Cực Phẩm Gia Đinh

chương 219: thánh chỉ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: luutinstrong

Biên dịch: Hoangtuech

Biên tập: Hoangtuech

"Ài, cô gái này thật là quá si tình rồi, đến cả ta cũng bị làm cho cảm động!" Ôm Lạc tài nữ trong ngực, Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng vỗ vào vai nàng nói:

- Được rồi, chuyện này không cần nói nữa, sau này chúng ta cùng quan tâm, yêu thương lẫn nhau, cố gắng phấn đấu, cùng nhau tiến bộ, sinh con đẻ cái, làm cho Đại Hoa phồn thịnh.

Lạc Ngưng nghe hắn nói, trong lòng khẽ giật mình, gương mặt nhỏ đỏ bừng, ngượng ngùng nói:

- Lâm đại ca, người thật là xấu xa!

Sợ hắn còn nói ra những chuyện bất nhã khác, Lạc Ngưng vội nói nhanh:

- Hôm qua lưu lại Xảo Xảo và Tiên Nhi tỷ tỷ ở chỗ này, đại ca người không trách ta chứ? Ta chỉ muốn cùng các nàng ấy vui vẻ trò chuyện mà thôi.

- Chỉ nói chuyện đơn giản vậy thôi sao?

Lâm Vãn Vinh cười cười nói:

- Vậy xem ra là ta đã suy nghĩ quá phức tạp rồi.

Lạc Ngưng thấy ánh mắt hắn như cười như không, chăm chú nhìn mình, tâm sự trong lòng không giấu được, kêu lên một tiếng, che hai má nói:

- Là Ngưng nhi thấy đại ca nhiều ngày không có động tĩnh, trong lòng lo lắng lại không dám trực tiếp đi tìm huynh, không thể làm gì khác hơn là tìm Xảo Xảo và Tiên Nhi tỷ tỷ nói chuyện, khiến huynh lo sợ mà nhanh lên một chút, cũng là để huynh nhớ đến chuyện của ta. Nếu không, như huynh đi mất, cũng không biết phải đợi đến bao giờ."

Nha đầu này thật là hiểu ta, Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc:

- Thì ra là như vậy à, hiểu rồi! Ngưng nhi! Nàng cùng Xảo Xảo, Tiên Nhi bọn họ nói chuyện gì vậy? Ta thấy bọn họ với nàng cũng không tệ nhỉ.

Lạc Ngưng đánh lên người hắn một cái, hơi sẵng giọng:

- Huynh cố ý trêu chọc ta, ta không nói cho huynh biết.

- Nàng không nói ta cũng biết, dám chắc là cầm mấy thứ đồ vật đi hối lộ cho các cô ấy, ái chà, chủ ý này quả thực là không tệ đâu.

Lâm Vãn Vinh đoán đại nói.

Lạc Ngưng bị hắn nói đúng tâm sự, trên mặt nóng như bị lửa thiêu, dùng sức nhéo mấy cái lên lưng hắn, hầm hừ:

- Làm gì có chuyện đó, là Tiên Nhi tỷ tỷ các nàng ấy là người tốt, mới cùng ta vui vẻ ở chung thôi.

Lâm Vãn Vinh biết nha đầu này da mặt rất mỏng, trước giờ cũng không thường đùa giỡn nàng, bây giờ hai người trò chuyện, chọc ghẹo qua lại cũng thấy rất vui vẻ.

Ước nguyện của Lạc Ngưng đã được đáp ứng, trong lòng mừng rỡ vạn phần, lần lượt tiếp nhận từ Lâm Vãn Vinh năm bức họa nguyên đồ, chăm chú xem xét, trên mặt đỏ hồng tràn đầy vẻ hạnh phúc.

- Đại ca, trong cả đời này của Ngưng nhi, lễ vật này nhận được lần này đúng là vượt quá cả mong đợi, thực sự là rất trân quý. Người làm thế nào lại nghĩ đến việc vẽ những bức họa này?

Lạc Ngưng vội vã đọc những dòng chữ nhỏ, nhìn tranh lại nghĩ đến cảnh tượng ngày đó hai người cùng trải qua họa phúc, cảm xúc về ký ức ngày đó hiện cả lên trên nét mặt.

"À, ta phải khổ tâm suy nghĩ ba ngày ba đêm, không ăn không uống. Vắt óc suy tính mới nảy ra được chủ ý này, cuối cùng cũng không phụ lòng Lạc tiểu thư đã ủy thác. Lúc này chắc trên dưới toàn thành Kim Lăng đều đã biết chuyện giữa ta và Ngưng nhi, là do bổn công tử chủ động cầu thân. Lạc tiểu thư e ấp đồng tình. Hắc hắc, ngày mai ở đình trà, quán rượu sẽ có người kể chuyện thuật lại đoạn giai thoại này,

Tái thi hội khăn uyên ương ước hẹn

Năm bức họa đồ định chuyện chung thân."

Lâm Vãn Vinh nghiêm trang nói.

"Đại ca…" Lạc Ngưng nghe được vừa thẹn vừa mừng. Vội ôm chặt hắn, đem khuôn mặt thanh tú giấu vào vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn chàng, Ngương nhi sẽ vĩnh viễn hầu hạ, yêu thương chàng."

"Hì hì…" Một tiếng cười của nữ tử từ phía sau truyền đến: "Chúc mừng tâm nguyện Ngưng tỷ tỷ trở thành sự thật. Đêm qua chúng ta lưu lại đây cũng xứng đáng." Xảo Xảo vừa cười vừa đi đến, trên mặt nở nụ cười vui sướng. Hôm qua vừa là giao hảo thân thiết chốn khuê phòng, giờ lại thành bạn chung phòng cả đời, trong lòng nàng tự nhiên cao hứng.

Tần Tiên Nhi đi theo phía sau Xảo Xảo. Trên mặt như cười như không khiến Lạc Ngưng cũng không biết làm sao. Nàng vốn có chút e ngại Tần Tiên Nhi, lại thấy nụ cười thần bí của nàng, nhịn không được mặt đỏ lên, vội vã chạy đến đón, nàng nói: "Tiên Nhi tỷ tỷ, các người đến rồi."

Tần Tiên Nhi cười nói: "Ngưng nhi muội muội không ngại chúng ta quấy rầy chuyện tốt của muội với tướng công à." Nàng nói như thể thấy hết mọi chuyện, Lạc Ngưng xấu hổ vội vàng cúi đầu, không thốt nên lời.

Tiên Nhi cười khanh khách, bước đến nắm chặt tay nàng: "Muội muội không nên xấu hổ, thẹn thùng như thế. Sau này chúng ta là người một nhà, cùng nhau hầu hạ tướng công, chung sống cuộc sống chị em vui vẻ. Không tin muội cứ hỏi Xảo Xảo, tướng công thích nhất là chúng ta đồng thời cùng nhau hầu hạ người đó…"

Tiên Nhi to gan lớn mật, vừa nói vừa liếc yêu Lâm Vãn Vinh một cái trong mắt tràn đầy ý khiêu khích, dẫn dụ. Tưởng tượng đến cảnh cùng Xảo Xảo và Lạc Ngưng trong khuê phòng loan phụng đảo điên, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười dâm đãng, liếc mắt ra dấu với Xảo Xảo.

Lạc Ngưng không biết phong cách của Tần Tiên Nhi, kỳ quái liếc mắt nhìn qua Xảo Xảo, nhẹ giọng nói: "Xảo Xảo đại ca thực sự thích chúng ta đồng thời cùng nhau hầu hạ sao? Như thế nào là hầu hạ?"

Xảo Xảo mặt đỏ như say rượu, vội vàng nắm bàn tay nhỏ bé của Lạc Ngưng: "Ngưng tỷ tỷ, Tiên nhi tỷ tỷ thật là hư hỏng, chúng ta đừng để tâm đến tỷ ấy."

Lạc Ngưng nghi vấn không biết hắn đã ra dấu hiệu gì, trong lòng có chút lo lắng, lại thấy trong tay Tiên Nhi và Xảo Xảo mỗi người cầm một bức họa quyển, liền nhíu mày hỏi: "Xảo Xảo trong tay muội là cái gì? Là họa quyển của đại ca vẽ cho muội phải không? Cho ta xem qua được không?"

Xảo Xảo sắc mặt đỏ bừng, vội vàng đem họa quyển đó giấu ra phía sau, Tần Tiên Nhi mặt cũng hồng lên, cười khanh khách nói: "Ngưng nhi muội muội, thực ra muội muốn xem không phải là không được. Bất quá, không phải lúc này mà phải để sau mới được, chờ đến khi muội vào chung phòng với chúng ta, muốn nhìn bao nhiêu thì tùy thích, tướng công chuyên vẽ những bức họa như thế này đấy, ha ha, có phải không tướng công?"

"Đó là,… đó là … dám làm việc nghĩa. Lạc tiểu thư, bảo đảm ngày mai ta vẽ cho nàng một bức lớn hơn, xuất sắc hơn, cam đoan nàng trong lòng sẽ vui sướng vô cùng." Lâm Vãn Vinh vừa tán dương vừa liếc mắt ra dấu với Tiên Nhi, nha đầu này thật là hiểu rõ lòng ta.

Xảo Xảo thấy Tiên Nhi cùng đại ca trò chuyện rất ăn ý, sớm đã xấu hổ đến mức không dám nghe nữa, kéo Lạc Ngưng nói: "Ngưng tỷ tỷ, chúng ta đi chào hỏi lão phu nhân thôi. Đại ca, chàng có đi không?"

Hôm nay một phen huyên náo rất lớn, nói cả thành Kim Lăng ai ai cũng biết cũng không quá lời, Lạc Mẫn và Lạc lão phu nhân dám chắc cũng biết rồi. Hai người đó đến bây giờ còn chưa thấy đến, tự nhiên là đã mặc nhiên đồng ý rồi. Cuỗm đi con gái nhà người ta, thì như thế nào cũng phải trả lại chút công đạo chứ, có hai lão nhân gia ân chuẩn, Lạc tài nữ này mới có thể chính thức xách gói theo mình về làm nương tử.

Lạc Ngưng kéo Xảo Xảo đi xuống dưới lầu, bước đi mà vẫn hướng mắt ngượng ngùng nhìn về phía Lâm Vãn Vinh, vẻ chờ đợi hiện rõ trong ánh mắt.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, đang định đi theo, nhưng Tiên Nhi lại giữ vai hắn lại, khẽ gọi: "Tướng công…."

Thấy vẻ mặt Tiên Nhi đau khổ, đáng thương, trong mắt đã không giấu được nước mắt, Lâm Vãn Vinh cả kinh hỏi: "Tiên Nhi làm sao vậy?"

Tần Tiên Nhi trong lòng nổi lên một trận chua xót, liền nhào vào lòng Lâm Vãn Vinh, rấm rứt khóc, nhẹ giọng nói: "Tướng công, ngươi thực sự rất thích Lạc tiểu thư đúng không?"

Lâm Vãn Vinh biết rõ Tiên Nhi tính cách hay ghen như hũ giấm, trước có Xảo Xảo giờ lại có Lạc Ngưng, nha đầu này trong lòng chắc chắn có nhiều ủy khuất lắm đây. Hắn vội vàng cầm bàn tay nhỏ bé của Tiên Nhi an ủi: "Tiên Nhi, có phải trong lòng nàng rất khó chịu hay không? Khó chịu thì cứ khóc lớn lên đi, lão công vẫn yêu thương nàng mà."

Tiên Nhi nhẹ giọng "ừm" một tiếng: "Tướng công, nếu chàng thực sự thích Lạc tiểu thư, thì hãy sớm định ngày đón nàng về nhà, thiếp…" Nàng kê miệng nhỏ nhắn đến bên tai Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng nói mấy câu, trên mặt đỏ bừng lên.

Nghe nàng nói xong, Lâm Vãn Vinh nhất thời ngây dại, trầm mặc một lúc lâu sau mới nói: "Tiên Nhi, chuyện này thế nào được?"

Tần Tiên Nhi sắc mặt sầu khổ, vội kêu lên: "Tướng công, chẳng lẽ chàng không tin thiếp? Thiếp đã nói qua, chỉ cần Lạc tiểu thư đối đãi thật tình với chàng, thiếp tuyệt sẽ không hại nàng." Trên mặt nàng tự nhiên như được xoa một lớp phấn hồng, thẹn thùng cúi đầu nói: "Tướng công, chẳng lẽ chàng không muốn cùng Tiên Nhi chính thức trở thành vợ chồng? Thiếp vốn định đợi cho con hồ ly tinh Tiêu Thanh Tuyền để truyền tình cổ lên người ả, để cho ả phải hầu hạ hai vợ chồng chúng ta. Chỉ có điều mấy ngày gần đây thiếp cùng tướng công ở chung, trong lòng vui mừng nhưng không trọn vẹn, không được cùng chàng chính thức trở thành vợ chồng, trong lòng thiếp cảm thấy rất áy náy. Nay Lạc tiểu thư đối đãi với chàng tình ý thắm thiết, thiếp cũng không đành lòng cự tuyệt nàng, để thiếp giải thích cho nàng ấy hiểu rõ mọi chuyện. Thiếp tin chắc nàng ấy sẽ đáp ứng, dù sao thiếp cũng sẽ không hại nàng ấy. Tướng công, chàng có đồng ý với thiếp hay không?"

Lâm Vãn Vinh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Ta còn tưởng nha đầu Tiên Nhi này nói chuyện tốt lành gì, thì ra là có chủ ý này. Nghĩ lại quan hệ của Tiên Nhi và Thanh Tuyền, quả nhiên là nàng muốn đem tình cổ chuyển lên người của người ta. Dù sao cũng tuyệt không thể chuyển sang Thanh Tuyền hay Lạc Ngưng được, việc chuyển mối họa này có quan hệ mật thiết với nàng. Để cho nàng vĩnh viễn không nổi sát tâm thì cần phải có người tốt đến cỡ nào. Đi đâu mà tìm được người như thế chứ?

An tỷ tỷ? Trong đầu Lâm Vãn Vinh lóe lên một tia sáng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trong lòng như có hàng trăm con trâu chạy qua. Ta hiểu rõ rồi, đây là một giải thích hợp lý nhưng chỉ không ngờ lại chọn người như vậy, ả này (An tỷ tỷ) đúng là hồ ly tinh mang bộ dạng con người mà, ha ha, đúng là không thể ngờ được. Như ta cùng với Tiên Nhi quan hệ, ngay lập tức đem dâm hỏa của ta yểm hoạn đi. A di đà phật, a di đà phật, ta chỉ là vô tình nhớ đến, tuyện đối không có ý bất lương, các vị Bồ Tát hiểu rõ ta mà, ta luôn là một người thành thật.

Trong lòng hắn ngứa ngáy như bị mèo cào, vội tự áp chế tâm tình rối loạn trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của Tiên Nhi an ủi nói: "Nha đầu ngốc, không phải tướng công đã nói qua sao, đối với vấn đề về tình cổ này, tới kinh thành ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Ta cũng mong cùng nàng trở thành vợ chồng thực thụ, bất quá việc này không gấp được, cũng không thể đem sự thống khổ của mình chuyển sang người khác được phải không? Nàng tưởng rằng tướng công là ngươi chỉ tham cầu chuyện ái ân hay sao? Ta luôn cho rằng tinh thần so với thân thể trọng yếu hơn rất nhiều, có một câu nói như thế nào ấy nhỉ, không phải tình cảm hai người muốn dài lâu thì cũng phải bắt đầu từ chuyện sờ sờ mó mó sao? Tiểu yêu nữ, tối nay chúng ta sẽ thí nghiệm pháp môn mới, cam đoan nàng không thể tưởng tượng được, hắc hắc, chuyện này đến sư phụ nàng cũng không thể dạy cho nàng được đâu…"

Hắn ở bên tai của Tiên Nhi nhẹ nhàng nói một câu, Tiên Nhi "ai da" một tiếng, có cảm giác như tiểu đồn của nàng được ai mò mẫm, cả người như nhũn ra, sắc mặt như chân trời lúc mặt trời mọc.

Nha hoàn đưa Lâm Vãn Vinh đi vào phòng của Lạc lão thái thái, đã thấy Xảo Xảo và Lạc Ngưng hai người ngồi hai bên lão thái thái, bình thản chuyện trò. Hai nha đầu, một kiều mỵ, một thẹn thùng ngồi chung một chỗ giống như song sinh tỷ muội, vẻ sinh đẹp không bút mực nào tả xiết.

Có một việc ngoài ý liệu của hắn là Lạc Mẫn cũng ngồi bên cạnh mẫu thân, cùng lão thái thái trò chuyện. Giải quyết xong chuyện Bạch Liên Giáo và Trình Đức, Giang Tô từ này sẽ không có chuyện gì nữa, giờ hắn là người đợi tội nên cùng người thân trò chuyện rất thanh nhàn.

Lâm Vãn Vinh biết tâm tư của Lạc tiểu thư, cười hì hì chấp tay hướng đến lão thái thái hành lễ nói: "Lão thái thái, con vội đến vấn an người, thân thể người có được an khang không? Ăn uống được chứ? Lạc đại nhân, ngài cũng khỏe chứ."

Lão thái thái gật đầu cười nói: "Lâm tiểu ca, ngươi đến thật đúng lúc, ta và hai nha đầu này đang nói đến ngươi. Nghe nói ngươi đã làm mấy bức họa tặng cho Ngưng nhi nhà ta có phải thế không?"

Lâm Vãn Vinh giả vờ húng hắng hai tiếng nói: "Bức vẽ không đẹp, chỉ là vẽ vớ vẩn, mong lão thái thái xem qua cũng đừng chê cười."

Lão phu nhân nhìn hắn từ trên xuống dưới để đánh giá hắn một phen, ánh mắt lại dừng một chút ở đứa cháu gái đang đỏ mặt đến mang tai, gật đầu nói: "Vào ngày mừng thọ của ta, ta đã biết tiểu ca đây không phải là người tầm thường, quả nhiên không lầm, Tái thi hội lần này ngươi lại đoạt được ngôi đầu, tiền đồ sau này càng không thể tưởng tượng. Ngưng nhi của chúng ta cũng rất là có mắt chọn người, chỉ nhìn một cái đã chọn trúng ngươi, quả nhiên là không lầm lẫn…"

"Bà nội…" Lạc Ngưng nghe bà nội trêu chọc mình, nhịn không được duyên dáng kêu to một tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, rồi cúi đầu giầu đi nụ cười ngượng ngùng trên mặt.

Lạc lão phu nhân cười nói: "Nha đầu ngốc, chuyện này có gì mà thẹn thùng chứ, chúng ta là phụ nữ, cả đời cũng không dễ tìm được một lang quân như ý đâu, đã gặp rồi thì phải nhân chóng bắt lấy, nếu không sẽ phải hối hận cả đời. Nhớ lại năm đó, ta đường đường là một quận chúa được hoàng thượng ngự phong, thân phận tôn quý như thế nào, trong khi gia gia con chỉ là một thư sinh nghèo không một xu dính túi, thấy ta là xấu hổ trốn trốn tránh tránh. Ta nhất thời tức giận, liền trực tiếp thảy trúc cầu vào hắn, nên giờ này mới có người cha của hai tỷ muội ngươi đó."

Nghe Lạc lão thái thái kể chuyện bày đại trận Long môn bắt chồng, Xảo Xảo che miệng cười khẽ, Lạc Mẫn vẻ mặt xấu hổ, Lâm Vãn Vinh thì tức cười cố nén, thầm nghĩ nha đầu Lạc Ngưng này dũng cảm như thế thì ra là do di truyền.

Lão thái thái nhắc đến chuyện cũ, vẫn lộ ra vẻ hạnh phúc, gọi Lâm Vãn Vinh đến nói: "Lâm tiểu ca, cả đời ta chỉ có một đứa cháu gái bảo bối này, từ nhỏ đã ham thích đọc sách, thấu hiểu tình lý thế sự. Ánh mắt vốn nhìn cao trên trời (ý nói rất kén chọn), đến tận tuổi này vẫn còn chưa tìm được nhà tốt để gửi gắm, khiến cho bà lão già đây phải lo lắng cho nó, không ngờ nó đã sớm chọn trúng ngươi. Này nha đầu tiểu quỷ, chỉ giỏi lừa gạt bà lão này và cha nó…" Lão phu nhân âu yếm vuốt ve mái tóc của Lạc Ngưng, rồi cầm bàn tay nhỏ bé của nàng đặt vào tay Lâm Vãn Vinh: "Con gái lớn không thể giữ trong nhà, Lâm tiểu ca, hôm nay ta giao Ngưng nhi cho ngươi, ngươi phải chăm sóc nó cho tốt, chớ để nó phải buồn khổ, chăm sóc nó, yêu thương nó, quan tâm đến nó…"

Nghe lời dặn dò dài dòng của bà, trong lòng Lạc Ngưng run lên một hồi. Đưa mắt liếc trộm Lâm Vãn Vinh, bàn tay nhỏ bé căng thẳng nắm chặt lại, trong bàn tay hắn hơi khẽ cựa quậy.

Nha đầu này, không đợi được nữa rồi, đáng tiếc ta bây giờ chưa thể làm nốt công phu thành thân bằng không cũng đã sớm thực hiện tâm nguyện này cho nàng rồi. Lâm Vãn Vinh cười ha hả: "Đa tạ bà nội đã coi trọng, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Ngưng nhi để nàng có thể vui vẻ hạnh phúc trọn cả đời."

Lạc Mẫn đứng lên, vỗ vai hắn, nói với ngụ ý sâu sắc: "Lâm tiểu huynh đệ, ta giao Ngưng nhi cho ngươi. Ngươi phải chăm sóc nó cho tốt nhé."

Lạc lão trên mặt có chút buồn rầu, lo lắng. Lâm Vãn Vinh biết tâm sự trong lòng hắn, cũng không nói lời nào chỉ trịnh trọng gật đầu, hai người hiểu ý nhau cùng cười.

"Chúc mừng Ngưng tỷ tỷ, đại ca là tướng công tốt nhất trên đời." Xảo Xảo giữ chặt tay Lạc Ngưng, khẽ thì thầm bên tai nàng.

Lạc Ngưng ngượng ngùng ừ một tiếng, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe từ bên ngoài cửa truyền vào một tiếng hô: "Thánh chỉ đến. Giang Tô tổng đốc Lạc Mẫn tiếp chỉ."

Thân thể Lạc Mẫn khẽ rung lên, hai tay có chút run rẩy, hắn vội vàng tự ức chế khích động trong lòng, chỉnh sửa lại quan phục muốn đi ra ngoài, Lạc lão thái thái nghiêm sắc mặt nói: "Mẫn nhi, cứ ở chỗ này bày hương án tiếp chỉ."

Lạc Mẫn đưa mắt nhìn mẫu thân rồi vội ứng tiếng đồng ý. Lâm Vãn Vinh kéo Xảo Xảo lánh vào trong phòng.

Đợi khi hương án được bày ra, một nội thị mặt trắng không râu cất bước đi vào, cao giọng nói: "Giang Tô tổng đốc Lạc Mẫn tiếp chỉ."

"Tội thần Lạc Mẫn, cung nghinh thánh chỉ." Lạc Mẫn dập đầu quỳ xuống hô. Lạc lão thái thái được Lạc Ngưng nâng đỡ, cũng muốn quỳ xuống tiếp chỉ.

Tên nội thị đến tuyên chỉ thấy vậy vội nói: "Lão phu nhân xin đừng. Hoàng thượng đã đặc biệt dặn dò qua, lão phu nhận là hậu nhân của khai quốc công thần, được ngự phong là quận chúa, lại được phong là nhất phẩm phu nhân, công lao ba đời, tiếp chỉ không cần quỳ lạy."

"Lão thân tạ hoàng thượng ân điển." Lão thái thái đứng thẳng người nói lời tạ ơn. Bà thân phận tôn quý, xét về vai vế, đương kim hoàng thượng phải gọi bà một tiếng cô cô.

"Xét thấy Giang Tô tổng đốc Lạc Mẫn, tự tiện bắt giữ Giang Tô đô chỉ huy sứ Trình Đức, lại tự tiện thi hành án tử chém người, đây là hành động coi thường triều đình, lớn gan làm càn, phạm vào đại tội. Cho dù đã trình lên tội chứng của Trình Đức, tất cả bằng chứng cũng đều xác thực, Trình Đức tham ô, phạm pháp, hãm hại dân chúng đã tra xét là sự thật,. Lạc Mẫn tuy lập công nhưng công không thể bù tội nhiễu loạn pháp kỷ, lạm dụng tư hình, theo luật phải phát phối sung quân. Nhưng niệm tình Lạc Mẫn là người có lòng trung thành, đảm nhiệm chức vụ trọng đại, tác phong nhanh nhẹn, có công hỗ trợ tiêu diệt Bạch Liên Giáo. Nay hạ thánh chỉ, cách chức Tổng đốc của Lạc Mẫn, đày đến Sơn Đông làm huyện thừa Tế Ninh, cả nhà phải đi theo, lập tức nhận lệnh."

Nội thị đến đây hạ giọng đọc tiếp: "Lạc lão phu nhân được phong nhất phẩm, trung trinh hiếu nghĩa, là khuôn mẫu trên đời. Tội con không liên quan đến mẹ, ban cho trân châu ba mươi viên, bạc trắng ngàn lượng, nhanh chóng hồi kinh, an hưởng tuổi già. Khâm thử"

Lâm Vãn Vinh ở phía sau nghe được rất rõ ràng, hoàng đế này đày Lạc Mẫn nhưng lại khen thưởng cho Lạc lão phu nhân, chuyện bên trong thật là vi diệu a. Tế Ninh đó vốn là thị trấn quan trọng của Bạch Liên Giáo, mới chiếm được không lâu, hoàng đế đày Lạc Mẫn đi làm một huyện thừa nho nhỏ, thực sự là một chuyện khó xử. Đưa lão phu nhân về kinh là thể hiện rõ ràng ý ban thưởng.

Lạc Mẫn vẫn quỳ dưới đất, cao giọng hô: "Tội thần Lạc Mẫn tạ Hoàng thượng ân điển." Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt đã rơm rớm nước mắt, lão vừa đứng lên hai tay tiếp nhận thánh chỉ, lại hướng về phía Lạc lão phu nhân quỳ xuống, vừa khóc vừa nói: "Hài nhi bất hiếu, không thể ở bên hầu hạ mẫu thân, xin mẫu thân trách phạt."

Lão phu nhân vỗ bàn lớn tiếng nói: "Dưới chân nam nhi có hoàng kim, Mẫn nhi tuyệt đối không được tùy tiện quỳ dưới đất, hãy mau đứng lên. Hoàng thượng thưởng phạt công minh, ngươi làm chuyện không đúng thì phải gánh chịu. Nếu ngươi không thẹn với lương tâm, thì hãy ưỡn ngực thẳng người, vì hoàng thượng làm cho tốt phận sự, cho xứng đáng với dân chúng, cho xứng đáng với triều đình. Lạc gia ta nhiều đời không có nam nhi yếu đuối, mẹ đây tuổi đã cao, cũng không muốn thấy bộ dạng quỵ lụy yếu đuối của con như vậy."

Lạc Mẫn tuy tuổi đời không còn nhỏ nhưng nghe mẫu thân giáo huấn cũng không dám lên tiếng, vội vàng đứng lên, đến bên cạnh Lạc lão phu nhân. Lạc Ngưng hai mắt rưng rưng, cũng không dám để nước mắt rơi xuống, chỉ có thể len lén chùi đi.

Lâm Vãn Vinh nhìn thấy cũng âm thầm gật đầu, không trách nữ nhân của Lạc gia mỗi người đều rất có triển vọng, có một Lạc lão thái thái như vậy ở đây, muốn có người tầm thường cũng rất khó.

Sau khi nhận xong thánh chỉ, Lạc Mẫn không dám chậm trễ liền lên đường đến Tế Ninh, Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm khái, Lão Lạc đi, ta cũng muốn đi, thành Kim Lăng này chỉ còn có một mình Xảo Xảo trơ trọi không người giúp, trái tim lão tử đau đớn đến chết được.

Hắn kéo Xảo Xảo, ôm chặt vào trong lòng, ôn nhu nói: "Xảo Xảo, chờ khi ta ổn định ở kinh thành, ta sẽ đón nàng đến. Sau đó chúng ta sẽ mở ra chi nhánh cửa tiệm ở kinh thành, mở một lúc mười tám cửa tiệm để cho nàng làm bà chủ, một bà chủ xinh đẹp nhất của ta…"

"Đại ca" Xảo Xảo cảm động kêu lên một tiếng, ngã người vào lòng hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio