"Coong…". Vẫn là vị quan chấp sự kia đánh thanh la, lớn tiếng thông báo: "Năm tổ đầu tiên thi tửu lệnh quyết phân thắng bại. Chư vị công tử mượn rượu nói lên chí hướng, ngâm thơ bộc bạch nỗi niềm, quả thật là một việc vui lớn, xin mời các vị mở lòng uống thoải mái."
Tửu lệnh này nhìn tưởng như đơn giản, thực tế lại không phải vậy, một - phải có tửu lượng, hai - phải có tài học, mỗi lệnh làm một bài thơ, sau mỗi một vòng, người kiên trì tới cuối cùng ít nhất cũng làm bốn năm bài thơ, Lâm Vãn Vinh ngớ nga ngớ ngẩn, hồn nhiên chưa phát giác ra làm thơ khó thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ thống khoái, nghĩ cái gì nói cái đó. Cho đến khi đạt được vị trí đầu tiên của tổ mình, trong lòng mới thanh tịnh một chút, nhưng vẫn cảm thấy thống khoái không thôi.
Dựa theo quy trình, mỗi tổ thi tửu lệnh lấy được một người, liền có thể tiền vào vòng sau rồi. Những người còn lại mất đi tư cách tiến vào thuyền chủ, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng trên hoa thuyền này, đồng dạng có sự xác định ai hay ai tốt ngay từ vòng thi đầu, đồng dạng có thể kết bạn thơ, trở thành hội thi thơ chân chính. Chư vị tài tử cũng không cần đi thăng cấp, lại có rượu ngon đồ nhắm tốt ở đây, mọi người đều mở tấm lòng, thơ hay tứ đẹp xuất ra bất tận.
Quan chấp sự đưa người thắng ở năm tổ qua một bên, cung kính ôm quyền nói: "Chúc mừng chư vị tài tử, hôm nay chiến thắng vòng này, chư vị liền có thể tiến vào hoa thuyền Lạc tiểu thư, cùng Lạc tiểu thư trao đổi về thi từ ca phú. Nếu được Lạc tiểu thư coi trọng, liền có thể ôm được mỹ nhân mà về, cơ hội thành công ngay trong tầm tay!"
Lâm Vãn Vinh đã có năm sáu thành men say, cười nói: "Làm chút thi từ liền có thể nhanh chóng thành công? Chuyện này cũng rất thú vị a." Mấy vị tài tử khác nghe lời của hắn ra vẻ coi thường, đều tức giận nhìn hắn, nhưng thấy trên mặt hắn hơi say, cũng không muốn cùng hắn so đo.
Quan chấp sự quan lại nói: "Năm vị tài tử ở thuyền bên kia đều đã thuận lợi tấn cấp. Trừ Hầu Dược Bạch công tử của Kim Lăng chúng ta ra, còn có Triệu tiểu vương gia, ngoài ra còn có tài tử nổi danh nhất trong kinh đô là Ngô Tuyết Am. Thuyền chúng ta, chư vị mặc dù không có danh đầu lớn như bọn họ, nhưng ta thấy chư vị tài học khí thế cũng đều phi phàm, vị tất không thắng được bọn họ. Đợi một chút liền sẽ có người đến tiếp chư vị lên hoa thuyền chính giữa kia, chúc các vị công tử may mắn!"
Lâm Vãn Vinh đang ngập trong men say, chẳng muốn quản những người khác là ai nữa. Dưới tình huống này đã vào thập cường, vậy cũng coi như là một thắng lợi vừa vừa rồi.
Yến Thăng Hồi say ngã quay ra đất xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới, kéo tay hắn nói: "Tam huynh, ngu huynh vô năng, không thể tiếp tục đi cùng ngươi một đoạn đường nữa, ngươi nhất định phải ghim Lạc tiểu thư lấy về nhà. Cho những người đọc sách vô quyền vô thế chúng ta chút chí khí."
Yến Thăng Hồi này chính trực vô cùng, Lâm Vãn Vinh trong lòng máy động, không bằng đem hắn đề cử cho Từ Vị cũng coi như một phen cơ duyên quen biết của hai người. Hắn cười ha hả vỗ vỗ bả vai Yến Thăng Hồi nói: "Yến huynh, chờ tin tức tốt của ta."
Đang khi trò chuyện, chiếc hoa thuyền mọi người ngồi đã trôi tới gần hoa thuyền của Lạc Ngưng, trên hoa thuyền kia chiêng trống cùng vang lên. Pháo hoa rung trời, giữa hai thuyền nối bằng chiếc cầu cong, bên trên trải thảm, mời các tài tử tiến vào trong thuyền.
Đa phần các tài tử còn lại đều là những người đọc sách thành thật, thấy quang cảnh này thời hâm mộ mãi không thôi, cùng vỗ tay hoan hô, vì tài tử mình quen biết mà khích lệ.
Trên chiếc thuyền này, Lâm Vãn Vinh ngoại trừ Yến Thăng Hồi ra không biết ai khác, nhưng chín người cùng tổ tửu lệnh với hắn đều khâm phục hào khí của hắn, đưa tay vẫy vẫy động viên: "Tam huynh, nhất định phải thủ thắng trở về". Lâm Vãn Vinh mỉm cười vẫy tay, liền theo sau mọi người lên thuyền.
Chiếc thuyền hoa của Lạc Ngưng quả nhiên khí phái vạn phần, hiên cao gác rộng, hành lang chạm ngọc, cài hồng treo lục, giăng đèn kết hoa náo nhiệt phi thường. Năm vị tài tử trên chiếc thuyền kia đã ở một chỗ chờ bọn họ rồi. Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua, quả nhiên thấy tiểu vương gia Triệu Khang Trữ mặt mỉm cười đứng đầu năm vị, nhưng mắt không nhìn ngang, ngay cả năm người mới đến cũng không ngó một cái. Đằng sau hắn là một nam nhi trẻ tuổi miệng cười mủm mỉm nhìn cũng rất tuấn tú, phe phẩy chiếc quạt đầy vẻ phong lưu, đang cùng tiểu vương gia nói gì đấy, tựa hồ không để người khác vào trong mắt.
Hầu Dược Bạch đã lâu không thấy hiện đứng ở vị trí thứ ba, cõi lòng đầy đắc ý, nhìn chòng chọc vào hai vị trước mặt, dường như coi bọn họ là hai đối thủ lớn nhất. Những người còn lại đều không ở trong mắt hắn.
Lâm Vãn Vinh đi sau chót hàng năm người, bọn ba người Triệu Khang Ninh đều không chú ý, mười người chia làm hai đội, song song bước đi.
Vừa vào cửa chính, đã thấy trước hai đội dựng một bức bình phong, chiếc cửa nhỏ giữa bình phong chỉ có thể vừa cho từng người một tiến vào, hai đội tài tử sóng bước mà tới, lại không biết ai nên vào trước mới thỏa đáng.
Cái này kêu là "nhập quan", chính là một đạo chướng ngại cố ý khảo nghiệm các tài tử. Cửa này tuy nhỏ, ai vào trước ai vào sau vốn không quan hệ, nhưng chúng tài tử tâm cao khí ngạo sẽ không dễ dàng nhường nhau, tất phải tranh đấu một phen.
Triệu Khang Ninh đứng đầu đội kia cười nói:
"Nhân tiền nhất diện tường
Môn tại tường trung ương
Ngã nhược tiên bất nhập
Hoàng cẩu mạc kỵ tường."
Trước mặt một bức tường
Cánh cửa nằm giữa tường
Ta mà không vào trước
Chó vàng chớ trèo tường - hieusol dịch.
Tài tử dẫn đầu đội Lâm Vãn Vinh sắc mặt biến đổi, Triệu Khang Ninh này đang mượn thơ chửi người, ý tứ là nếu có người dám vào trước hắn, vậy đó là chó vàng trèo tường. Tài tử đầu lĩnh kia kiêng kỵ quyền thế của Triệu Khang Ninh, chịu lời chửi mắng cũng không dám lên tiếng, Triệu Khang Ninh khinh thường cười cợt, liền muốn bước qua cửa mà vào.
"Chậm đã, chậm đã." Lâm Vãn Vinh đi nhanh lên phía trên, cười nói: "Tiểu vương gia, còn nhận ra ta không?"
Triệu Khang Ninh liếc mắt quét qua hắn, sắc mặt lập tức biến đổi: "Ngươi, ngươi, ngươi không phải đã chết giữa vạn pháo rồi sao?"
Sắc mặt Lâm Vãn Vinh chợt đanh lại. Mẹ nó, lão tử tự hỏi Đỗ Thăng kia tại sao lại có gan chó lớn như thế, nguyên lai tên Vương Bát Đản ngươi ở phía sau chống lưng. Hắn âm trầm cười nói: "Tiểu vương gia, người hy vọng ta chết sao? Hắc hắc, Lâm mỗ ta có chín cái mạng, kẻ nào đó dùng chút thủ đoạn liền lấy được sao?"
Lâm Vãn Vinh lại ha ha cười, lớn tiếng ngâm:
"Kỵ tường tiện kỵ tường
Bất học nhĩ xương cuồng
Vị tằng sư tiên nhập
Hồi gia giáo nhĩ nương!"
Trèo tường thì trèo tường
Ngươi vô học ngông cuồng
Sư phụ còn chưa nhập
Về nhà dạy mẹ ngươi - hieusol dịch.
Triêu Khang Ninh từng nói qua, nếu gặp lại Lâm Tam tất dùng lễ sư đồ tiếp đãi, lão sư chưa vào, hắn há có thể vào? Lâm Tam này bất kể thơ dở thơ tồi, dù ngay cả lão nương của hắn cũng muốn dạy dỗ, vẫn là chiếm phần đạo lý. Triệu Khang Ninh sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng lời hắn nói ngày ấy có rất nhiều người ở đây chứng kiến, thế nào cũng không giảo biện được.
Lâm Vãn Vinh hừ thầm một tiếng, đang muốn bước vào, bỗng nghe nam tử tuấn tú phía sau Triệu Khang Ninh cất tiếng: "Chậm đã!"
Lâm Vãn Vinh hừ thầm một tiếng, đang muốn bước vào, bỗng nghe nam tử tuấn tú phía sau Triệu Khang Ninh cất tiếng: "Chậm đã."
Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn lại, nam tử kia ôm quyền nói: "Tại hạ Ngô Tuyết Am ở kinh thành, chằng biết các hạ là…"
"Ngô Tuyết Am?" Lâm Vãn Vinh nhướng mày đáp: "Chưa từng nghe qua! Tại hạ phỉ hiệu là Lâm Tam."
"Ngươi là Lâm Tam?" Ngộ Tuyết Am cả kinh, nhìn qua Triệu Khang Ninh, thấy hắn không nói, liền lạnh lùng mở miệng: "Tên nhãi nhép ngươi càn rỡ quá mức, tiểu vương gia há là người mà tiểu dân nhà ngươi có thể dạy dỗ?"
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói: "Ta có thể dạy dỗ hay không, ngươi nói không tính, để tiểu vương gia tự mình mở lời mới tính. Tiểu vương gia, người nói đúng không?"
Triêu Khang Ninh cắn chặt răng, tức tối thầm chửi bới tên Đỗ Thăng chết dẫm kia, còn nói đem Lâm Vãn Vinh bắn chết trong vạn pháo, vương gia yên tâm, vậy mà hôm nay Đông Thành làm ác quỷ, Lâm Tam vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt mình.
Triệu Khang Ninh một câu cũng không đáp, Lâm Vãn Vinh lại cười sang sảng nói:
"Nhất phiên sảo lai chích vi tường,
Nhượng nhĩ tam xích hựu hà phương?
Trường thành vạn lý kim do tại
Bất kiến đương niên Tần Thủy Hoàng."
Một phen ầm ĩ chỉ vì tường
Nhường ngươi ba thước có sao chăng
Vạn lý trường thành còn trơ đó
Nào đâu bóng cũ Tần Thủy Hoàng! - hieusol dịch.
Ngô Tuyết Am Ngô huynh phải không, cửa vào này tương đồng với văn đạo (đạo học văn chương), dù bước vào nhưng vẫn không thể hiểu được văn đạo, ngươi có đọc nhiều thi thư cũng vô dụng mà thôi. Cửa này liền nhường ngươi vào trước.
Lời vừa nói xong, hắn liền hì hì cười lùi lại mở nắm cửa kia ra. Ngô Tuyết Am nhìn sang Triệu Khang Ninh, chẳng biết làm thế nào. Ninh tỉểu vương gia cắn răng, ôm quyền nói: "Lâm tiên sinh, mời người đi trước."
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, nói với tài tử đầu lĩnh kia: "Huynh đài, chúng ta vào thôi."
"Ngưng tỷ tỷ, mười danh nhân tài tử mới được chọn kia lập tức sẽ vào, tỷ mau đi xem một chút." Xảo Xảo nói với Lạc Ngưng đang ngồi ngẩn người trước gương.
Lạc Ngưng lắc đầu: "Đi xem bọn họ làm gì, đều là trò hề gia gia an bài, không quan hệ với ta. Vậy mà thành ra ta lừa gạt tất cả mọi người, khiến cho Lâm đại ca hiểu nhầm ta. Hắn hôm nay cũng không chịu tới, nhất định là tức giận ta, Xảo Xảo ngươi nói ta nên làm thế nào bây giờ?"
Xảo Xảo nhìn Lạc Nhưng từ trên xuống dưới, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng nói: "Ngưng tỷ tỷ, người để ý đại ca như vậy, chẳng lẽ là…"
Lạc Ngưng vội vàng bảo: "Xảo Xảo, ngươi đừng hiểu lầm, ta với Lâm đại ca chỉ là hảo hữu tương đắc, việc khác vốn chưa đề cập đến…" Nói tới đây, mặt nàng đã đỏ lên, phải lừa dối tỷ muội trong khuê phòng của mình, tư vị này thật không phải sự khó chịu bình thường.
Xảo Xảo khẽ than thở: "Đại ca tuy bên ngoài tinh mình, đối với tâm tư nữ tử lại hồ đồ…"
Lạc Ngưng hừ giọng nói: "Hắn chằng phải hồ đồ, trong lòng hắn rõ ràng, mặt ngoài lại ra vẻ hồ đồ, vô cùng đáng giận, vô cùng đáng hận."
Xảo Xảo lắc đầu khẽ cười: "Chẳng quản chàng hồ đồ thật hay hồ đồ giả, nhưng đều là khắc tinh đối với nữ tử chúng ta. Muội khi lần đầu gặp được đại ca, mỗi ngày đều thích nghe chàng nói chuyện. Chàng chẳng nói lời nghiêm chỉnh vẫn khiến người ta rất thích, mỗi ngày trong lòng đều nghĩ đến chàng, lo lắng cho chàng, phải gặp mặt chàng mới ngủ ngon. Ngưng tỷ tỷ, người có phải là cảm thấy như thế?"
"Đúng là vậy --- a, không phải, không phải." Lạc Ngưng vội vàng phủ nhận, sắc mặt đỏ bừng, nhịn không được khe khẽ cúi đầu.
Xảo Xảo trong lòng có chút chua xót, cố nén không cho nước mắt chảy ra, nói: "Ngưng tỷ tỷ, người lo lắng cho đại ca như vậy, đại ca nếu biết được, trong lòng nhất định rất cao hứng, ngay cả phải bỏ đi tính mạng cũng muốn trở về."
Lạc Ngưng nghe trong lời nói của nàng có chút nghẹn ngào, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong mắt nha đầu kia ẩn chứa lệ châu, nhưng lại liều mạng cắn răng không cho rơi xuống, Lạc Ngưng vội vàng hỏi: "Xảo Xảo, ngươi sao lại như thế?"
Xảo Xảo thở dài nói: "Con người đại ca, hại người không ít. Ngưng tỷ tỷ, người nếu quả thật thích chàng, muội liền nói chuyện cẩn thận với chàng, chàng miệng cứng lòng mềm, sẽ gánh vác đền bù tâm nguyện của người."
Lạc Ngưng không dám bàn tiếp nữa, ghé vào bên tai Xảo Xảo khẽ thầm thì vài câu, Xảo Xảo a một tiếng, hai tay nhỏ bé che trên mặt, xấu hổ thốt lên: "Ngưng tỷ tỷ, ngươi xấu lắm, có thể nào lại nghe lén như vậy? Ta ghét đại ca chết đi thôi."
Lạc Ngưng trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ, tức giận nói: "Ở trong khuê phòng của ta làm nhiều ác sự như vậy, đại ca này thật là người xấu nhất trên đời."
Đây là cảnh trí cuối cùng? Lâm Vãn Vinh tiến vào chính giữa hoa thuyền, liền cẩn thận đánh giá tình cảnh trước mắt, đèn tường treo cao rực rỡ như tranh, những quan lớn danh sĩ nổi tiếng trong thành Kim Lăng sớm đã ngồi đầy, giữa phòng đặt một chiếc lò than thật lớn, lửa hồng từ than hâm nóng mỹ tửu, nha hoàn phụ việc không ngừng đi tới đi lui, cực kỳ náo nhiệt.
Sớm có sư gia hô: "Thập cường tài tử của hội thi thơ Kim Lăng đã chọn ra, xin mời chư vị tài tử ngồi xuống…"
Tiếng cửa mở xoạch một tiếng. Ánh mắt mọi người liền hướng về phía cửa nhìn lại, vị tài tử đầu lĩnh đi trước kia nào đã từng gặp qua cảnh danh lưu vân tập (người nổi danh tụ họp một chỗ), thấy ánh mắt mọi người đều tụ vào nơi này, hai tay không tự giác run lên nhè nhẹ. Lâm Vãn Vinh đi ở vị trí thứ năm, đối với loại cảnh trí này ngược lại chẳng có gì sợ hãi, trước đây cũng chẳng biết trải qua biết bao nhiêu dịp, trên chiến trường lần này lại luyện được một lá gan hổ, phải là người khác sợ hắn mới đúng.
"Lâm huynh đệ, Lâm huynh đệ…", Lâm Vãn Vinh nghe được tiếng hô hào rất to của một nữ tử, quay đầu nhìn lại, đã thấy kia chính là người ngày trước ở Hàng Châu vì nghĩa tương trợ Tiêu gia - Lưu Nguyệt Nga. Lúc này nàng đang hướng về phía này ra sức vẫy tay, so với mình xem ra nàng còn muốn cao hứng hơn.
" Lưu đại tỷ!", Lâm Văn Vính vẫy tay hô lên, nhẹ mỉm cười. Nếu Lưu gia được mời, Tiêu gia tự nhiên cũng phải có người đến.
Hắn đang dò xét chung quanh một phen, lại nghe một người hô: "Lâm Tam, Lâm Tam." Quét mặt nhìn lại, đã thấy ở vị trí thứ hai, biểu thiếu gia đang ngồi trên ghế liều mạng vẫy tay về phía mình, trên mặt biểu tình hưng phấn không lời nào tả xiết.
Lâm Vãn Vinh mẫy mạnh tay cười, hướng tới bên hắn đi lại, hỏi: "Thiếu gia, ngươi sao lại ở đây, ngươi không phải cũng tham gia hội thi thơ này sao?"
Quách Vô Thường ảo não nói: "Đừng nhắc tới nữa, ta cho giám khảo của một khu trăm lượng bạc, khó khăn lắm mới lên được hoa thuyền, vậy mà vòng thứ nhất làm tửu lệnh đã thất bại, Ài, sớm biết thế cứ theo bên người ngươi, thế nào cũng có thể lọt vào mười tên đầu tiên."
Lâm Vãn Vinh cười ha ha, cùng biểu thiếu gia này nói chuyện tựa như lại quay về cuộc sống trước kia, chỉ là lúc này Tiên nhi đã thành thê tử của mình, Đại tiểu thư với mình lại dần dần xa cách, nhân sinh quả nhiên là biến hóa vô thường a.
"Lâm Tam, nghe nói tối qua ngươi khiến cho Ngọc Nhược biểu muội tức giận?" Quách Vô Thường tới gần hắn, len lén hỏi.
" Không có, chỉ là tính cách không hợp, tạm thời tách ra, để cho mọi người cùng tỉnh táo trở lại." Lâm Vãn Vinh cười nói.
Quách Vô Thường khe khẽ thở dài: "Phải nói tính cách của biểu muội cũng quá mạnh mẽ, bất kể ai nàng cũng dám giáo huấn, nghĩ tới ngươi cống hiến cho Tiêu gia chúng ta công lao to lớn như thế, lại cùng ngươi xảy ra chuyện như vậy, còn không biết sẽ có hậu quả gì. Biểu muội làm sao lại hồ đồ thế chứ?"
Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài: "Không nói việc này nữa. Nhị tiểu thư thế nào rồi?"
Quách Vô Thường đáp: "Ngọc Sương biểu muội mỗi ngày đều mong ngóng ngươi trở về, nhưng người về lại cùng Ngọc Nhược ầm ĩ. Đại biểu muội không thể làm gì khác liền bảo người trong nhà trước tiên đành dấu diếm nàng. Ài, Ngọc Sương đáng thương, mỗi ngày đều vẽ lịch tính thời gian, lại không biết ngươi ở ngay bên ngoài cửa lớn, sao mọi chuyện lại trở nên như thế này chứ?"
Lâm Vãn Vinh trong lòng nổi lên chút chua xót, nhìn chỗ ngồi bên cạnh Quách Vô Thường. Biều thiếu gia tự nhiên hiều rõ tâm tư của hắn, liền bảo: "Đây là vị trí của Ngọc Nhược biểu muội, nàng từng nói là muốn tới, không biết như thế nào đến lúc này rồi còn chưa thấy bóng nàng. Chúng ta cũng không biết ngươi tiến vào thập cường của hội thi thơ, nếu biết, ta đã sớm đem Tứ Đức, Tiêu Phòng tất cả mọi người trong phủ đều gọi tới trợ uy cho ngươi."
Biểu thiếu gia tuy bất học vô thuật, mấy câu đó lại là lời nói thật làm ấm lòng. Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai hắn mỉm cười, ánh mắt hướng vị trí bên cạnh hắn liếc qua, im lặng thở dài, cũng không biết là làm sao lại xảy ra cảnh không thể giải quyết như thế.
"Lâm Tam, ngươi cố gắng nhiều hơn, đem Kim Lăng tài nữ lấy về nhà, bưng trà đưa nước giặt áo nấu cơm, hành hạ thật tốt, ai bào nàng xem nhẹ nam nhân chúng ta." Biểu thiếu gia tức giận bất bình nói.
Lâm Vãn Vinh ha ha cười, còn chưa nói, chợt nghe có người hét lớn: "Đại ca, đại ca". Âm thanh kích động của Đổng Thanh Sơn từ bên cạnh truyền đến, quay đầu nhìn lại, đã thấy Thanh Sơn và Lạc Viễn đang chạy vội đến bên này.
Lâm Vãn Vinh tiến lên nghênh tiếp, hỏi: "Thanh Sơn, Tiểu Lạc, các người khỏe không?"
Đổng Thanh Sơn ôm lấy cánh tay hắn nói: "Đại ca, tỷ phu, người đã trở về."
Lâm Vãn Vinh gật đầu: "Thanh Sơn, Xảo Xảo đâu? Tại sao không thấy nàng?"
Thanh Sơn đáp: "Tỷ tỷ ở trong phòng giúp đỡ Lạc tiểu thư, Lạc tiểu thư mấy ngày nay vất vả quá độ, có chút ngã bệnh rồi." Nha đầu Lạc Ngưng kia lại bị bệnh? Ài, nữ nhân đều như vậy, mỗi khi nhiều tâm sự liền đễ dàng sinh bệnh.
Lạc Viễn hỏi: "Đại ca, người những ngày này đi làm cái gì, da sạm đi không ít."
Lâm Vãn Vinh cười nói: "Đi làm một việc rất quan trọng, Tiểu Lạc, tỷ tỷ ngươi thế nào?"
Lạc Viễn lắc đầu trả lời: "Không được tốt lắm, cả ngày nhíu mặt cau mày, cha ta cũng thật là, lại không biết con mắt tỷ tỷ sánh với trời cao, còn làm cái gì hội thi thơ chiêu thân thế này, rất là tục khí."
Thành Sơn tiếp lời: "Đúng như thế, Lạc tiểu thư là nhân vật tựa thiên tiên, không phải những kẻ bần cùng này có thể so với. Tỷ phu, ta xem người không bằng dùng chút sức mạnh, đánh bại bọn người kia, đem Lạc tiểu thư cũng lấy về nhà, cùng làm tỷ phu của Tiểu Lạc."
Lâm Vãn Vinh ha ha cười to, Thành Sơn cái tên nghé con này nói chuyện luôn luôn thẳng thừng như vậy. Ba người đang cười nói, lại nghe một vị sư gia hô lên: "Xin mời mười vị tài tử ngồi lên trước đài."
Lâm Vãn Vinh đi tới trước đài tìm ghế trống để ngồi, vừa nhìn xuống dưới đã thấy dưới đài ánh mắt của danh sĩ Kim Lăng đều rơi lên thân mười tài tử, trên đài, thu hút ánh mắt nhất đương nhiên phải kể đến Triệu Khang Ninh, Ngô Tuyết Am cùng Hầu Dược Bạch. Về phần "thớt ngựa đen" Lâm Vãn Vinh này duy chỉ có bọn người biểu thiếu gia, Lưu Nguyệt Nga coi trọng hắn, kẻ khác tự nhiên cho rằng vị này nhiều nhất chỉ là phụ cho vui.
Sư gia kia đi lên trên đài, lớn tiếng nói: "Hội thi thơ Kim Lăng so tài đấu thơ bây giờ bắt đầu. nhân sĩ Kim Lăng hiện diện ở đây trừ chư vị danh lưu ra, còn có Giang Tô Tổng đốc đại nhân, Đô chỉ huy sứ Trình đại nhân, Giang Tô Học chính Đồng đại nhân cùng chư vị quan viên địa phương."
Lâm Vãn Vinh liếc mắt một cái, quả nhiên thấy Lạc Mẫn ngồi trên đài cao phía xa, đang quay về phía mình mỉm cười, bên cạnh lão là Trình Đức, khuôn mặt đen đúa trương ra, nhìn không ra biểu tình.
Sư gia kia lại lớn tiếng: "Cuộc thi đấu thơ này thực hiện như sau: mười lấy sáu, sáu chọn bốn, bốn tuyển hai, hai người đua tranh, tổng cộng bốn vòng đào thải." Cách an bài này rất có đạo lý, chính là văn vô đệ nhị võ vô đệ nhất, loại đấu thơ này chọn lấy tam giáp (ba người đứng đầu) không có ý nghĩa gì, chỉ có đệ nhất mới là mục tiêu mọi người theo đuổi.
"Vòng thứ nhất xin mời Học chính Đồng đại nhân ra đề." Sư gia lớn tiếng nói, chúng nhân ứng lời khen tốt.
Vị Học chính đại nhân kia đứng lên ôm quyền hướng bốn phía nói: "Hôm nay tài tử tụ tập chính là thịnh sự của thi đàn, lão hủ liền phao chuyên dẫn ngọc (ném gạch tìm ngọc) làm đề thơ. Mai lan trúc cúc tứ quân tử, hoa mai đứng đầu, xin mời chư vị công tử làm thơ Trong tuyết vịnh mai vậy."
Mọi người trong sảnh đều có chút tài học, vừa nghe nói đề vòng thứ nhất là Trong tuyết vịnh mai, liền âm thầm hô khó. Bởi vì thơ vịnh mai từ xưa tới nay nhiều không kể xiết, đưa ra một tên bài đều là kinh điển, kinh điển dĩ nhiên là khó vượt qua, nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn làm ra bài thơ hay vịnh mai, thật sự là quá khó khăn.
Chúng tài tử nghĩ ngợi một lúc, Kim Lăng tài tử Hầu Dược Bạch kia là người đầu tiên đứng lên nói: "Đệ tử Hầu Dược Bạch, bài vịnh mai như sau:
"Noãn kinh mai, tiên truyện phương chí, dạ lai vạn bảo xuân tùy.
Tàn đông tuyết, tái ngộ hòa khí, dĩ thị danh viên giai lệ."
Nụ mai ấm, tỏa hương thơm đến, vào đêm nở rộ theo xuân
Tuyết cuối đông, tái ngộ khí lành, tỏ bày vườn xanh mỹ lệ. - hieusol dịch.
Hay! Hầu Dược Bạch vừa mới ngâm xong, trong đám người liền nổ ra tiếng khen hay. Hầu công tử này là người đầu tiên ngâm thơ, lại là người Kim Lăng, chúng nhân tự nhiên muốn tạo cho thể diện rồi.
Tiểu vương gia không cam lòng yếu thế liền đứng lên.
Tiểu vương gia không cam lòng yếu thế liền đứng lên nói: "Đệ tử Triệu Khang Ninh cũng làm bài vịnh mai sau:
Xuân hàn tỏa
Vu đình viện
Mai hoa kỷ thụ oán đông phong
Thanh nhị vị thổ ám hương viễn."
Giá xuân lan
Giăng đình viện,
Cành hoa mai nhỏ oán gió đông
Nhụy thơm chưa nở tỏa hương thầm - hieusol dịch.
Hay! Lần này lại là tên mặt đen Trình Đức kêu lên đầu tiên, Lạc Mẫn ở bên âm thầm buồn cười, cái tên mặt đen ngươi ngay cả mấy chữ đấy đều không nhận ra hết, nào đâu rõ ràng được ý tứ trong đó.
Tài tử kinh thành Ngô Tuyết Am sớm đã có kế sách trong lòng, là người thứ ba đứng lên: "Học sinh kinh thành Ngô Tuyết Am, bài thơ vịnh mai sau:
Thiên hiềm tuyết thương bạch
Tín thủ tú mai hoa
Lai niên đông nhật đáo
Tái dữ nhất xứ khai."
Trời hiềm tuyết đầu bạc
Tiện tay dệt hoa mai
Năm sau ngày đông đến
Một vùng hoa mơ phai - hieusol dịch.
Ba người đầu tiên quả nhiên tài danh, vịnh tuyết vịnh mai đều dễ như trở bàn tay, tuy chưa thể xưng là tác phẩm tuyệt thế nhưng cũng đã là vần thơ thượng đẳng. Đám còn lại nhìn ba người này làm thơ liền có chút tự ti mặc cảm. Sáu tài tử sau, chỉ có ba kẻ nối gót ngâm thơ hoa mai, nhưng vẫn kém thua ba người trước. Còn lại ba tài tử chưa có câu nào, không cần phải nói, tất nhiên là sớm bị đào thải rồi.
Lâm Vãn Vinh tỏ ra khiêm nhường, hắn uống nhiều rượu rồi, ở trên đài này cũng có chút lim dim, miệng ngáp liên hồi. Mọi người nhìn thấy không nhịn được cười, tài tử này nếu không có tài kinh thế, vậy hẳn nhiên là có bệnh kinh thế.
Đám người Đổng Thanh Sơn và biểu thiếu gia thấy vậy âm thầm lo lắng, đây là cuộc thi loại trực tiếp a, không nói chuyện gì khác, cho dù ngươi chẳng thể làm thiên cổ tuyệt cú cũng phải ngâm ra một bài thơ vịnh mai a.
Chín người kia đã thi xong, cuối cùng tới Lâm Vãn Vinh. Hắn nhìn chỗ ngồi bên cạnh biểu thiếu gia một cái, vẫn là trống trơn như hồi nãy, trong lòng ngầm thở dài, chuyển thân đứng lên.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ." Lạc Viễn thở hồng hộc chạy vào phòng Lạc Ngưng lớn tiếng nói: "Tin tốt, tin tốt…"
Lạc Ngưng nhìn dung nhan trong gương, lặng yên thở dài, tựa như không nghe thấy lời hắn, còn Xảo Xảo lại hỏi: "Lạc Viễn, tin tốt gì?"
"Lâm đại ca, Lâm đại ca hắn…"
"Lâm đại ca làm sao rồi?" Chiếc gương nhỏ trên tay Lạc Ngưng rơi xuống đất choang một tiếng, hai nữ tử đồng thời vội kêu lên: "Đại ca, hắn làm sao rồi?"
"Đại ca hắn tham gia hội thi thơ, còn tiến vào thập cường!" Lạc Viễn lớn tiếng nói.
"Đại ca!" Hai nữ tử đồng thời kinh hô một tiếng, nước mắt rơi xuống, nâng đỡ nhau vội vàng đi ra bên ngoài.
Mới đi đến trước lầu gác, đã nghe thấy tiếng Lâm Vãn Vinh nói: "Chuyện ngâm thơ hoa mai này, ta thật ra không…"
"Đại ca..." Nghe được mấy lời ấy, Lạc Ngưng liền ngã ngửa ra đằng sau, hôn mê bất tỉnh.
"Ngưng tỷ tỷ, người sao thế?" Xảo Xảo cả kinh vội ôm lấy nàng, tay ấn vào huyệt nhân trung khẽ day.
Lạc Ngưng thở dài một hơi, chầm chậm mở mắt yếu đuối nói: "Xảo Xảo, đại ca, đại ca hắn thua rồi sao?"
Xảo Xảo còn chưa kịp lắc đầu, liền nghe bên ngoài có người đứng lên tuyên bố: "Không ngâm được thơ, vậy ngươi mau mau lui xuống, đừng làm trở ngại người khác tỷ thí."
Triệu Khang Ninh cùng Ngô Tuyết Am thấy Lâm Tam ngay vòng thứ nhất đã tỏ ra sợ chết khiếp như thế, trên mặt nhất thời hiện ra vài phần khinh miệt,. Chỉ có Hầu Dược Bạch trong lòng nghi hoặc, hắn biết Lâm Tam không thể nào dễ dàng nhận thua người ta như vậy, hay nói cách khác là, cho tới bây giờ Lâm Tam chưa từng bại.
Lâm Vãn Vinh nhìn qua mấy người đang gào rống lên kia, cười nói: "Ta không ngâm được bài thơ hoa mai, nhưng thế không có nghĩa ta không vịnh ra thơ mai."
Hắn đưa chén rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, chậm rãi bước vài bước mang theo chút men say, đọc lên:
"Vạn lĩnh Thiên sơn huề bạch thủ
Thiên tứ yên chi khinh mạt tai
Diêu vấn lan trúc xuân hà tại
Ngọc cốt băng cơ ám hương lai."
Dịch nghĩa - Không đảm bảo đúng %.
Vạn đỉnh núi của dãy Thiên sơn đều trắng xóa
Ấy là trời ban phấn để điểm tô lên má
Khẽ hỏi lan trúc mùa xuân ở nơi đâu
Mà có làn hương âm thầm tỏa ra từ vóc ngọc da băng.
Dịch thơ:
Thiên sơn vạn đỉnh tuyền trắng lóa
Ấy trời ban phấn điểm khuôn nga
Sẽ hỏi trúc lan xuân đâu tá
Mà hương thầm đượm một vóc ngà - hieusol dịch.
"Hay!" Lần này lại là Lạc Viễn, Thanh Sơn, Quách Vô Thường mấy người dẫn đầu hô lên, trong sảnh đều là kẻ biết thưởng thức, nhất thời tiếng khen hay vang lên không ngớt.
Vị Học chính đại nhân kia gật đầu: "Từ xa tới gần, ẩn dụ rất hay, cả bài không nhắc mai cùng tuyết, nhưng là trong tuyết có mai. Quả nhiên có thực tài. Thiên vịnh mai này vị tài tử đây làm tốt nhất."
Triệu Khang Ninh cùng Ngô Tuyết Am sắc mặt đều trở nên khó coi, không nghĩ rằng trận thứ nhất lại nhường cho Lâm Tam chiếm tiên cơ. Hai người chẳng ai còn dám có lòng khinh thị, Triệu Khang Ninh nhớ tới mấy câu đối kinh điển của hắn, càng thầm tự mắng mình ngu xuẩn, người ra được câu đối như thế sao có thể không làm thơ được chứ? Chỉ có Hầu Dược Bạch đã quen với khả năng đột xuất của Lâm Tam - làm ra không biết bao nhiêu việc ngoài ý liệu rồi.
Lạc Ngưng trốn ở sau rèm khe khẽ vỗ ngực, sẵng giọng: "Tên đại ca này, dọa chết người ta rồi, không để ý tới hắn nữa."
Xảo Xảo phì cười ra tiếng, nói nhỏ: "Không để ý tới hắn? Đợi lát nữa đi nhanh nhất tới gặp chàng, không biết là ai đây?"
Lạc Ngưng xấu hổ bảo: "Hắn là tướng công của muội, muội tự nhiên là nói tốt cho hắn, ngày ấy khi động phòng sao không thấy muội trêu người khác?"
Hai nữ tử cười khanh khách, Xảo Xảo nói: "Ngưng tỷ tỷ, đại ca đối với thể loại thơ này là kém cói nhất, hôm nay làm bài thơ kia hẳn không dễ dàng, cố ý đứng đầu trận thứ nhất, việc này có thể đều là vì tỷ. Tỷ có thể yên tâm rồi, không cần ngất nữa."
"Đáng ghét!" Lạc Ngưng khuôn mặt phớt hồng, nhỏ giọng nói: "Xảo Xảo, ngươi đùng hiểu lầm, ta và đại ca không, không…" Nàng tự mình xấu hổ không nói tiếp được nữa, hơn nữa, nói chẳng có chuyện gì, đến cả kẻ ngốc cũng không thể tin được.
Xảo Xảo cười nói: "Ngưng tỷ tỷ, nếu người có tâm tư như thế thì nên sớm nói với ta, ta ở phía trung gian sẽ bớt đi phần rắc rối, cũng để người bớt chịu cảnh cô khổ. Đại ca chàng ấy, tỷ không biết sao, phàm ai đối với chàng tốt một chút, chàng liền sẽ đối tốt với người ấy gấp trăm lần."
Lạc Ngưng khẽ ừ một tiếng, không dám nói nữa, Xao Xảo nhẹ thở dài, trong lòng lại có chút chua xót.
Trận thứ nhất này - mười lấy sáu - xem như hoàn thành rồi. Lâm Vãn Vinh đạt bài vị đệ nhất, Triệu Khang Ninh, Ngô Tuyết Am, Hầu Dược Bạch cùng hai vị tài tử còn lại tiến vào lục cường.
Mọi người chứng kiến tên tiểu tử nhìn không lọt mắt bỗng nhiên trở thành một thớt ngựa đen phi thẳng vào ngôi đầu bảng, tự nhiên đều có chút kinh ngạc, liền hỏi han khắp nơi về danh tánh của hắn. Đến lúc nghe ra người này chính là nhân vật đánh bại vua đối trong bữa tiệc tại Lạc phủ - gia đinh Lâm Tam của Tiêu phủ, nhất thời đều kinh ngạc dị thường, gia đinh này thật có tài a. Một gia đinh nho nhỏ có thể tiến vào lục cường hội thi thơ Kim Lăng, sao không khiến người ta dụi mắt mà nhìn.
Vòng thứ hai - sáu lấy bốn, hai vị tài tử bên cạnh Lâm Vãn Vinh, vòng thứ nhất là miễn cưỡng qua cửa, nhìn kẻ khác trổ tài, trong lòng nhất thời sinh ra chán nản, tự nhận tài học quả thực so ra kém bốn người ở trên.
Lâm Vãn Vinh thấy sắc mặt hai người, hiểu được tâm tư của bọn họ, liền cười nói: "Hai vị huynh đài chớ có chán nản, bài thơ từ này nếu luận, chỉ là hai chữ "náo loạn", nếu đem so đo đến cùng sẽ lòi ra cái kém."
Hai tài tử kia thấy hắn mặt say tâm không say, lại cùng người gần gũi như thế, trong lòng thật sự kính nể, liền ôm quyền cười với hắn, đem rượu ngon trước mặt một hơi uống cạn, tự cảm thấy tâm tình cũng thêm phần ổn định.
Sư gia to tiếng xướng lên: "Vòng thứ hai này chỉ có bốn vị tài tử tấn cấp, xin mời Giang Tô Chỉ huy sứ Trình Đức đại nhân ra đề."
Vị Trình Đức mặt đen kia đứng lên lớn tiếng nói: "Trình mỗ ta sinh ra trong quân ngũ, là người thô lậu, đối với thi từ không quá tinh thông. Hôm nay việc xuất đề này là làm khó ta rồi, ta thấy trên thuyền có rượu ngon đồ nhắm tốt, thật là thịnh soạn, vậy liền lấy rượu làm đề."
Chư vị tài tử hiểu rõ, Đô chỉ huy sứ đại nhân ra đề Rượu lại là đề tài rộng lớn, thỏa sức phát huy, làm tốt hay không tốt tùy theo ý cảnh.
Lần này lại là tiểu vương gia Triệu Khang Ninh đứng đậy trước tiên nói: "Đệ tử Triệu Khang Ninh, uống rượu làm thơ:
Đối tửu bất giác miên
Lạc hoa triêm thanh y
Túy khởi khán khê nguyệt
Điểu hoàn nhân diệc hi."
Uống rượu bỗng ngủ quên
Hoa rơi phủ áo xuân
Men say trông dòng nguyệt
Chim cùng người lâng lâng - hieusol dịch (Không đảm bảo đúng %).
Triệu Khang Ninh uống rượu làm thơ quả có chút ý vị. Nói ban đêm đến suối hoa uống rượu chính là việc hay, cũng coi là không tệ.
Đến lượt Hầu Dược Bạch đứng lên...
Đến lượt Hầu Dược Bạch đứng lên nói: "Đệ tử cũng uống rượu làm một bài thơ:
Dục trích lê hoa tân tố tửu
Tần Hoài yên ba vũ bất hưu
Hiểu trang kính tiền thính phong khởi
Bán già kiểm lai thị ly sầu"
Dịch nghĩa - Không đảm bảo đúng %
Muốn ngắt hoa lê để làm rượu mới
Mà khói sóng Tần Hoài mưa mãi không dứt
Ngồi trang điểm bên gương buổi sớm nghe gió thổi về
Che nửa khuôn mặt giấu đi nỗi sầu chia ly.
Dịch thơ:
Muốn ngắt hoa lê ngâm rượu mới
Khói sóng Tần Hoài mưa không ngơi
Bên gương buổi sớm nghe gió nổi
Khuôn ngọc còn che sầu chưa vơi - hieusol dịch.
Đây chính là một bài thơ khuê oán (nỗi ai oán phòng khuê), ý tứ không tầm thường, so với bài của Triệu Khang Ninh còn muốn hơn vài phần.
Ngô Tuyết Am mỉm cười, lớn tiếng ngâm:
"Phi vũ xuy bình cận hoàng hôn
Khinh y man vũ tố tục trần
Ngọc tiêu xuy đoạn thả cộng tửu
U hiên tọa ẩn nguyệt chiếu hồn."
Dịch nghĩa - Không đảm bảo đúng %
Mưa bay thổi tung cây cỏ lúc hoàng hôn
Áo mỏng múa lên man điệu làm sạch bụi trần
Sáo ngọc thổi xong đem bẻ, ta lại cùng uống rượu
Ngồi âm thầm nơi hiên tối, bóng nguyệt chiếu lên hồn.
Dịch thơ:
Mưa đổ tơi bời bóng hoàng hôn
Áo mỏng tung bay rũ bụi trần
Sáo ngọc bẻ rồi ta uống rượu
Hiên mê ngồi lặng nguyệt soi hồn - hieusol dịch.
Học chính đại nhân và Lạc Mẫn cùng nhau gật đầu, luận khí thế, luận ý cảnh, trong ba người đầu tiên, Ngô Tuyết Am này tốt nhất.
Ánh mắt mọi người liền rơi lên người Lâm Vãn Vinh, gia đinh này có lắm chuyện thần kỳ, không ai biết hắn sẽ làm ra cái gì. Lâm Vãn Vinh đứng dậy cười nói: "Vị tiểu ca kia, lấy giùm ta ít giấy."
Sớm có tên giúp việc ân cần đưa giấy bút lên, Lâm Vãn Vinh lại đem bút lông nghiên mực quẳng qua một bên, lấy ra bút chì xoạt xoạt viết ra mấy chữ: "Thanh minh thì tiết vũ phân phân lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn tá vấn tửu gia hà xử hữu mục đồng diêu chỉ hạnh hoa thôn."
Đợi tên giúp việc mang tờ giấy treo lên, mọi người đều tò mò đánh giá, rất nhiều kẻ nhẹ giọng ngâm nga.
Lạc Ngưng gạt rèm qua, len lén nhìn mảnh giấy viết kia, nhướng mày suy tư một lúc lâu, đột nhiên vỗ tay một cái vui vẻ nói: "Ta biết rồi, đại ca lần này lại thắng."
Xảo Xảo nghi hoặc hỏi: "Đại ca thắng? Sao muội không nhìn ra?"
Lạc Ngưng ở bên tai khẽ nói vài câu, Xảo Xảo nhìn kỹ càng, có thể như thế sao? Lập tức trong lòng mừng rỡ nói: "Đại ca lại thích đùa bỡn những điều ly kỳ cổ quái, đem mồi nhử người khác."
Lâm Vãn Vinh dò xét một vòng, ánh mắt rơi trên người Ngô Tuyết Am, vừa cười vừa nói: "Ngô công tử , ngươi là tài tử kinh thành, có thể giúp ta một chuyện không, đem bài viết này ngâm lên một lần."
Ngô Tuyết Am khinh thường đáp: "Chuyện này có đáng gì.
Thanh minh thì tiết vũ
Phân phân lộ thượng hành
Nhân dục đoạn hồn!
Tá vấn tửu gia
Hà xử hữu mục đồng?
Diêu chỉ hạnh hoa thôn!
Dịch thơ - Không đảm bảo đúng %.
Thời tiết Thanh minh mưa
Người người đi trên đường
Lòng dạ như không hồn
Ghé hỏi nơi quán rượu
Chốn nào có mục đồng?
Chỉ tới Hạnh Hoa thôn - hieusol dịch.
Bài thơ này của ngươi cũng có chút ý vị, nhưng không thể so với bài của ta."
Lâm Vãn Vinh cười lớn bảo: "Không hiểu được thơ, lại tự mình cảm thấy thơ bình thường."
Hắn lấy bút chì điểm vài nét chấm phẩy chia bài thơ trên giấy ra, cười nói với biểu thiếu gia: "Quách thiếu gia, xin mời người tới đọc một lần."
Quách thiếu gia thấy Lâm Tam nhắc đến tên mình, dương dương đắc ý đứng lên ngâm:
"Thanh minh thì tiết vũ phân phân
Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn
Tá vấn tửu gia hà xử hữu
Mục đồng diêu chỉ hạnh hoa thôn"
Dịch thơ - Không đảm bảo đúng %.
Thời tiết Thanh minh mưa rơi tuôn
Người đi mong mỏi đến mất hồn
Hỏi rằng quán rượu nơi đâu đấy?
Mục đồng tay chỉ: Hạnh Hoa thôn - hieusol dịch.
Mọi người trong đại sảnh đều sửng sốt một phen, tiếp đó tiếng vỗ tay trào dâng như thủy triều. Nguyên lai bài thơ này lại là một đoạn thơ, chia câu khác nhau liền thành hai bài thơ hoàn toàn khác biệt, càng tuyệt hơn là cả hai bài thơ đều rất có ý vị, không phải thơ bình phàm. Như thế, thơ Ngô Tuyết Am đem so cùng dĩ nhiên liền kém hơn.
Ngô Tuyết Am bị một phen mất mặt, sắc mặt đỏ lên như gan lợn, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Chút thủ đoạn nhỏ, không phải người đọc sách như ta thèm làm ra."
Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói:
"Ngã dục đấu thi nhất bách thiên
Kim Lăng thị thượng tửu gia miên
Thiên tử hô lai bất thượng thuyền
Tự xưng thần thị tửu trung tiên!
Dịch thơ - Không đảm bảo đúng %.
Ta một bồ thơ cả trăm bài
Quán rượu Kim Lăng ngủ lại say
Hoàng đế gọi đến chẳng đi gặp
Tự xưng thần là tửu tiên đây! - hieusol dịch.
Thơ uống rượu này ta ngâm liền trăm bài có gì mà khó? Chỉ là ta không thèm dùng thủ đoạn này thắng ngươi." Lời này chỉ có Lâm Vãn Vinh tự mình rõ ràng, người khác nghe đều không hiểu.
Mọi người thấy hắn thuận miệng ngâm lên đều là lời đẹp ý hay, nào còn có thể không phục. Bọn biểu thiếu gia sớm đã vỗ bàn rầm rầm, Lâm Tam này quả thực là phúc của Tiêu gia a. Một vòng tỷ thí này, Lâm Vãn Vinh không thẹn là người nắm giữ ngôi đầu.
Lạc Ngưng hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mi cười tít thành một đóa hoa, Xảo Xảo bắt chước theo giọng nàng nói: "Ta với đại ca thật sự không, không có gì…"
"Nha đầu xấu xa nhà ngươi, giễu cợt ta như vậy." Lạc Ngưng đánh nhẹ lên người Xảo Xảo mấy cái, khóe mắt tràn đầy mị ý.
Xảo Xảo khe khẽ thở dài nói: "Ngưng tỷ tỷ, người chớ có nghĩ sai, đại ca là tướng công của ta, người muốn vào nhà ta, trước tiên phải qua một cửa của tiểu muội này."
Lạc Ngưng mặc đỏ tới cổ, nhẹ giọng nói: "Ai muốn vào… Muội muội tốt, ta đã quên ngươi cùng đại ca ở khuê phòng ta làm những chuyện tốt kia, ngươi hãy khoan dung cho tỷ tỷ, được không?"
Vòng thứ ba - bốn chọn hai - chính là vòng quan trọng nhất nhì, thông qua biểu hiện hai vòng trước, Lâm Vãn Vinh thế áp đảo mọi người, sớm đã từ "ngựa đen" trở thành nhân tuyển "nóng" nhất. Tiến vào vòng này trừ Lâm Văn Vình còn ba vị tài tử nữa.
Sư gia lớn tiếng: "Vòng thi thơ thứ ba bắt đầu, vòng này xin mời Tổng đốc đại nhân ra đề."
Lạc Mẫn chậm rãi đứng lên, vỗ cái bụng to phát biểu: "Hội thi thơ hôm nay, các vị tài tử anh kiệt hiển lộ hết vẻ phong lưu, quả nhiên đặc sắc dị thường. Bản phủ thân là Tổng đốc Giang Tô, đứng đầu một tỉnh, chứng kiến hội thi lần này nổi lên nhiều nhân tài như thế, tự nhiên cảm thấy vui mừng sâu sắc. Vừa lúc tiểu nữ Lạc Ngưng tuổi đến đôi mươi, lại thích thi từ, lão tử cũng muốn mượn ngọn gió đông của hội thi thơ này, vì tiểu nữ tìm một nhân tuyển tốt để làm thỏa tâm nguyện bao năm của ta."
Mọi người thấy Lạc Mẫn không ra đề, ngược lại đầu tiên nhắc tới sự tình Lạc tiểu thư kén chồng, nhất thời đều trở nên hưng phấn. Đây chính là điểm đáng xem nhất của hội thi thơ lần này, một truyền thuyết tài tử giai nhân sẽ theo đó sinh ra, tuy đại bộ phận tài tử chỉ có thể xem náo nhiệt, nhưng có thể tự mình trải qua một thịnh sự như thế chẳng phải là may mắn sao?
Lạc Mẫn nói tiếp: "Tiểu nữ chọn rể tiêu chuẩn có hai, một - phải tài hoa xuất chúng không như người thường, hai - phải được tiểu nữ nhìn trúng, còn phải kinh qua khảo hạch tiểu nữ tự mình để xuất, mới tính là vượt qua kiểm tra. Về phần tiểu nữ phẩm mạo như thế nào, lão hủ cũng không cần nói nhiều nữa, các vị hương thân phụ lão trong thành Kim Lăng đều có thể làm chứng."
" Ấy, Lạc đại nhân, phiền người mau ra đề khảo hạch đi, ta có chút đói bụng rồi." Lâm Vãn Vinh cười cười ngắt lời Lạc lão đầu đang thao thao bất tuyệt, dẫn tới một tràng cười của mọi người.
" Đại ca từ trước tới giờ đều xấu như vậy…", Lạc Ngưng ở sau rèm nhìn Lâm Vãn Vinh, ngượng ngùng đỏ mặt nói.
Lạc Mẫn lại nói: "Tốt, nếu như thế, lão hủ sẽ không làm chậm trễ thời gian của quý vị. Vậy liền ra đề. Đề của ta là thể loại thơ nối tiếp thơ, đọc xuôi ngược đều được, theo chủ đề xuân hạ thu đông. Mỗi câu ngâm một mùa. Lão hủ ngâm câu đầu tiên: Oanh đề ngạn liễu lộng xuân tình dạ nguyệt minh (Oanh ca cành liễu rạng xuân tình đêm sáng trăng). Xin mời chư vị tài tử nối tiếp."
Chúng tài tử nghe xong câu thơ thảy đều biến sắc.
Chúng tài tử nghe xong câu thơ thảy đều biến sắc. Nguyên lai câu thơ này không chỉ có ngâm vịnh xuôi ngược về mùa xuân, mà mười chữ kia còn bao hàm một bài thơ thất ngôn tuyệt cú, tách ra ngâm xuôi ngược sẽ thành:
Oanh đề ngạn liễu lộng xuân tình
Liễu lộng xuân tình dạ nguyệt minh
Minh nguyệt dạ tình xuân lộng liễu
Tình xuân lộng liễu ngạn đề oanh.
Dịch thơ - Không đảm bảo đúng %.
Oanh ca cành liễu rạng xuân tình
Liễu rạng xuân tình đêm sáng trăng
Trăng sáng đêm tình xuân rạng liễu
Tình xuân rạng liễu oanh ca cành (Nếu theo đúng nguyên bản - luật phải là: Tình xuân rạng liễu cành ca oanh – nhưng không thể do vô nghĩa - hieusol dịch).
Lâm Vãn Vinh cũng thầm lè lưỡi. Lạc lão đầu này, ra một câu thơ, bên trong còn làm nhiều bẫy móc như vậy, ngất, rõ ràng là không muốn người ta đáp được mà, lão tử sẽ không cho ngươi được như nguyện.
Tiếp theo câu của Lạc Mẫn chính là câu vịnh mùa hè. Nhưng quả thật quá khó khăn, Ngô Tuyết Am và Triệu Khang Ninh nhìn nhau không dám đáp lời, Lạc Mẫn này quả không hổ là tài trạng nguyên a.
Tổng đốc đại nhân đưa mắt nhìn một lượt, cười nói: "Bốn vị công tử, có thể tiếp được chăng?" Thấy không có người trả lời, lão lại hỏi lần nữa, trên mặt tiếu ý càng đậm.
Ở sau đài, Xảo Xảo vội la lên: "Lạc đại nhân ra đề khó như vậy, chẳng lẽ không muốn chọn rể cho tỷ tỷ?"
Lạc Ngưng cũng hung hăng dậm chân: "Phụ thân đang làm gì thế không biết? Rõ ràng ta không nguyện ý kén chồng, người lại kiên quyết bắt ta tới, hôm nay khó khăn lắm đại ca mới tiến vào được tứ cường, người lại ra đề mục như vậy làm khó dễ đại ca, thật sự là hận chết đi được."
Xảo Xảo thè lưỡi đáng yêu, trong lòng cười thầm, Lạc đại nhân không chỉ làm khó một mình đại ca, ngươi sao không đi mà nói.
Lạc Ngưng khe khẽ thở dài, bảo: "Xảo Xảo, kỳ thực việc này cũng không phải đơn giản như vậy, ngày lễ thượng thọ của tổ mẫu ta khi trước, Ninh tiểu vương gia kia cũng nhờ người trực tiếp tới nhà cầu thân…"
"Cầu thân?" Xảo Xảo cả kinh hỏi: "Vậy tỷ tỷ người có đáp ứng hay không?"
Lạc Ngưng cười khổ nhìn nàng, nói: "Nha đầu ngốc, nếu đáp ứng rồi, còn có việc chiêu thân này không?"
Xảo Xảo gật đầu đáp: "Ta hiểu rõ rồi. Nguyên lai đại nhân mượn hội thi thơ chọn rể để cự tuyệt tiểu vương gia."
Lạc Ngưng khẽ nói: "Chọn rể chỉ là một phương diện, phía sau còn có rất nhiều việc nữa, đó là sự liệu định và hy vọng của phụ thân, cũng không phải chuyện mà nữ tử chúng ta có thể quản. Khi phụ thân đem tin kén rể công bố ra ngoài, ta còn không biết, dựa vào ý tứ của ta, ta tuyệt không muốn làm chuyện nhàm chán này, nhưng phụ thân cũng có nỗi lo lắng của người, cuối cùng người cũng đáp ứng ta, việc kén rể này nhất định là phải người ta chọn mới được".
"Muội rõ rồi, cho nên tỷ mới muốn đại ca nhất định phải tới tham gia hội thi thơ này, có tài học hay không, trúng ý hay không trúng ý, đều là do người định đoạt." Xảo Xảo chợt hiểu ra.
Lạc Ngưng ngượng ngùng gật đầu, không dám nói thêm gì nữa.
"Không biết công tử nào có thể tiếp tục câu trên?" Lạc Mẫn mỉm cười hỏi lại lần nữa.
Người trong sảnh đối mặt nhìn nhau, nguyên lai còn nghĩ bốn chọn hai có thể xảy ra một phen kịch chiến liều mạng, nào đâu biểt rằng một đề này của Tổng đốc đại nhân liền làm tất cả tài tử khó có thể trụ được, không chỉ Ninh tiểu vương gia, Ngô Tuyết Am không có phản ứng, ngay cả Lâm Tam kinh người kia cũng trầm mặc. Như thế chẳng phải là không ai có thể tiến lên bước nào sao?
"Đại ca, mau lên!" Lạc Viễn và Thanh Sơn thấy vậy âm thầm lo lắng, không ngừng ra dấu.
Nhìn bộ dáng Lạc Mẫn bụng to âm thầm đắc ý, Lâm Vãn Vinh nhịn cười không được, thấy trong đại sảnh cực kỳ yên tĩnh, hắn liền đứng dậy cười nói: "Lạc đại nhân, tại hạ muốn ngâm một bài thơ."
Mọi người trong sảnh thấy có kẻ đứng lên, nhất thời liền náo động, hơn nữa là Lâm Tam "ngựa đen" một đường thẳng tiến vượt quan, càng thêm trở nên hưng phấn, nhưng vừa nghe hắn muốn ngâm thơ, lại đều có chút thất vọng, đây là thơ nối nhau, ngươi ngâm thơ làm cái gì? Không tiếp được câu thơ của Lạc đại nhân, vậy cuộc tỷ thí này cũng không cần tiến hành nữa.
Ngô Tuyết Am vòng trước mất mặt, đối với Lâm Vãn Vinh có ân oán, nghe thấy lời này của hắn, nhịn không được cười lạnh: "Đây là thơ tiếp thơ, ngươi ngâm một bài thơ có tác dụng gì?"
Lâm Vãn Vinh cười dài ba tiếng nói: "Có tác dụng hay không, ngươi nghe xong sẽ biết."
Lạc Mẫn đưa mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, cười nói: "Lâm công tử, thơ hay ho thế nào mà khiến công tử có nhã hứng như vậy? Xin mời vịnh nghe xem."
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu lớn tiếng ngâm:
"Hương liên bích thủy động phong lương
Thủy động phong lương nhật nguyệt trường
Trường nguyệt nhật lương phong động thủy
Lương phong động thủy bích liên hương."
Dịch thơ- Không đảm bảo đúng %.
Sen thơm nước biếc động gió lay
Nước động gió lay nhật nguyệt này
Này nguyệt nhật lay gió động nước
Lay gió động nước biếc hương sen - hieusol dịch.
Mọi người trong sảnh còn chưa hiểu rõ, sắc mặt Ngô Tuyết Am đã đại biến. Triệu Khang Ninh cùng Hầu Dược Bạch chợt hiểu ra, thần sắc đều lộ vẻ không thể tin được.
Lạc Ngưng yên lặng ngâm hai lần, đột nhiên hét lớn: "Lâm đại ca thắng rồi."
"Xuỵt!" Xảo Xảo giơ ngón trỏ lên, ý bảo hai người đang nghe lén, đừng để cho người ta biết. Nàng đối với bản lĩnh của đại ca đã biết qua, dù lạ cũng không thấy lạ nữa, nghe vậy cũng không hỏi nhiều, cười hì hì nói: "Ngưng tỷ tỷ, lần này người yên tâm rồi, ta sớm đã nói qua, đại ca từ trước đến giờ không làm ai thất vọng."
Lạc Mẫn vỗ tay cười nói: "Hay, hay, Lâm công tử quả nhiên tài học phi phàm, một cửa này liền chỉ có ngươi thông qua."
Ngoài trừ vài người ra, những kẻ khác đều là không hiểu rõ bí ẩn trong đó, một công tử dưới đài đứng lên hỏi: "Lạc đại nhân, trận này vì sao Lâm Tam thắng? Đệ tử chưa hiểu rõ lắm."
Lạc Mẫn cười bảo: "Vậy ta liền vì mọi người giải thích một phen. Lão hủ đưa ra một câu vịnh xuân, câu thứ hai ngâm ứng với hạ, Lâm công tử ngâm bài thơ này đúng là từ câu thơ xuôi ngược nối tiếp mà thành, câu vịnh sau của hắn chính là: Hương liên bích thủy động phong lương nhật nguyệt trường" (Sen thơm nước biếc động gió lay nhật nguyệt này).
Mọi người suy nghĩ kỹ càng một lúc mới hiểu được, trong chốc lát tiếng vỗ tay rộ lên dài mãi không ngừng. Lạc Mẫn ra đề này rõ ràng rất khó khăn, gia đinh Lâm Tam kia có thể đáp lại, thật tài năng không tồi.
Lâm Vãn Vinh đứng dậy vái chào lại, cười nói: "Ngẫu nhiên thôi, đa tạ đa tạ."
Thơ xuân hạ thu đông này vốn là bốn câu, hiện chỉ có xuân hạ không có thu đông, ba người kia lại chẳng tiếp được, thật sự có chút tiếc nuối. Lâm Vãn Vinh thấy Lạc Mẫn ánh mắt đảo quanh, không ngừng phóng tới phía mình. Chẳng lẽ lão đầu này muốn bắt ta đối tiếp cả thu đông, ta ngất, đừng có đùa ta nữa, hắn vội vàng lớn tiếng hỏi: "Lạc đại nhân, trận này là ai thắng?"
Thơ tiếp nối chỉ có một mình hắn đáp được, ai thắng ai thua đã rõ ràng, vốn là bốn chọn hai quyết đấu, nhưng chỉ có một, cuộc thi tài lớn này xem như kết thúc rồi. Để Lâm Tam hạ hết các cửa, tự nhiên có người không phục.
Lạc Mẫn vừa muốn trả lời, đã thấy Trình Đức kia đứng dậy lên tiếng: "Chậm đã, Lạc đại nhân, chư vị đại nhân, nói là bốn trận tỷ thí, như thế nào mới thi ba vòng đã muốn kết thúc, theo hạ quan xem ra, để cho công bình, hay là thi lại một vòng cho thỏa đáng, cũng để chúng ta cùng chư vị tài tử một phen mãn nhãn, chư vị nói có phải không?"
Mọi người vốn không muốn thấy hội thi thơ đặc sắc vội vàng chấm dứt như thế, đều ầm ầm hưởng ứng khen phải. Lạc Ngưng ở sau đài dậm chân bực tức: "Những người này, sao có thể nói không giữ lời."
Lạc Mẫn nhìn sang Lâm Vãn Vinh như muốn hỏi ý kiến của hắn. Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm mắng, lão đầu nhà người, ngay cả hạnh phúc của nữ nhi ngươi cũng không màng sao? Còn giả vờ hỏi ta làm gì.
Triệu Khang Ninh nháy mắt ra dấu với tài tử kinh thành Ngô Tuyết Am, Ngô Tuyết Am liền đứng dậy nói: "Tạ Trình đại nhân và các vị đại nhân cho ba người đệ tử một cơ hội, đệ tử muốn đại diện cho tiểu vương gia cùng Hầu huynh, hướng tới Lâm công tử thỉnh giáo một phen."
Hầu Dược Bạch vừa muốn cất lời, Triệu Khang Ninh hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Hầu công tử e ngại quyền thế của tiểu vương gia liền không dám mở miệng, dĩ nhiên liền bị Ngô Tuyết Am kia đại biểu rồi.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười: "Ngô công tử nói hay lắm, việc đấu thơ này vốn cực kỳ công bằng, lúc nãy vòng cuối chư vị huynh đài khiêm nhượng, nhường tiểu khả thắng, Ngô công tử đã mất đi cơ hội, như thế nào lại muốn thỉnh giáo chứ?"
Ba kẻ kia bị thua là mọi người tận mắt nhìn thấy, Lâm Vãn Vinh vừa hỏi như thế, Ngô Tuyết Am nhất thời á khẩu. Người xem bên dưới trở nên nóng nảy, hét lên: "Thi lại một vòng, thi lại một vòng…"
Lâm Vãn Vinh cười nói: "Bất quá, mọi người thanh thế nhiệt liệt như vậy, Ngô huynh lại thành tâm như thế, tiểu khả nếu không đồng ý, vậy cũng quá bất cận nhân tình rồi. Dù sao quy củ chỉ là quy củ, cũng chẳng phải không sửa được. Không bằng như vậy đi, tại hạ tại hạ đưa ra một phương pháp trung hòa, Ngô huynh ngươi tự mình rót trà, đưa tới trên tay tiểu khả, gọi một tiếng Lâm tiên sinh, chúng ta liền thi lại một vòng cũng không có gì là không thể."
Biện pháp này là muốn ép Ngô Tuyết Am nhận thua bái sư, cho dù trận cuối cùng hắn có thể lật ngược tình thế, nhưng lễ tôn sư này đã cử hành, như thế thắng cũng bằng không thắng. Người đọc sách cực kỳ thanh cao, lúc này lại là hai bên đấu thơ dưới con mắt trừng trừng của mọi người, Ngô Tuyết Am sao nguyện thấp hơn kẻ khác một cái đầu, hừ một tiếng nhưng chẳng nói lời nào.
Người đọc sách cực kỳ thanh cao, lúc này lại là hai bên đấu thơ dưới con mắt trừng trừng của mọi người, Ngô Tuyết Am sao nguyện thấp hơn kẻ khác một cái đầu, hừ một tiếng nhưng chẳng nói lời nào.
Người xem ở dưới có vẻ không vui, Lạc Viễn dẫn đầu hô: "Châm trà, châm trà."
Dưới đài không khí nhiệt liệt, Lạc Mẫn vuốt râu mỉm cười, Trình Đức mặt đen không nói lời nào. Triệu Khang Ninh đánh mắt ra dấu với Ngô Tuyết Am, Ngô Tuyết Am bất đắt dĩ cắn răng đứng dậy châm trà, đưa tới trước người Lâm Vãn Vinh nói: "Lâm tiên sinh, xin mời dùng trà."
Lâm Vãn Vinh ngồi ì trên ghế không buồn đứng dậy, nhận lấy chén trà, tựa như lão học giả gật đầu mỉm cười: "Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy a!"
Sư gia kia lớn tiếng nói: "Đây là vòng cuối cùng, hai vị tài tử đua tranh, tự do chọn đề."
Ngô Tuyêt Am căm phẫn cắn răng, vung mạnh tay lên nói: "Không cần, ta chỉ ra một bài thơ, lấy thời gian uống một chén trà nhỏ hạn định, mời Lâm tiên sinh đối lại một bài, nếu hắn đối được xem như ta thua."
Người xem thấy đến lúc tối quan trọng này, vị tài tử kinh thành xem ra đã bị chọc giận đến triệt để, trò hay sắp diễn ra rồi, sớm đã nhịn cả hô hấp, nghe hắn ra đề.
Ngô Tuyết Am chậm rãi đi vài bước trong sảnh, nghĩ tới tao ngộ chịu nhục ngày hôm nay, trong lòng càng thêm căm phẫn, lớn tiếng nói:
"Hữu mộc dã thị kỳ
Vô mộc dã thị kỳ
Khứ điệu kỳ biên mộc
Gia khiếm tiện thị khi
Long du tiềm thủy tao hà hí
Hổ lạc bình dương bị khuyển khi"
Dịch thơ - Theo lối thơ chiết tự - không đảm bảo đúng %.
Có gỗ (mộc 木) cũng là Kỳ (quân cờ 棋)
Không gỗ (mộc 木) cũng là Kỳ (ấy, thế 其)
Bỏ gỗ (mộc 木) ra khỏi Kỳ (quân cờ 棋)
Thêm khiếm (thiếu 欠) thành khinh khi (khi 欺)
Rồng trời lặn nước gặp tôm bỡn
Hổ xuống bình nguyên bị chó khi - hieusol dịch.
Đấy là sự miêu tả chân thật tâm tình của hắn hôm nay, hắn vốn nức tiếng tài tử kinh thành, nhận lời mời tham gia hội thi thơ Kim Lăng, vốn tưởng rằng sẽ vô cùng phong quang, vậy mà trước thì đọc sai thơ, sau lại phải bái sư trước mặt mọi người. Đối với dạng tâm cao khí ngạo như hắn, theo như danh tiếng bên ngoài của người đọc sách mà nói, thật sự là khó có thể chịu đựng được.
Lời của Ngô Tuyết Am vừa dứt, trong sảnh liền có kẻ lớn tiếng kêu hay. Bài thơ này của hắn tuy là âm thầm mắng chửi người, nhưng cũng có cơ trí lớn, quả nhiên không hổ là tài tử kinh thành, đích xác có chút học vấn. Lâm Vãn Vinh liếc nhìn xuống dưới sảnh, thấy ánh mắt những người đang cổ vũ không ngừng len lén nhìn trộm Triệu Khang Ninh, hiển nhiên đều theo ám hiệu của tiểu vương gia này. Mẹ nó, muốn chơi trò với ta sao, khi lão tử dùng chiêu này, người còn đang vọc bùn vàng (cứt) cùng nước tiểu, Lâm Vãn Vinh lạnh lùng cười.
Ngô Tuyết Am được mọi người ủng hộ, cảm giác việc chịu "vũ nhục" lúc trước giảm đi vài phần, đảm khí trỗi dậy mạnh mẽ, lớn tiếng nói: "Lâm công tử, trời gian đến rồi, ngươi có đối lại được không?"
Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói: "Chỉ là đấu thơ mà thôi, đơn giản là giải trí, Ngô huynh cũng không cần quá để ý, bài thơ này ta liền không đối nữa."
Ngô Tuyết Am vui mừng hỏi lại: "Tại sao? chẳng lẽ Lâm huynh ngươi nhận thua rồi phải không? Chuyện này xem cũng đáng ngạc nhiên rồi?"
"Nhận thua?" Lâm Vãn Vinh hừ lạnh một tiếng: "Ngô huynh, không nói gạt ngươi, trong từ điển của ta, chưa bao giờ có hai từ 'nhận thua', chẳng qua ta sợ là đối lại bài thơ này làm ngươi khó có thể chịu được."
Triệu Khang Ninh đứng lên mở miệng: "Lâm Tam, chớ có nói lời thừa, mau mau ngâm ra bải thơ ngươi làm, nếu ngươi đối không lại, hãy tự động lui qua một bên."
Lâm Vãn Vinh con mắt trợn trừng, phẫn nộ nói: "Lâm Tam là cái tên mà ngươi gọi được sao? Tiểu vương gia, chẳng lẽ ngươi đã quên lời hứa ngày đó?"
Triệu Khang Ninh sắc mặt đỏ bừng, căm hận cắn răng nói: "Vậy mời Lâm tiên sinh mau đối thơ."
Bọn họ vừa trao đổi, trong sảnh có vài người biết được đầu đuôi, còn lại đại đa số mọi người không biết vì sao, nhưng thấy tiểu vương gia bị Lâm Tam quát mắng cũng không dám mở miệng chống lại, trong lòng đều vạn phần kỳ dị.
Lâm Vãn Vinh ha ha cười: "Nếu Ngô huynh cùng tiểu vương gia có thịnh tình như thế, vậy tiểu khả liền thử một phen, bài thơ kia của Ngô huynh cực kỳ thú vị, vừa là cái gì rồng với hổ a, lại vừa là cái gì tôm với cẩu, thật sự là rất uy mãnh. Tưởng chừng như kinh thành tài tử các ngươi mới là long hổ, Giang Nam sĩ tử chúng ta trong mắt người đều là tôm nhỏ vô dụng. Như thế là quá coi thường tài tử Giang Nam chúng ta đấy."
Bài thơ kia của Ngô Tuyết Am vốn chỉ châm chọc một mình Lâm Vãn Vinh, vậy mà hắn lại mở rộng vô hạn, biến thành chọc ngoáy tới tài tử Giang Nam, mọi người trong sảnh phần lớn đều là sĩ tử Giang Nam, lúc này Lâm Tam nghiễm nhiên đã đại biểu cho tài tử Giang Nam. Ngô công tử kia thầm mắng, nhất thời "bùn vàng" rơi vào trong quần, không phải phân thì cũng là cứt.
Ngô Tuyết Am khi mở miệng làm thơ, căn bản chưa từng nghĩ tới Lâm Tam lại giảo hoạt như thế, đảo mắt liền đem tài tử Giang Nam tiến đến trong trận doanh của hắn, mình thật sự đã mắc phải sai lầm lớn, Ngô công tử len lén lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, không dám nói lời nào.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói: "Nếu Ngô công tử xem thường tài tử Giang Nam ta như vậy, ta đây cũng không khách khí nữa, hôm nay chúng ta ở trên sông Tần Hoài này, tại hạ liền mượn dòng nước chảy nhập đề:
"Hữu thủy dã thị khê
Vô thủy dã thị hề
Khứ điệu khê biên thủy
Gia điểu tiện thị kê
Đắc ý miêu nhi hùng quá hổ
Thoát mao phượng hoàng - bất như kê."
Dịch thơ - Theo lối thơ chiết tự - không đảm bảo đúng %.
Có nước (thủy 水) thì là khê (khe 溪)
Không nước (thủy 水) lại là hề (đứa ở 奚)
Lấy nước (thủy 水) ra khỏi khê (khe 溪)
Thêm điểu (chim 鸟) thành con gà (kê 鷄)
Mèo con đắc ý oai hơn hổ
Phượng hoàng rụng lông – chẳng bằng gà - hieusol dịch.
"Hay, hay!" Tiếng vỗ tay trong sảnh vang lên như sấm truyền khắp sông Tần Hoài. Đây đều là do chân tâm mọi người phát ra. Vòng tranh đua cuối cùng này, Lâm Vãn Vinh phong độ ung dung, chẳng những không e ngại tài tử kinh thành Ngô Tuyết Am, còn đem hắn ra nhục mạ, chiến thắng rực rỡ. Ngô Tuyết Am vẻ mặt trắng bệnh, Triệu Khang Ninh sắc mặt xanh đen, không nói lên lời.
Lâm Vãn Vinh quét mồ hôi lạnh trên trán, mẹ nó, làm chút bài thơ khỉ gió, so với một trường chiến đấu trước kia còn mệt hơn, vì tiểu nữu Lạc Ngưng, bổn tài tử lần này phí sức thật lớn a.
Lạc Mẫn vỗ tay cười nói: "Hay, hay, hay, hội thi thơ này bốn vòng hoàn toàn chấm dứt, Lâm công tử tài hoa phi phàm, vẻ vang chiếm ngôi vị đứng đầu, chính là niềm trông mong của mọi người."
Lâm Vãn Vinh trong lòng thật ra lại rất bình tĩnh, ngoại trừ việc đoạt hạng nhất ngoài ý liệu ra, còn lại đều nằm trong dự liệu, không có gì kinh hỷ cả.
Quách Vô Thường đang vì Lâm Tam nhảy cẫng lên hoan hô, lại có một gia đinh Tiêu phủ vội vàng đi tới nói gì đấy bên tai biểu thiếu gia, Quách Vô Thường cả kinh, chén trà trong tay liền rơi xuống đất.
"Lạc đại nhân, xin hỏi Lạc tiểu thư đối với Lâm công tử của chúng ta có cái nhìn như thế nào?" Một người đứng lên hô to, mọi người cười ầm lên, la hét ầm ĩ trong sảnh, đây vốn là phần quan trọng hàng đầu của hội thi thơ lần này, há có thể bỏ qua?"
"Cái này…" Lạc Mẫn vuốt râu nói: "Việc tuyên thân, cuối cùng còn phải do tiểu nữ quyết định. Người đâu, mau mời tiểu thư!"
Lạc Mẫn vừa dứt lời, liền thấy sau màn một tiểu nha hoàn đi ra, trong tay cầm một bức trướng phù dung (màn ngủ), tay kia là chiếc khăn gấm thêu đôi uyên ương, đi tới trước người Lâm Vãn Vinh, vén áo thi lễ, mỉm cười cất tiếng: "Mời Lâm công tử xem qua, hai món đồ này chính là tiểu thư nhà ta tặng công tử, xin mời công tử nhân hai món này làm một bài thơ."
Ý tứ gì đây, Lâm Vãn Vinh nhìn phù dung trướng cùng khăn uyên ương, phảng phất nhìn tháy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của tiểu nữu Lạc Ngưng kia trốn ở sau màn len lén hướng về mình đánh giá. Hắn nở nụ cười, trái tim thình thịch nhảy loạn lên, tiểu nữu này có ý tứ a, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được, nàng đối với ta biểu hiện rõ ràng ra rồi, như thế nào còn muốn ta nổi lòng dâm dục a, nữ tử này, da mặt so với ta còn mỏng hơn nhiều lắm.
Hắn lúc này hứng thú đang nồng, mấy giòng dâm thi tự nhiên tuôn trào, lấy ra giấy bút xoạt xoạt xoạt xoạt viết lên mấy chữ, còn chưa viết xong chợt thấy biểu thiếu gia vẻ mặt lo lắng tiến lại, ghé vào tai hắn nói hai câu.
"Cái gì?" Lâm Vãn Vinh cả kinh, liền quẳng giấy bút, phóng ra ngoài khoang thuyền chạy đi.