Bóng đêm dần dày, khu nhà giàu Tử Viên hoàn toàn yên tĩnh, trong phòng ngủ của biệt thự số , Tư Đồ Nhược Thủy đã nằm ngủ trong lòn Tư Đồ Thần.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của nàng còn lưu nước mắt, bộ dạng làm cho người thương tiếc.
Tư Đồ Thần vươn tay, vốn định lau nước mắt giúp Tư Đồ Nhược Thủy nhưng lại sợ đánh thức nàng nên thôi.
Sau đó, hằn nhẹ nhàng để Tư Đồ Nhược Thủy xuống giường, lấy chăn đắp lại cho nàng, đóng cửa sổ lại.
Làm xong hắn mới lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi opphongf.
Dương di sớm đợi lâu , thấy Tư Đồ Thần đi ra, vội vàng bước lên.
Tư Đồ Thần vung tay lên, rồi nói:
- Chị Dương, chị đi ngủ đi.
Nói xong, Tư Đồ Thần không đợi Dương di đáp lời, liền bước nhanh đến ban công biệt thự, cầm lấy điếu thuốc trong tay Tiểu Tứ rồi hút.
Hút vài hơi, Tư Đồ Thần mới dần dần trở nên tỉnh táo trở lại, hắn nói với Tiểu Tứ:
- Bấm số điện thoại của Hạo Thiên.
Tiểu Tứ nghe vậy lấy điện thoại của Tư Đồ Thần ra rồi bấm số của Tư Đồ Hạo Nhiên, sau đó đưa điện thoại cho Tư Đồ Thần.
- Ngày mai, con hãy mang theo người Tiểu Cửu đưa Nhược Thủy đến Hàng Hồ, để Lưu Thiên Quân điều tra trước tình hình, rồi đến trước đường lớn đón mọi người.
Tư Đồ Thần trầm giọng an bài:
- Lát nữa ta sẽ gọi điện cho Đổng Kiến Quân, để hắn phái thêm một ít hảo thủ bảo vệ an toàn cho cuộc thi đấu game kia, để phòng ngừa đám người Nam Thanh Hồng động thủ với Nhược Thủy.
- Nếu như không có gì bất ngờ, Nam Thanh Hồng sẽ không dám động thủ trước mặt mọi người, điều ta lo lắng duy nhất chính là Nhược Thủy sẽ gặp nguy hiểm khi đi Linh Ẩn tự cầu nguyện.
Nói tới đây, chân mày Tư Đồ Thần nhíu lại.
Đầu bên kia điện thoại, được Tư Đồ Thần thu làm nghĩa tử Tư Đồ Hạo Thiên cau mày nói:
- Nghĩa phụ, để đảm bảo an toàn, con đề nghị đừng cho Nhược Thủy đi Linh Ẩn tự...
- Nó lấy một lý do mà ta không thể cự tuyệt.
Ngữ khí Tư Đồ Thần trầm thấp:
- Sau khi cuộc thi đấu kết thúc, con hãy để đám người Lưu Thiên Quân giả vờ mang theo mọi người đến đường lớn mà rời khỏi, mà con thì cẩn thận mang theo Nhược Thủy đi Linh Ẩn tự, nhớ kỳ, ngàn vạn lần không thể bại lộ hành tung, mặt khác, một khi gặp được nguy hiểm, lập tức để Tiểu Cửu mang Nhược Thủy rời đi.
- Vâng, nghĩ phục
Tư Đồ Hạo Thiên trước tiên lĩnh mệnh, diễn cảm lại là có chút mất tự nhiên.
- Cuối cùng con ruột cũng quan trọng hơn a…
Cúp điện thoại, Tư Đồ Hạo Thiên nở nụ cười tự giễu, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Một clb tư nhân ở Hàng Hồ.
Một chiếc Audi Q chạy vào hội sở, nam tử khí thế bất phàm xuống xe, lái xe vô cùng cung kính dẫn đường đi vào hội sở.
Trong đó, người đi đầu mặc một chiếc áo choàng màu đen, tóc dài, tướng mạo làm cho người ta có cảm giác âm trầm, nhất là ánh mắt âm lãnh làm cho người ta không rét mà run.
Phía sau hắn là một địa hán cao gần m, dáng người khôi ngô, song chưởng rất dài, bàn tay thô, khớp xương bằng phẳng, nhìn qua như một tòa núi lớn làm cho người ta cón cảm giác áp bách.
So ra mà nói thì nam tử đi cuối cùng lại bình thường hơn.
Điều kiện tiên quyết là không dược nhìn vào ánh mắt của hắn.
Hắn chỉ có một mắt, hơn nữa mắt này lại nhỏ hẹp, lúc nhìn người sẽ theo thói quen híp lại , giống như là độc xà làm cho lông tóc người ta dựng đứng.
- Mẹ nó, quen mặc võ phục rồi, mặc những thứ này quả thật là giày vò mà.
Đi vào đại sảnh hội sở, đại hán khôi ngô lầm bầm một câu, sau đó hắn liền hấp khí, thân thể đột nhiên to ra chỉ nghe những tiếng “ Phứt.. Phút”, quần áo đã bị rách cả, lộ ra cơ ngực, cơ bụng cứng rắn như sắt.
- Khúc đại sư, Kiều Bát Chỉ không chỉ đến đón chúng ta, hơn nữa chúng ta đến đây rồi mà còn chưa thấy bóng dáng của hắn, thật là lớn mặt à.
Dưới ánh đèn, thanh niên độc nhãn bất mãn nói, một tay đùa bỡn thanh chủy thủ trong tay.
- Sĩ diện là chuyện nhỏ, quan trọng là nếu hắn không giải thích chuyện mất tích của Tiểu Vũ thì ta sẽ thịt hắn.
Nam nhân trung niên mặc hắc bào mở miệng, giọng nói hờ hững nhưng mà người kia lại cảm nhận được một cỗ hàn ý lạnh lẽo.
Bọn hắn rất rõ, sớm bước vào Hậu Thiên Đại viên mãn Khúc Phong sở dĩ đến đến Hàng Hồ là vì cái chết của Vũ Hà, Vũ Hà chính là đồ đệ của Khúc Phong.
Lúc trước, ko đã phát hiện được Vũ Hà có thiên phú nên đã trực tiếp thu nhận hắn làm đồ đệ, còn muốn mang hắn vào Hồng Vũ môn.
Cho nên, Vũ Hà đột nhiên mất tích, Khúc Phong tự nhiên là không dễ chịu với Kiều Bát Chỉ rồi.
Thậm chí theo suy nghĩ của bọn hắn, nếu Khúc Phong khăng khăng muốn truy cứu cho dù có Lâm Thiên Ý ra mặt thì Kiều Bát Chỉ không chết cũng phải lột da.
Đơn giản là trừ thực lực của ko ra, còn là thế lực Hồng Vũ môn sau lưng của Khúc Phong thật sự quá khủng bố.
So ra mà nói, ở trong mắt của Lâm Thiên Ý thì người bọn hắn có địa vị thấp hơn so với Khúc Phong.
Sau đó, không đợi người này nói cái gì, bên ngoài hội sở truyền đến tiếng xe, Kiều Bát Chỉ nhanh chóng xuống xe rồi đi vào hội sở.
- Xin lỗi Khúc đại sư, Trương sư phụ, Ngô sư phụ, tên vương bát đản Lưu Thiên Quân của Đông Hải bang phát người theo dõi tôi, vì muốn né tránh nên tôi mới đến trễ thế này.
Đi vào hội sở, Kiều Bát Chỉ liền xin lỗi, giải thích.
"Hừ!"
Thanh niên độc nhãn hừ lạnh một tiếng, không nể mặt Kiều Bát Chỉ.
Mà ánh mắt Khúc Phong lại như đao nhìn chằm chằm vào Kiều Bát Chỉ làm cho Kiều Bát Chỉ cảm thấy lông tơ cả người dựng lên.
- Kiều Bát Chỉ, tại sao Vũ Hà lại vô duyên vô cớ mất tích?
Khúc Phong lạnh lùng nói:
- Đừng nói là Vũ Hà chết vào tay đám người Đông Hải bang, càng không nói Vũ Hà là bị người của Viêm Hoàng giết chết.
- Thật xin lỗi Khúc đại sư, là lỗi của tôi.
Kiều Bát Chỉ vội vàng cúi đầu nhận sai.
Khúc Phong nghe vậy, trong lòng cảm giác nặng nề, ngữ khí trầm thấp:
- Chuyện gì?
- Một đoạn thời gian trước, tôi có giúp Hà gia thu dọn một người trẻ tuổi tên là Diệp Phàm, Hà gia giúp tôi bắc cầu với Hàn Quốc Đống…..
Kiều Bát Chỉ không dám giấu diếm, kể ra mọ chuyện.
- Mặc dù Tiểu Vũ chưa bước chân vào Hậu Thiên Đỉnh phong nhưng mà dừng lại ở cảnh giới Hậu Thiên Đại thành đã lâu, cùng cảnh giới chưa có đối thủ.
Thanh niên độc nhãn nghe vậy có chút ngạc nhiên:
- Kiều Bát Chỉ, ý của ông là tên thanh niên Diệp Phàm kia có thực lực Hậu Thiên Đỉnh phong sao?
- Chưa nghe qua chốn giang hồ có nhân vật như thế? Ở đâu mà xuất hiện?
Đại hán khôi ngô cũng hỏi.
- Không biết, nghe nói hắn là bác sĩ.
Kiều Bát Chỉ nói xong, trộm nhìn lén Khúc Phong liếc mắt một cái, dường như muốn nhìn xem phản ứng của Khúc Phong, kết quả thấy vẻ mặt băng lạnh của kp thì hắn liền sợ tới mức cúi đầu.
- Đưa tư liệu của hắn cho ta, ta muốn lấy mạng chó của hắn.
Giọng nói Khúc Phong trầm thấp, một cỗ sát ý kinh khủng trên người của hắn lan ra.
- Khúc đại sư…
Kiều Bát Chỉ muốn nói lại thôi.
- Như thế nào? Chẳng lẽ ông cho rằng ta không phải là đối thủ của tên tiểu bối kia sao?
Khúc Phong lạnh lùng hỏi.
- Dĩ nhiên là không phải, lấy thực lực của Khúc đại sư, đối phó với tên tạp chủng họ Diệp kia cũng giống như bóp chết một con kiến.
Kiều Bát Chỉ liền vội vàng lắc đầu, về sau do dự một chút, nói:
- Nhưng mà…
- Nhưng mà cái gì?
- Ta sợ đả thảo kinh xà, bị Đông Hải bang phát hiện các vị đến đây, ảnh hưởng tới lần hành động này của chúng ta.
Kiều Bát Chỉ nói ra lo âu trong lòng, sau đó làm như đoán được Khúc Phong sẽ nổi giận, không đợi Khúc Phong mở miệng, tiếp tục nói:
- Khúc đại sư, cán hân tôi đề nghị đợi sau khi hành động lần này kết thúc, chúng ta sẽ đối phó với tên tiểu tử họ Diệp kia, dù sao hắn cũng là miệng thịt trên thớt, có thể tùy ý chúng ta xâu xé, không cần nóng lòng nhất thời.
- Khúc đại sư, Kiều Bát Chỉ nói cũng không sai.
Thanh niên độc nhãn mở miệng phụ họa.
- Khúc đại sư, chỉ là giết một tên tiểu bổi mà thôi, không đáng để ngài ra tay, đợi sau khi hành động lần này kết thúc, chúng tôi sẽ tự mình lấy đầu chó của hắn đưa cho ngài.
Thanh niên khôi ngô kia cũng gật đầu phụ họa.
- Được, ta sẽ để tên không biết sống chết kia sống thêm ngày nữa.
Khúc Phong thoáng trầm ngâm, từ từ mở miệng, trực tiếp tuyên án tử hình Diệp Phàm:
- ngày sau, ta sẽ lấy đầu của hắn ném cho chó ăn.