bác được.
Vừa rồi, lúc Tô Vũ Hinh hoàn toàn lâm vào điên cuồng, thân hình lắc lư, dường như cũng giống như là đang chơi thú nhún, nhưng cũng không phải là mình đang đùa với Tô Vũ Hinh a.
-Bị tôi nói trúng rồi chứ gì?
Mắt thấy Diệp Phàm không lời nào để nói, Tô Lưu Ly liền tiếp tục được thế lấn tới:
-Anh là đồ lưu manh, lại có thể làm cái chuyện này trên xe của chị tôi, thật sự quá ghê tởm.
-Chỉ là chuyện sinh lý mà thôi.
Mắt thấy không thể giải thích, Diệp Phàm dứt khoát thừa nhận, chỉ cần không để Tô Lưu Ly thấy bộ dạng bây giờ của Tô Vũ Hinh là được.
-Anh… anh quá vô sỉ.
Tô Lưu Ly nghe vậy, tức giận nói:
-Anh mở xe cho tôi, tôi muốn xem là ai không biết xấu hổ đang ở trên này cùng anh chơi thú nhún.
-Tô tiểu thư, đây là việc của tôi, chưa đến phiên cô quản.
Sắc mặt Diệp Phàm nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, tức giận đáp lại.
-Anh…
Tô Lưu Ly chỉ tay vào mặt Diệp Phàm, tức tối nói:
-Anh ở trên xe chị tôi làm cái chuyện xấu hổ này, làm sao tôi lại không để ý được? Lỡ như làm dơ xe của chị tôi thì làm sao? Hơn nữa, lỡ nhu bệnh Sida của hồ ly tinh kia dính vào trên xe của chị tôi thì làm sao?
Nghe được Tô Lưu Ly nói thế, Diệp Phàm rất muốn cạy đầu của Tô Lưu Ly ra, nhìn xem bên trong chứa cái gì, vì sao nàng lại có trí tưởng tượng phong phú như thế.
Hắn suy nghĩ một chút, thực không khách khí nói:
-Tô tiểu thư cô có chỗ không biết rồi, chị cô đã tặng chiếc xe này lại cho tôi. Bây giờ tôi là chủ nhân của xe này, không chỉ nói việc tôi chơi thú nhún với ai đó, cho dù tôi muốn đập cái xe này thì cũng không tới phiên cô quản vào a?
-A…Anh…anh không biết xấu hổ.
Tô Lưu Ly tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng thật sự không nghĩ ra trên đời này lại có người có da mặt dày như Diệp Phàm.
-Oh, Tô tiểu thư, quên nhắc cô, lúc nãy khi chúng tôi đang chơi thú nhún thì trên xe có để lại một ít dấu vết, cô có muốn xem không?
Diệp Phàm cười híp mắt hỏi.
-Đồ biến thái.
Tô Lưu Ly nghe vậy, hoảng sợ lui về sau bước.
-Hẹn gặp lại.
Diệp Phàm mỉm cười khởi động ô tô, nghênh ngang rời đi.
-Không biết xấu hổ, lưu manh đáng chết, tử biến thái...
Đưa mắt nhìn chiếc Benlty rời đi, Tô Lưu Ly giậm chân, sau đó trong lòng hơi động, vội vàng nhảy lên xe rồi đuổi theo xe của Diệp Phàm, nàng muốn nhìn xe là nữ nhân nào lại có thể nhìn trúng Diệp Phàm.
Hả?
Diệp Phàm thấy thế không khỏi sửng sốt, Tô Lưu Ly muốn làm gì?
Sau đó, Diệp Phàm liền tăng tốc.
"Hừ!"
Tô Lưu Ly cũng không chịu yếu thế, cũng tăng tốc đuổi theo.
Nhìn thấy vậy, Diệp Phàm liền không có lái xe trở về Cửu Khê Mân Côi viên nữa, mà là quyết định rẽ đi vào ngã tư ở trước.
“Két”
Rất nhanh, Diệp Phàm liền cua xe, chiếc Benlty lượn một vòng, sau đó tăng tốc rời đi.
Ách…
Thấy một màn này, Tô Lưu Ly cả kinh, cũng không thể đuổi kịp Diệp Phàm nữa.
"A —— "
Cùng lúc đó, trong chiếc Benllty, Tô Vũ Hinh tỉnh lại, từ từ mở mắt ra.
-Diệp... Diệp thần y...
Vì mới thứ dậy nên ý thứ của Tô Vũ Hinh vẫn còn mơ hồ, chỉ nhớ rõ mình cùng Diệp Phàm đang trên đường trở về, cũng không có ấn tượng gì về việc mình lâm vào điên cuồng cả.
Nhưng mà.
Từ từ mở mắt ra, nàng thấy được chiếc váy lễ phục của mình đã bị xé xuống thắt lưng, chiếc áo chip màu đen trên ngực cũng bị kéo xuống, cặp bánh bao lộ ra ngoài.
Sao... Sao lại thế này?
Phát hiện này khiến cho Tô Vũ Hinh biến sắc, sau đó nàng liền che ngực, khép chân, đồng thời suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh, Tô Vũ Hinh đã nhớ lại lúc nàng nói chuyện phiếm với Diệp Phàm, đột nhiên nàng phát bệnh, Diệp Phàm dừng xe, giúp nàng trị liệu, trong quá trình trị liệu nàng cảm thấy vô cùng hưng phấn, không kìm lòng được mà rên lên, sau đó còn xé rách cả váy…
Nàng cũng không nhớ được lúc bản thân mình lâm vào điên cuồng, cả người giống như là lên mây, phê như con dê.
Chẳng…chẳng lẽ Diệp thần y…?
Trong đầu Tô Vũ Hinh bỗng hiện ra một suy nghĩ.
Sau đó, nàng khẩn trương, đưa tay sờ vào trong váy.
Rất nhanh, bàn tay của Tô Vũ Hinh truyền đến một cảm giác ướt nhẹp.
“Lộp bộp”
Tô Vũ Hinh cho là mình sờ phải máu, cả người cứng ngắng, trợn to mắt.
-Tại sao Diệp thần y lại làm như vây?
Ngây người qua đi, trong lòng Tô Vũ Hinh tràn ngập một ý nghĩ, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh lần đầu Diệp Phàm trị liệu ình.
Ngày đó, vì muốn sống, vì đau dài không bằng đau ngắn, nàng quyết tâm đem lần đầu của mình giap cho Diệp Phàm, để Diệp Phàm có thể trị tận gốc bệnh của nàng, kết quả là Diệp Phàm từ chối.
Lần đó, nàng tỏ ra cảm kích, hơn nữa lại cảm động với Diệp Phàm.
Bởi thế khi nàng nghe được Tô Lưu Ly nói Diệp Phàm xem phim sách, còn nói Diệp Phàm có ý đồ với nàng thì nàng chỉ nở một nụ cười, nàng không tin Diệp Phàm sẽ làm vậy.
-Chẳng lẽ những lời Lưu Ly nói là thật?
Tô Vũ Hinh thầm hỏi.
Không thể.
Như có phản xạ, trong lòng Tô Vũ Hinh liền hiện ra đáp án.
Trực giác cùng lý trí nói cho nàng biết, Diệp Phàm không phải là loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn !
-Chẳng lẽ bệnh mình nghiêm trọng, rơi vào đường cùng nên mới làm vậy.
Tô Vũ Hinh nghĩ đến đây thì mới dễ chịu một chút.
“Reng…Reng”
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tô Vũ Hinh vốn là mở đèn xe, nàng muốn lấy giấy vệ sinh để lau tay, rồi nghe điện thoại.
Đèn xe sáng lên, nhìn vào tay mình, nhất thời Tô Vũ Hinh cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Trên tay nàng không có máu, mà là ái dịch.