Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: Melly
Biên tập: nonamehidden
Sáng sớm hôm sau, Lâm Vãn Vinh từ từ mở mắt, đã thấy mình nằm ngay ngắn ở trên giường, những tia sáng mặt trời ấm áp từ ngoài cửa sổ rọi vào, sưởi ấm toàn thân, làm cả người thư thái vô cùng.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi an tĩnh, sức lực của hắn đã khôi phục rất nhiều, ngồi dậy đưa mắt nhìn bốn phía thì đã thấy một thân người xinh đẹp đang tựa ở bên giường, đôi mắt yêu kiều long lanh nhìn hắn mỉm cười.
- Oaaa…
Lâm Vãn Vinh kêu to một tiếng, nhích vào phía trong giường nói:
- Tỷ tỷ, người muốn làm cái gì?
- Tỉnh rồi à?
An Bích Như tựa như không nghe thấy lời hắn, kéo góc chăn đắp cho hắn, mỉm cười:
- Ta còn có thể làm gì, là trị thương cho ngươi đó.
- Trị thương cũng chẳng cần mới sáng sớm đã trông coi bên giường a, sẽ dọa chết người ta đấy tỷ tỷ !
Lâm Vãn Vinh thở ra.
- Lá gan của ngươi nhỏ như vậy sao? Nói đùa thôi! Bây giờ mới là thật… nằm sấp xuống!
Trong tay An Bích Như kẹp hai cây ngân châm, mỉm cười hạ lệnh, cây châm dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng rực rỡ lấp loáng chói mắt.
- Nằm sấp xuống làm gì? Nam nhân trong khi làm chính sự sao phải nằm sấp… đầu hàng, đầu hàng a, sợ người rồi…
Thấy vị sư phụ tỷ tỷ giơ cao ngân châm làm bộ muốn đâm tới, Lâm tướng quân thành thành khẩn khẩn chọn hướng, xoay người, đưa ra cái lưng trơn nhẵn cho An Bích Như,
An Bích Như sắc mặt trịnh trọng, hạ thủ như bay, trong nháy mắt, vô số ngâm châm đã cắm trên lưng hắn.
Ngân châm kia nhìn có vẻ lạnh lẽo, sau khi đâm vào người, lại cảm thấy một cỗ hỏa nhiệt, dẫn máu lưu thông khắp người hắn, toàn thân tự nhiên thư thái, thương thế lại tốt lên mấy phần.
Bàn tay của An Bích Như khe khẽ vỗ lên lưng của hắn, cảm giác thật mềm mại láng mịn, khiến cho các tế bào thần kinh toàn thân được một dịp nhộn nhạo, Lâm Vãn Vinh thoái mái "hừ" một tiếng, mọi lỗ chân lông như thông thoáng hẳn, mặt lộ vẻ hài lòng.
An Bích Như lại nghĩ hắn đau đớn, nói:
- Kêu cái gì, nếu chẳng phải Tiên Nhi xin ta, ta chẳng tốn công phu giúp cho ngươi, phí công phí sức. Đã vậy lại còn đưa luôn đồ đệ cho ngươi, ta làm vụ làm ăn này, thật quá lỗ vốn.
- Không lỗ, không lỗ!
Lâm Vãn Vinh nằm sấp trên gường, thoải mãi than dài, cười nói:
- Tiên Nhi là nương tử của ta, người là sư phụ tỷ tỷ, ta nuôi các ngươi cả đời, mọi người ở cùng một chỗ vui vui vẻ vẻ, khoái khoái hoạt hoạt, không có việc gì thì uống trà chơi ghép hình. Thật là thoái mái a!
An Bích Như khanh khách cười một chặp, trên mặt hiện lên một tia mê hoặc, khẽ vuốt ve trên lưng hắn. Giọng nói mang theo sự dụ hoặc vô hạn:
- Đệ đệ yêu quý, ngươi thật sự muốn nuôi ta cả đời sao, ái dà, ta thật cảm kích ngươi…!
Lâm Vãn Vinh lông tóc toàn thân đều dựng ngược lên, vị sư phụ tỷ tỷ này rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi. Sao lại mê người như một tiểu cô nương vậy?
- Không cần cảm kích, không cần cảm kích. Nên làm thôi, ái dà…
Giữ lúc nói chuyện, lại cảm thấy trên lưng nhói đau, chính là An Bích Như nắm ngâm châm đâm sâu vào một ít.
Lâm Vãn Vinh cả người bủn rủn, mồ hôi trên trán đổ cuồn cuộn:
- Tỷ tỷ, ngươi sẽ không tính làm hại ta chứ? Hết rồi, sớm biết thế đêm qua đã động phòng với Tiên Nhi, không để cho nàng chưa được thưởng thức tiên cảnh nhân gian mà đã làm thân quả phụ.
An Bích Như cười sằng sặc:
- Học trò đệ đệ, những chủ ý quái quỷ của ngươi. Chớ cho rằng ta không rõ. Ở trước mặt ta, ngươi nên thành thật một chút, mấy ngày trước ta không giết ngươi, cũng không có nghĩa sau này ta không giết ngươi, nếu ngươi không phải với Tiên Nhi, ta cho ngươi một đao thành vạn đoạn, bẻ xương, đốt tro, ngươi phải nhớ cho kỹ. Tỷ tỷ ra tay, sẽ không lưu tình đâu…
- A a a…
Lâm Vãn Vinh gào to một tiếng, ngọc thủ của An Bích Như khẽ vung ra, liên tục cắm hai chiếc kim châm vào huyệt đạo của hắn, nàng ra sức rất nhiều, trên trán đã thấy mồ hôi ẩn hiện.
Sau cơn đau nhức, Lâm Vãn Vinh cả người lại càng dễ chịu, trọng thương tựa hồ tốt lên bảy tám phần, hắn ngạc nhiên nói:
- Sư phụ tỷ tỷ, không nghĩ tới người còn có thể xem bệnh a, cái mạng nhỏ này của ta coi như là do người cứu rồi, kể ra ta thật sự phải cảm tạ tỷ.
An Bích Như lau mồ hôi mỉm cười, thần tình quyến rũ vô cùng:
- Ngươi bớt mồm mép với ta đi, coi ta dễ lừa giống Tiên Nhi sao? Nếu không phải thấy người hôm đó vứt bỏ sinh tử cứu ta, ta đã sớm giết ngươi rồi.
Lâm Vãn Vinh Vinh sửng sốt một chút: "Cũng đúng a, lão tử với vị tỷ tỷ này, lẽ ra là địch nhân liều mạng sống chết mới phải, thế nào mà hôm nay quan hệ lại thành kỳ quái như vậy, nàng cũng không giết ta, thật sự là một mớ hỗn độn mạc danh kỳ diệu."
An Bích Như rút ngân châm trên người hắn ra, nói:
- Qua hai ngày sau, ngươi có thể khỏi hẳn rồi. Cứu cái xác thối nhà ngươi, thật sự phí của ta không ít khí lực.
Lâm Vãn Vinh ngơ ngẩn hỏi:
- Tỷ tỷ, ngày đó ta thật sự chết rồi sao?
Hắn tự mình cũng cảm thấy kỳ quái, hôm đó giữa vạn pháo, hắn ý thức được đã che trên mình hai sư đồ nàng, đạn pháo nổ sau lưng hắn, trong tiềm thức của hắn, thời khắc đó, hắn đã chết rồi.
An Bích Như thấy thần sắc trống rỗng của hắn, cũng nhớ tới sự việc ngày ấy, cười nói:
- Sinh tử cũng chỉ trong khoảnh khắc. Ta vốn không nghĩ cứu mạng cừu gia ngươi, kẻ hèn hạ vô sỉ như ngươi, nếu là sống đến hết đời, cũng không biết sẽ hại thêm bao nhiêu người nữa, nhưng Tiên Nhi khổ sở cầu xin như thế, ta cũng chẳng thể trái ý nó. Đó là tạo hóa cho ngươi.
"Toát mồ hôi a, ta có xấu như vậy sao, ngược lại tổ chức Bạch Liên giáo của ngươi, công nhiên lừa gạt dân chúng, làm phản cách mạng, tai họa dân chúng chính là ngươi mới đúng." Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:
- Tỷ tỷ, ngươi cứu ta thì cũng cứu rồi, còn nói xấu ta làm gì. Ta là một người xấu không hề sai, bất quá Bạch Liên giáo của ngươi nói ra cũng chẳng phải tử tế gì, chúng ta tám lạng nửa cân, chẳng ai cần đề cao ai.
An Bích Như không nhịn được, cất tiếng cười giòn giã, thân thể đầy đặn, đường cong tròn trịa chập chờn rung động, liền giống như một cánh hoa đong đưa, khiến cho con người ta phải hoa mắt chóng mặt, Lâm Vãn Vinh vội vàng chuyển ánh mắt đi: "Mẹ nó, vị tỷ tỷ này rốt cuộc là yêu tinh gì biến thành, to tới mức dọa chết người."
An Bích Như thật khó khăn mới nhịn được cười, nói:
Đệ đệ yêu quý, ngươi nói không sai, ta dựng lên Bạch Liên giáo, chính là để làm chuyện xấu, làm càng nhiều chuyện xấu càng tốt. Trên thế giới này người tốt nhiều rồi, ta không làm người xấu, thì làm sao lộ ra vẻ cao thượng của bọn chúng.
"Lý luận này rất giống ta a", Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái nói:
- Nghĩ điều chẳng ai tưởng tới, làm người xấu cũng có thể đường đường chính chính như thế, tỷ tỷ thật là cân quắc chẳng kém đấng tu mi, tiểu đệ bội phục vạn phần.
An Bích Như đưa mắt nhìn hắn, vẻ mặt thay đổi, u oán nói:
- Chỉ là, tâm nguyện của ta, lại bị Lâm tướng quân tiểu đệ đệ ngươi phá hỏng hết chuyện tốt, ngươi nói ta nên sống thế nào mới được?
- Sư phụ tỷ tỷ nói đùa rồi, ta chỉ bất quá bắn vài phát pháo, hù dọa các người mà thôi, thật sự muốn tìm người để nói, ngươi nên tìm hoàng đế lão nhi mới phải.
Lâm Vãn Vinh len lén nhích lên gần bên trên. Nơi đó có khẩu súng của hắn. "Tỷ tỷ này thay đổi khó lường, trong miệng gọi ca ca, sau lưng chửi gia hỏa, vẫn nên cảnh giác chút thì tốt hơn."
- Việc này bị ngươi phá hỏng. Ta tìm hoàng đế cũng vô dụng.
An Bích Như phong tình vô hạn nhìn hắn tủm tỉm cười nói:
- Kẻ khơi mào thì phải giải quyết chứ, việc là do ngươi làm hỏng, vậy ngươi còn phải tới giúp ta.
- Ấy, tỷ tỷ, ta trịnh trọng thanh minh a, ta đối với những việc tạo phản gì đó không hề thích thú, người ngàn lần vạn lần chớ tìm ta. Người nếu có ý nghĩ đó, không bằng giết ta cho thống khoái.
Lâm Vãn Vinh vội nói.
- Ha…ha…
An Bích Như yêu kiều cười với hắn:
- Ngươi biết rõ ta yêu thương Tiên Nhi, sẽ không giết ngươi. Còn muốn làm ra bộ dạng này, nói ngươi không xấu, trên thế giới này chẳng còn ai xấu nữa.
- Bất quá …
Ngữ khí của nàng thay đổi:
- Ta không giết ngươi. Cũng không có nghĩa ta không có thủ đoạn khác. Nếu Tiên Nhi thích ngươi như thế, vậy ta chặt đứt chân ngươi, để ngươi đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh nó. Xem những hồng nhan tri kỷ kia, đến lúc đó có còn muốn ngươi hay không, ha...ha..Có sợ không, hả tiểu đệ đệ?
"Ta ngất, thế này quá độc ác. Quả nhiên không hổ là thánh mẫu của Bạch Liên giáo", Lâm Vãn Vinh hắc hắc nói:
- Tỷ tỷ, gan ta nhỏ, ngươi chớ nên dọa ta, Tiên Nhi, Tiên Nhi, mau vào xem lão công…
An Bích Như cười khan vài tiếng, cắt đứt lời hắn:
- Lâm tướng quân, ngươi thật không có bản lĩnh. Thấy nha đầu Tiên Nhi kia đối với ngươi một mảnh si tâm, mới đem nó ra ép ta.
- Sao có thể nói như vậy được?
Lâm Vãn Vinh khẽ than nói:
- Tỷ tỷ người là sư phụ của Tiên Nhi, Tiên Nhi lại là nương tử của ta, chúng ta vốn là người cùng một nhà, còn nói cái gì ép với không ép …Tiên Nhi, mau vào dâng trà cho sư phụ tỷ tỷ …
An Bích Như trong mắt lóe lên một tia quỷ dị, lạnh lùng nói:
- Ta bao năm khổ cực gây dựng Bạch Liên giáo, nhưng tâm huyết của ta lại bị ngươi hủy trong một ngày, sao có thể tha cho ngươi đựoc, ngươi không giúp ta thì thôi, ngươi không giúp ta, ta sẽ…
- Tiên Nhi ….
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng hô, Tiên Nhi trong bộ quần áo vải thô vội vã từ ngoài khoang vén rèm bước vào, nhìn hắn một cái, vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói:
- Tướng công, chàng tỉnh rồi ư?
- Đúng vậy, đúng vây, tỉnh từ rất sớm rồi, vẫn luôn nhớ tới nàng, Tiên Nhi lão bà tốt, nàng hôm nay thật đẹp, ta muốn ôm nàng ngủ.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói.
Tần Tiên Nhi nay là gái có chồng, tuy vẫn là hoàng hoa xử nữ, trang phục lại đã thay đổi, mái tóc dài cuốn lên, một bên còn thắt nút hoa. Trên khuôn mặt ngọc trắng nõn còn mang theo hơi chút ửng đỏ, ánh mắt long lanh như nước mùa thu, nụ cười tràn ngập niềm hạnh phúc, vóc ngươi thon dài như cây liễu mỏng manh yêu kiều, trước nở sau cong, uốn lượn mỹ miều. Nàng vốn quốc sắc thiên hương, tuy thay đổi y phục ngư dân bình thường thô dã, nhưng chỉ càng tôn thêm vẻ xinh đẹp kinh tâm động phách.
Lâm Vãn Vinh cũng không dời nổi mắt, ngây ngốc nói:
- Tiên Nhi, đêm này chúng ta động phòng thôi, ta dù chết trên thân nàng, cũng cam tâm tình nguyện.
Tần Tiên Nhi sắc mặt đỏ ửng, vội vàng cúi đầu, e thẹn nói:
- Tướng công, chàng đáng ghét chết đi được, sư phụ còn ở đây, chàng không thể đợi chút nữa hãy nói sao.
Nghe tướng công nói những lời này, trong lòng nàng mừng rỡ vô cùng, lại có chút kiêu ngạo, mi mục hàm tình, ánh mắt thâm sâu chăm chú lên mình tướng công.
Thấy đồ đệ của mình bị người ta cuỗm mất rồi, An Bích Như chỉ đành tươi cười, duyên dáng nói:
- Lâm tướng quân, ngươi thật sự có biện pháp.
- Đâu có, đâu có, cũng như nhau thôi, sư phụ tỷ tỷ cũng có biện pháp ác độc, làm trong lòng người ta sợ hãi a!
Hắn cố ý lập lờ hai chữ "ác độc" và "rất nhiều", hai từ phát âm không rõ ràng, Tần Tiên Nhi nghe không ra hắn nói cái gì, nhưng trong lòng An Bích Như lại hiểu rõ.
- Tướng công, chàng và sư phụ nói những gì, thiếp nghe chàng gọi thiếp tới mấy lần vậy?
Tân Tiên Nhi đi tới bên người hắn ngồi xuống hầu hạ hắn.
- Ồ, Chẳng có gì, sư phụ tỷ tỷ kể chuyện ma cho ta, ta nghe được thì trong lòng rất là e sợ, nàng cũng biết, con người ta lá gan nhỏ, nghe chuyện không khỏi có chút kinh hãi. Tiên Nhi, sau khi thân thể ta thụ thương, càng ngày càng yếu, không chịu được chút khiếp sợ rồi… Lâm tướng quân nói chuyện, trong ngữ điệu lại pha chút thê thảm.
Tần Tiên Nhi nhớ tới hình dáng đêm qua của hắn, nhịn không được hai mắt rưng rưng nói:
- Tương công, chàng đừng sợ, có Tiên nhi ở đây. Tiên Nhi theo sư phụ học rất nhiều công phu, đời đời kiếp kiếp bảo vệ chàng. Nếu có ai dám hại chàng, thiếp nhất định liều mạng với hắn.
- Tiên Nhi lão bà, nàng thật là quá tốt!
Lâm Vãn Vinh cảm kích đến rơi lệ ôm lấy Tiên Nhi, cố nặn ra vài giọt nước mắt, sau lưng nàng lại len lén nhe răng cười với An Bích Như.
An Bích Như bất đắc dĩ cười khổ: "Tên gia hỏa này, dùng đến cả thủ đoạn của trẻ con, mà nàng cũng không có biện pháp làm gì được hắn. Nàng trải qua bao chuyện, bình thường nghĩ gì làm nấy, không e dè gì cả. Nhưng đối mặt với Lâm tướng quân có tính cách hèn hạ này, dù có giở ra bao nhiêu trò, nhất thời cũng không có cách khống chế được hắn. Nhớ tới mặt yếu đuối của hắn đêm qua, nàng không nhịn được trở nên nghi hoặc, đây chính là quan binh đại tướng vạch kế hoạch trong trướng đánh Bạch Liên giáo của ta sao?
Tần Tiền Nhi ôm tướng công vào lòng, gạt nước mắt nói:
- Tướng công, chàng đói bụng chưa? Tiên Nhi nấu cho chàng canh cá tươi. Là ta và sư phụ đêm qua xuống hồ tự mình bắt được, còn tươi nguyên, ta đem lên cho chàng nhé!
- Các nàng tự mình bắt được?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói, liếc mắt lên người hai sự đồ này một cái: "Bà nội nó, lão tử đêm qua sao ngủ sớm như thế, sư phụ tỷ tỷ và Tiên Nhi biểu diễn đồ tắm lão tử không được xem, thật là đáng tiếc."
- Là Tiên Nhi lo lắng cho sức khỏe của ngươi nên mới đặc biệt xuống hồ bắt cá, ngươi chớ phụ lòng nó. "Ta xem ngươi bám lấy nàng ta thế nào đây?"
An Bích Như nhìn Tiên Nhi, trên mặt tràn đầy vẻ quan tâm.
- Bé cưng đáng yêu, đợi thương thế của ta khỏi rồi. Chúng ta cùng nhau xuống hồ tắm rửa chơi đùa, có được không?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, thổi nhẹ vào bên tai nàng.
Tần Tiên Nhi cả người nhũn ra, ừ một tiếng, nhu hòa cười vài tiếng rồi bước ra ngoài bưng canh cá.
- Ngươi thật là gian trá, lừa gạt Tiên Nhi như thế. Làm nó toàn tâm toàn ý hết lòng với người.
An Bích Như hừ giọng.
- Tỷ tỷ, hai bên yêu nhau là thế này đấy, ngươi đã nghe qua chưa?
Lâm Vãn Vinh cười hi hi nói:
- Kể ra, vẫn là tỷ tỷ dạy thật tốt, tiểu Tiên Nhi của ta mới có thể dịu dàng chu đáo như thế, tiểu sinh tạ ơn tỷ tỷ.
Thật không biết da mặt kẻ này sao lại dày thế, An Bích Như bất đắc dĩ cười khổ, nàng vốn cùng Tiên Nhi yên ổn ở bên nhau, chỉ là hôm nay tên gia hỏa nay từ trên trời giáng xuống, xen vào giữa cuộc sống của hai người, hoàn toàn làm rối loại trạng thái của hai người nàng, tương lai còn không biết sẽ phát sinh việc gì nữa.
- Tỷ tỷ, người bao nhiêu tuổi rồi?
- Ba mươi và …. A, ngươi hỏi cái này làm gì? Muốn tìm chết sao?
Chân mày An Bích Như dựng đứng lên, lớn tiếng giận dữ. Nàng vừa rồi đang nghĩ mấy vấn đề, vừa nghe có người hỏi, liền vô ý đáp lời, thiếu chút nữa lộ mất cơ mật, sao chẳng căm tức?
"Tuổi của nữ nhân quả nhiên là bí mật a!" Lâm Vãn Vinh thừa loạn hành sự thiếu chút nữa thành công, cười hắc hắc hai tiếng nói:
- Tỷ tỷ chớ có lừa ta, trông ngươi quốc sắc thiên hương, vóc người thon thả cân xứng. Ta đoán người khoảng hai mười mốt, so với ta lớn hơn một tuổi.
- Đệ đệ yêu quý…
An Bích Như trên mặt hiện lên một nụ cười quỷ dị, nhẹ nhàng nhích sát hắn, thân thể mềm mại dán vào người hắn, hơi thở gấp gáp, tiếng cười dòn tan đã vang bên tai:
- Chơi chút trò mới hơn đi, loại này chỉ có thể lừa được Tiên Nhi, chớ có dùng trước mặt ta.
Hai người kề sát nhau, Lâm Vãn Vinh có thể nhìn thấy gò má sáng bóng như ngọc của nàng, bầu ngực đầy đặn vươn cao khe khẽ phập phồng, như sóng nước chập chờn, trên người thoang thoảng một trận u hương, khác với Tiên Nhi, từ thân nàng có một mùi vị mê hoặc đặc biệt của nữ nhân thành thục.
Hai người càng càng lúc càng sát vào nhau, khoảng cách gần như chỉ còn đủ chèn một tờ giấy mỏng, trên người nữ tử thành thục này truyền đến một cảm giác nóng bỏng, sôi sục làm Lâm Vãn Vinh nhịn không được nuốt nước bọt:
- Tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì? Ta đã kết hôn rồi, ngươi không nên tiến tới, ta sẽ hét lên đó.... Aaaaaaaaaaaaaa….
Tiên Nhi nghe được tiếng kêu thảm của tướng công, vội vã vén rèm chạy vào, chỉ thấy trong tay sư phụ còn nắm một chiếc ngâm châm, trên mặt còn đọng một nụ cười:
- Tiên Nhi, ta lại cho hắn một châm, đã dùng chút sức, không qua một ngày, hắn có thể khỏi hẳn rồi.
Tần Tiên Nhi hoan hỷ vừa kinh ngạc nói:
- Thật thế sao, sư phụ?
An Bích Như mỉm cười gật đầu:
- Đương nhiên là thật rồi, sư phụ đã khi nào lừa con chưa?
- Tướng công, chàng có nghe thấy không? Ngày mai chàng có thể khỏi hẳn rồi.
Tần Tiên Nhi nước mắt tuôn rơi, quá đỗi vui mừng mà rơi lệ.
Lâm Vãn Vinh hận tới ngứa ngáy chân răng: "Nữ nhân ác độc, ngươi cắm ngân châm chỗ nào chẳng được, sao lại phải cắm vào mông lão tử?"
- Tướng công, chàng làm sao vậy?
Tiên Nhi thấy tướng công trên mặt đầy vẻ sầu khổ, vội vàng hỏi.
- Không sao cả, Tiên Nhi, là ta quá vui sướng. Tiên Nhi nàng đến thật quá tốt, thật quá tốt…
Lâm Vãn Vinh cố ép hỏa nộ trong lòng, bi phẫn nói.
- Tướng công, uống canh đi, uống canh rồi sẽ càng nhanh khỏe hơn.
Tiên Nhi múc một thìa canh cá, thổi nhẹ mấy hơi, đưa tới miệng tướng công. Canh cá vào miệng thật là mỹ vị vô cùng, tâm tình tồi tệ của Lâm tướng quân cũng khôi phục rất nhiều, hung hăng nhìn An Bích Như đang cố nén nụ cười.
- Tướng công, mùi vị thế nào?
Tiên Nhi vội vã hỏi.
- Mùi vị cực ngon, Tiên Nhi nàng thật giỏi, tối này chúng ta chơi một trò mới nhé. Ấy, sư phụ tỷ tỷ, cũng uống canh đi. Tiên Nhi, cho ta một miếng, lại cho sư phụ một miếng …Tỷ tỷ, ngươi có ý kiến gì không? Như vậy tốt rồi, Tiên Nhi, cho sư phụ một miếng, lại cho ta một miếng...
An Bích Như cười khanh khách, xoạt một tiếng, ngân châm trong tay bay ra, đâm lút vào khoang thuyền bảy phần:
- Tiên Nhi, ngươi thấy chiêu này của sư phụ thế nào?
Lâm Vãn Vinh lập tức ngoan ngoãn cúi đầu uống canh, không dám nói gì nữa.
Trên thuyền cuộc sống trôi qua thật là quái dị, Lâm Vãn Vinh cùng Tiên Nhi chàng chàng, thiếp thiếp, An Bích Như kia ở một bên lại rộng rộng rãi rãi hân thưởng, không chút giả tạo.
Lâm Vãn Vinh kéo tay Tiên Nhi, thì thầm:
- Tiên Nhi, sư phụ của nàng không bệnh tâm lý gì chứ?
Tần Tiên Nhi cười nói:
- Tướng công, chàng chớ nói lung tung. Sư phụ trước tới nay tính cách ương bướng như thế. Thỉnh thoảng người cầm đầu lâu người ta trong tay mà nâng niu, nụ cười lại càng xinh đẹp.
Thiệt vã mồ hôi, chính là toát mồ hôi! Tiên Nhi là tiểu ma nữ, sư phụ là Đại ma nữ, đại, tiểu ma nữ tụ họp.
Lâm Vãn Vinh không muốn thấy An Bích Như, Tiên Nhi đỡ hắn đi vài bước. Dần dần, sức lực trên người tốt lên, hắn tự nhiên thoát khỏi nâng đỡ, thật sự có thể tự do đi lại rồi. Trời thần ơi, cắm châm vào mông cũng thần kỳ như thế ư?
- Là chân khí trong cơ thể ngươi tự mình khôi phục. Ta chỉ thuận thế ra sức mà thôi.
An Bích Như tựa hồ nhìn thấy tâm tư của hắn, cười nói.
Đối với sư phụ tỷ tỷ, trong lòng Lâm Vãn Vinh quả thật kinh hãi. Chỉ dám cung kính từ xa như đối với quỷ thần.
- Sư phụ, tướng công đã khỏi, lúc này đã hết tháng, chúng ta ngày mai chúng ta lên bờ mua chút vật dụng được không?
Tiên Nhi nói.
Hết tháng? Lâm Vãn Vinh trong lòng rùng minh, vội vàng kéo tay nàng nói:
- Tiên Nhi, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?
- Ngày hai mươi tám tháng mười một. Làm sao vậy tướng công?
Tần Tiên Nhi lấy làm lạ hỏi.
"Hai mươi tám tháng mười một?" Lâm Vãn Vinh có hơi nhảy dựng lên, nói to:
- Vào bờ, vào bờ, mau vào bờ!
Tiên Nhi vội hỏi:
Tướng công. Xảy ra chuyện gì?
- Có cái chuyện này... đợi ta đi làm việc này đã….
Lâm Vãn Vinh gấp đến độ toàn thân vã đầy mỗ hôi. Lại không biết giải thích thế nào với Tiên Nhi. Máu hoạn thư của Tiên Nhi hắn biết rõ, tuy nói lúc này thành vợ chồng rồi, nhưng sát khí trên người nàng tuyệt không dễ mất đi!
- Tướng công, chúng ta ở trên thuyền này, mấy ngày nay cuộc sống vui vẻ không tốt sao? Chàng đã chán ghét Tiên Nhi sao?
Tần Tiên Nhi rơi nước mắt nói.
Nói đến liền đến ngay, chiêu này của Tiên Nhi, trước kia có thể mặc kệ, nhưng lúc này hai người đã là phu thê, tự nhiên không thể không quan tâm, Lâm Vãn Vinh vội vàng ôm chiếc eo nhỏ của nàng nói:
- Cục cưng yêu dấu, lúc này tạm thời không có cách nào giải thích, đợi xong việc rồi, tướng công sẽ kể lại tỉ mỉ với nàng, có được hay không?
An Bích Như cười nói:
- Bộ dạng của ngươi vội vã như vậy, e là đi giải cứu cô nàng thân thiết nào rồi? Tiên Nhi, nếu hắn không nói, con chớ có cho hắn lên bờ.
Nỗi căm hận này của Lâm Vãn Vinh so với nước Vi Sơn hồ còn sâu hơn, thật muốn rút khẩu súng, bắn một phát giết luôn cô ta.
Tần Tiên Nhi len lén nhìn trộm tướng công một cái, thấy hắn không nóimột lời, sắc mặt đen kịt, liền âu yếm nói:
- Tướng công, sư phụ đùa với chàng đó. Chàng chớ lo lắng, chúng ta sẽ vào bờ thôi
Ở trong thuyền nhỏ phiêu bạt trên Vi Sơn hồ mấy ngày, trôi trôi nổi nổi đã tới gần bờ. Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn qua, chỗ cập thuyền này, cũng chính là Bái huyện, nơi ngày đó mình suất lĩnh lương thảo binh sĩ kịch chiến với quân tinh nhuệ của Bạch Liên giáo. Mấy ngày qua, nơi này đã không còn thấy vết tích chiến trường, chỉ có vài bóng thủy điêu cô tịch, lượn trên mặt hồ khe khẽ kêu lên.
Lâm Vãn Vinh nóng ruột, cũng không để ý thân thể mình vừa mới mạnh lại, đầu thuyền còn đang lay động, hắn đã nhảy khỏi chiếc thuyền con, vội vã đi được vài bước, đột nhiên thấy có chút không đúng, liền vội vàng quay đầu nhìn lại, đã thấy Tiên Nhi cắn chặt môi hồng, trong mắt rưng rưng, đang lặng lẽ nhìn hắn.
Lâm Vãn Vinh sững người nói:
- Tiên Nhi nàng còn ngẩn ra làm gì, chúng ta đi…
- Chàng muốn dắt ta theo cùng ư? Tướng công…
Tần Tiên Nhi nhào vào lòng hắn như một con én bay về tổ, rấm rứt khóc:
- Chàng đi vội vàng như vậy, thiếp còn tưởng chàng không muốn thiếp nữa chứ…!
"Toát mồ hôi a, nha đầu này quá mẫn cảm rồi, một việc nho nhỏ cũng có thể làm nàng nghĩ nhiều như thế." Nghĩ lại cùng Tần Tiên Nhi ở chung tới nay, nha đầu này ấm áp dịu dàng động lòng người, cho tới giờ không biết cự tuyệt hắn, Lâm Vãn Vinh nắm chặt bàn tay nhỏ bé trắng nõn như ngọc, cười nói:
- Nha đầu ngốc, chúng ta đã là vợ chồng rồi, đương nhiên là ta đi đâu, nàng sẽ theo tới đó chứ.
- Tướng công, Tiên Nhi vĩnh viễn là cái bóng của chàng!
Tần Tiền Nhi rúc vào lòng hắn oa oa nói.
"Lão tử cảm động đến chết mất!", Lâm Vãn Vinh lau vệt nước mắt trên mặt nàng, ôm lấy cái cơ thể mềm mại không xương ấy vào lòng:
- Bé cưng ngoan, chúng ta lần này trở về Kim Lăng.
Tần Tiên Nhi ừ một tiếng, quay đầu nhìn lại, không nỡ chia xa nói:
- Vậy sư phụ làm sao bây giờ?
Sư phụ? Để cho cô ta thích chơi đâu thì đi! Nữ nhân dám đâm châm vào mông lão tử, cô ta là người đầu tiên, con mẹ cô quá giỏi rồi.
- Đi Kim Lăng? Hay a!
An Bích Như khẽ điểm chân, phiêu diêu như không mang chút bụi trần lướt tới, nhẹ hé môi đào cười với Lâm Vãn Vinh:
- Lâm công tử, ngươi đã nói muốn nuôi ta cả đời, chẳng lẽ ngươi quên rồi?