Mắt thấy Diệp Phàm chột dạ, Tô Lưu Ly cảm thấy vui sướng.
Cùng lúc đó, Tư Đồ Hạo Thiên thấy Tô Cẩm Đế vọt tới lập tức lạnh lùng nói:
- Ngăn hắn lại.
“Vù”
gã đại hán liền bước lên chặn Tô Cẩm Đế lại.
Một gã đại hán quát lạnh:
- Đứng lại.
Theo bản năng Tô Cẩm Đế dừng lại, sau đó mắt hắn nhìn vào Tư Đồ Nhược Thủy, phất phất tay:
- Nữ thần Nhược Thủy, xin chào, tôi là Tô Cẩm Đế, là người ủng hộ cô.
Hả?
Đại hán thấy vậy thì lập tức quay đầu lại nhìn Tư Đồ Hạo Thiên.
- Anh Hạo Thiên, để người kia đến đây đi, trong giải thi đấu em đã gặp qua người này.
Tư Đồ Nhược Thủy tỏ ra vui vẻ, nói.
- Nhược Thủy, bên nghĩ phụ còn có chuyện cần phải xử lý, chúng ta cần phải trở về Đông Hải ngay.
Tư Đồ Hạo Thiên nhíu nhíu mày, tuy rằng tính đến trước mắt Nam Thanh Hồng không có bất kỳ hành động gì nhưng mà ở hắn xem ra, ở Hàng Hồ thêm ’ thì nguy hiểm sẽ tăng thêm một phần.
- Được rồi.
Tư Đồ Nhược Thủy bất đắc dĩ gật gật đầu, sau đó ngoắc ngoắc tay với Tô Cẩm Đế:
- Hiện tại tôi có việc rồi, ID trong game của anh là gì, chúng ta có thể nói chuyện.
- ID của tôi là “ Lỗ Đế”…
Nghe Tư Đồ Nhược Thủy, Tô Cẩm Đế cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà.
Không đợi hắn nói hết lời, Tô Lưu Ly đã chạy tới, phất phất tay với Tư Đồ Nhược Thủy:
- Tư Đồ Nhược Thủy, xin chào, mình cũng giống cậu, cũng đều là sinh viên năm của học viện quản lý ĐH Đông Hải, mình tên là Tô Lưu Ly.
- Hả?
Nghe Tô Lưu Ly nói thế, Đồ Nhược Thủy ngẩn ra, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói:
- Mình đã thấy qua ảnh bạn ở web trường, bạn là trạng nguyên mới a.
Nói xong, Tư Đồ Nhược Thủy nói với Tư Đồ Hạo Thiên:
- Anh Hạo Thiên, đó là bạn học của em, em đi qua làm quen với bạn ấy.
- Nhược Thủy tiểu thư, không nên đi qua.
Lúc này đây, không đợi Tư Đồ Hạo Thiên mở miệng, Tiểu Cửu ở một bên đã ngăn cản Tư Đồ Nhược Thủy, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Tư Đồ Hạo Thiên hỏi:
- Sao thế Tiểu Cửu?
- Cánh tay của người kia dài hơn so với người thường, khớp xương tay bằng phẳng, da thịt bóng loáng, chắc chắn đã luyện công phu, hơn nữa thực lực không kém.
Sắc mặt Tiểu Cửu ngưng trọng, nói.
Tư Đồ Hạo Thiên nghe vậy, vẻ mặt biến đổi, vừa định bảo thủ hạ đề phòng thì thấy được Tô Vũ Hinh đi đến.
Hiển nhiên hắn cũng biết Tô Vũ Hinh.
- Là người Tô gia ở Hàng Hồ.
Thấy Tô Vũ Hinh, Tư Đồ Hạo Thiên yên lòng, nghĩ một chút rồi nói với Tư Đồ Nhược Thủy:
- Nhược Thủy, em qua chào hỏi với bọn họ một chút rồi chúng ta rời đi.
- Biết rồi anh Hạo Thiên.
Tư Đồ Nhược Thủy gật gật đầu, đi về phía người Tô Cẩm Đế, Tô Lưu Ly.
- Chị Lưu Ly, chị hãy giới thiệu em một cách hoành tráng trước mặt Tư Đồ Nhược Thủy đi.
Thấy Tư Đồ Nhược Thủy đi tới, Tô Cẩm Đế cầm lấy cánh tay của Tô Lưu Ly, vẻ mặt lấy lòng, nói.
- Giới thiệu cái mắm, đợi chị đây làm xong chính sự rồi nói sau.
So sánh với Tô Cẩm Đế, Tô Lưu Ly lại tỏ ra hưng phấn nhiều hơn.
Chính sự?
Vẻ mặt Tô Cẩm Đế nghi hoặc.
- Xin chào, Tư Đồ Nhược Thủy, thật không ngờ có thể gặp ban ở đây.
Tô Lưu Ly chủ động chào hỏi Tư Đồ Nhược Thủy, ánh mắt tỏ vẻ ao ước và ghen tỵ khi nhìn vào cặp núi D của Tư Đồ Nhược Thủy.
- Mình cũng vậy, rất cao hứng thì gặp bạn.
Tư Đồ Nhược Thủy vui sướng nói:
- Nếu chúng ta có duyên như vậy, sau khi khai giảng chúng ta hãy ở chung phòng KTX đi, mình cũng học ở khoa quản lý công thương.
- Được rồi.
Tô Lưu Ly rất dứt khoát đáp ứng, sau đó lộ ra một nụ cười xấu xa, chỉ vào Diệp Phàm, nói:
- Bạn biết hắn không?
Tư Đồ Nhược Thủy nhìn Diệp Phàm, có chút mờ mịt mà lắc đầu.
Diệp Phàm thấy thế biết rõ Tô Lưu Ly muốn vạch trần, tuy rằng cảm thấy có chút xấu hổ nhưng cũng chỉ có thể đối mặt.
- Hắn nói hắn quen bạn, lại nói bạn mời hắn gia nhập chiến đội Babrie.
Mắt thấy Diệp Phàm lộ ra vẻ xấu hổ, Tô Lưu Ly hận không thể cười to vài chục tiếng.
Tư Đồ Nhược Thủy nghe vậy, vốn là ngẩn ra, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, tràn đầy kinh hỉ nói:
- Anh…Anh là Quỷ thiếu?
Mắt thấy Tư Đồ Nhược Thủy tỏ ra vui mừng hô lên ID của Diệp Phàm trong LMHT thì mọi người đều nhìn sang Diệp Phàm, ánh mắt tỏ ra nghi hoặc.
- ID của cô trong game là Nhược Thủy sao?
Diệp Phàm cũng hôn mê rồi, hắn vẫn cho rằng Nhược Thủy trong game chính là Fan hâm mộ của Tư Đồ Nhược Thủy.
- Diệp đại ca, em hoàn toàn pó tay rồi.
Tô Cẩm Đế điên rồi, hắn có thể khẳng định Diệp Phàm không nói dối hơn nữa còn nhìn ra Diệp Phàm không biết ID trong game của Tư Đồ Nhược Thủy là Nhược Thủy.
Ách…
Cùng lúc đó, Tô Lưu Ly há miệng mở to, vẻ mặt nàng tỏ ra không tin nhìn vào Diệp Phàm.
Tô Vũ Hinh cũng là thổn thức không thôi.
- Đến bây giờ mà anh vẫn chưa biết à?
Tư Đồ Nhược Thủy cũng nhịn không được mà kinh hô một tiếng.
- Thật xin lỗi, quả thật là tôi không biết.
Diệp Phàm cười khổ không thôi.
Nghe được Diệp Phàm nói thế, Tô Cẩm Đế muốn mua đậu hủ để đập đầu vào, là một fan của LMHT, hắn nằm mơ cũng muốn quen biết với Tư Đồ Nhược Thủy, mà Diệp Phàm lại từ chối lời mời của Tư Đồ Nhược Thủy, chênh lệch này cũng quá lớn rồi.
Lạt mềm buộc chặt!
Người kia nhất định đang lạt mềm buộc chặt.
Lúc này đây, Tô Lưu Ly cũng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nói với Tư Đồ Nhược Thủy:
- Nhược Thủy, mình nói với cậu, người kia không phải là người tốt, mà là một tên thích nói dối, theo mình thấy thì hắn đã sớm biết bạn, nếu không hắn cũng không nói với mình là hắn không gia nhập chiến đội của bạn rồi. Mà hắn làm như vậy là vì muốn gợi lòng hiếu kỳ của bạn, để bạn chủ động rơi vào bẫy của hắn.
"—— "
Mắt thấy Tô Lưu Ly lại bắt đầu làm rối, Diệp Phàm cảm thấy một trận vô lực.
- Không thể nào?
Tư Đồ Nhược Thủy nhìn Diệp Phàm, chớp chớp mắt, hơi chút do dự, liền chủ động đi về phía Diệp Phàm.
Hả?
Không phải là nàng cũng bị Diệp Phàm lừa rồi đó chứ?
Tô Lưu Ly thấy thế, gấp đến độ không biết phải làm sao.
Mà Diệp Phàm cũng là một trận mờ mịt, không biết Tư Đồ Nhược Thủy muốn làm gì.
- Xin chào Quỷ thiếu, mặc kệ chuyện anh kiếm cớ từ chối lời mời của tôi, hay là thật sự không biết tôi, tôi đều không tức giận.
Tư Đồ Nhược Thủy đi đến trước người Diệp Phàm, vẻ mặt chân thành nói:
- Bởi vì ngày đó tôi đã nói với anh rồi, tôi cảm thấy anh rất có tiềm lực, ngày sau tuyệt đối sẽ trở thành một siêu cấp Pro, tôi thật tâm hy vọng anh có thể gia nhập vào chiến đội Babrie của tôi, cùng chúng tôi tham gia giải game toàn cầu.
Ách…
người Tô Lưu Ly, Tô Cẩm Đế cùng Tô Vũ Hinh giật mình, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, sau khi bị Diệp Phàm từ chối, Tư Đồ Nhược Thủy lại còn mời Diệp Phàm thêm lần nữa.
Không riêng gì bọn hắn, ngay cả Diệp Phàm cũng có chút ngạc nhiên!
- Cảm ơn cô không tính hiềm khích trước kia, cũng cảm ơn lời mời của cô.
Ngạc nhiên rất nhiều, Diệp Phàm cũng bị sự rộng lượng cùng chân thành của Tư Đồ Nhược Thủy làm cho cảm động, bất quá hắn vẫn là lắc đầu từ chối:
- Xin lỗi, tôi không thể gia nhập chiến đôi Babrie.
- Diệp đại ca, anh…
Mắt thấy Diệp Phàm lại từ chối lời mời của Tư Đồ Nhược Thủy, Tô Cẩm Đế có dũng khí muốn lên đánh Diệp Phàm.
Chẳng lẽ hắn không phải lạt mềm buộc chặt?
Mà ngay cả Tô Lưu Ly cũng cảm thấy ngạc nhiên.
- Không sao, mỗi người đều có lựa chọn khác nhau.
Tư Đồ Nhược Thủy cũng thật không ngờ Diệp Phàm lại từ chối, thế cho nên nàng sửng sốt vài giây, sau đó nàng cũng không có tức giận mà nở nụ cười đáng yêu:
- Rất hân hạnh được biết anh, sau này chúng ta sẽ là bạn bè, có thể trò chuyện nhiều hơn ở trong game.
Nói xong, Tư Đồ Nhược Thủy chủ động giơ tay ra.
- Được rồi.
Diệp Phàm cũng có chút xúc động vì sự rộng lượng và đơn thuần của Tư Đồ Nhược Thủy, hắn cũng giơ tay ra rồi bắt tay với Tư Đồ Nhược Thủy, hơn nữa lại vô cùng đúng mực, cũng không có nhân cơ hội mà sơ múi Tư Đồ Nhược Thủy.
Tô Lưu Ly thấy vậy liền cảm thấy nghi ngờ: Chẳng…Chẳng lẽ hắn không phải là lưu manh như lời của chị Vũ Hinh nói sao?
Không phải
Bởi vì ở đây có nhiều người nên người kia không dám chiếm tiện nghi của Tư Đồ Nhược Thủy.
Tô Lưu Ly liền chấp nhận cách nhìn này.
- Tô tiểu thư, nghe nói thân thể của cô đã bình phục, chúc mừng cô.
Tư Đồ Hạo Thiên đi tới, mỉm cười chào hỏi với Tô Vũ Hinh, ánh mắt nhìn vào Diệp Phàm.
- Cảm ơn.
Tô Vũ Hinh cũng chỉ gặp qua Tư Đồ Hạo Thiên vài lần, chưa tính là quen thuộc nhưng mà theo lễ tiết vẫn đáp lại.
- Tô tiểu thư khách khí rồi.
Tư Đồ Hạo Thiên cười cười, sau đó đưa ánh mắt về phía Diệp Phàm, hỏi:
- Nói vậy vị này chính là bác sĩ Diệp, thanh danh đại chấn sao?
- Tư Đồ tiên sinh, chào anh.
Diệp Phàm mỉm cười chào lại.
Hả?
Tư Đồ Hạo Thiên sững sờ:
- Diệp tiên sinh biết tôi sao?
- Nếu Tư Đồ tiên sinh đã biết tôi thì tại sao tôi lại không thể biết Tư Đồ tiên sinh?
Diệp Phàm cười hỏi lại.
Không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười trên mặt Diệp Phàm, Tư Đồ Hạo Thiên lại cảm thấy không thoải mái, hắn cười miễn cưỡng, nói:
- Ha ha, Diệp tiên sinh thực dí dỏm. Nếu Diệp tiên sinh biết tôi, vậy khẳng định là biết Lưu Thiên Quân, tôi cũng nghe chuyện của cậu từ miệng của hắn.
- Tư Đồ tiên sinh, tuy rằng tôi không biết tại sao các vị đến đây nhưng mà theo tôi biết được năm qua các vị đã bị Kiều Bát Chỉ trấn áp, như vậy, các vị đến Hàng Hồ là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Diệp Phàm vô tình hay cố ý nhắc nhở.
- Đa tạ Diệp tiên sinh nhắc nhở.
Tư Đồ Hạo Thiên bất động thanh sắc đáp lại, nhưng trong lòng lại gợn sóng.
Sâu không lường được.
Đây là cảm giác mà Diệp Phàm mang lại cho hắn.