Cực Phẩm Gia Đinh

chương 236: lạc thủy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không biết từ khi nào, dưới đất vang lên tiếng mưa nhỏ tí tách tí tách. Sắc trời âm u, gió xuân đầu mùa lạnh thấu xương khiến mặt những người đi đường đông cứng lại. Vô số người đã đốt đèn lên, dưới cơn mưa nhỏ tựa như những đóa hoa trong làn sương mù nhàn nhạt, khi tỏ khi mờ, nhìn không được rõ. Vài người mang dù che mưa chầm chậm đi lại, nhìn không rõ mặt, chỉ thấy những chiếc ô như tụ thành đám mây, đang âm thầm đi tới phía trước.

Lâm Vãn Vinh dừng lại trên con đường lạnh lẽo, phóng mắt nhìn xung quanh, nhưng mắt đầy nước mờ mịt, không biết nên chạy đi đâu để tìm tung tích của Ngọc Nhược bây giờ.

Chuyện tìm kiếm thế này hắn cũng đã từng trải qua một lần. Ngày đó tại Hàng Châu, Đại tiểu thư vì tìm cách giải thẻ nhân duyên, đã ở lại trong chùa Linh Ẩn cả ngày. Lòng thành kính không ai có thể so bì được, nhưng chính chính vì vậy mà lại chìm vào ngõ cụt. May mắn Lâm Vãn Vinh linh hoạt ứng biến, diệu ngữ giải thẻ mê kia, khiến tâm tình Đại tiểu thư được giải phóng. Hôm nay hồi tưởng lại chuyện thẻ nhân duyên, tựa hồ như chính là nói về hai người, những điều ẩn tàng trong đó cũng trở thành sự thật, chẳng lẽ đúng là có thiên ý?

Lâm Vãn Vinh cảm khái một trận, trong lòng lại càng thêm lo lắng. Ở cùng Đại tiểu thư lâu như vậy,đối với tính tình của nàng cũng đã hiểu quá sâu. Nha đầu này tính tình cương liệt, tuyệt không chịu nhún nhường. Lần này nàng phẫn nộ rời đi, đây là kinh thành cuộc sóng xa lạ, dưới thương tâm thất vọng, ai cũng không dám cam đoan nàng sẽ làm ra chuyện gì.

Nếu Đại tiểu thư thật sự xảy ra chuyện gì, ta làm gì còn mặt mũi đi gặp Ngọc Sương với Tiêu phu nhân?

Hắn suy nghĩ một chút, tâm tư lại chuyển đến trên người An Bích Như, tao hồ ly này đúng là chuyên vì gây sự mà đến --- đã đến là làm hỏng việc, đến cửa cũng không kịp đóng lại, đây chẳng phải là bày rõ chỗ Đại tiểu thư tới kịp sao? Mẹ nó, nếu không phải nể ả là sư phó của Tiên Nhi, ta sớm đã một thương chọc chết ngươi rồi.

-" Đại thúc, người có thấy một vị tiểu thư rất cao, toàn thân mặc váy sen, trông rất xinh đẹp, đi qua nơi này không ? À, tiểu thư kia thoạt nhìn với ta rất xứng đôi!^^"

Hắn liếc mắt nhìn khắp bốn phía, không biết đi hướng nào. Liền bệnh gấp uống thuốc bừa, tóm một lão đầu hơn năm mươi tuổi đi qua bên cạnh để hỏi.

-" Đồ điên! Xứng với ngươi, trong cái lò nung phía trước có khối! "

Lão đầu liếc hắn một cái, khinh khỉnh nói.

Con bà nó, ở kinh thành cũng có loại người như vậy ư? Nhìn theo vị đại thúc đi xa, hắn âm thầm dựng ngón giữa lên. Hắn liền hỏi thêm vài người nữa, không thèm đáp không biết liền bị nhìn ánh mắt khinh thường.

Nói ra cũng thật kỳ quái, bình thường cùng Đại tiểu thư hi hi ha ha, khi lại cãi nhau ầm ĩ , làm nhiều lúc cũng không thoải mái, hôm nay nàng vừa đi, mình lại trong lòng cảm thấy trống vắng, Mẹ nó! đây là bệnh chung của nam nhân - hèn mọn!

Mưa còn chưa có chiều hướng dừng lại, không khí càng ngày càng lạnh. Lại nghĩ mình ở đây nge ngóng gặp được bao con mắt lạnh lùng như vậy, Đại tiểu thư một thân nữ tử, sức trói gà không chặt, đi một mình trong đêm. Lại dưới thương tâm, nếu gặp phải kẻ xấu thì phải làm sao đây.

-"Đại tiểu thư, Tiêu Ngọc Nhược, nàng ở đâu ..?"

Hắn tâm trạng bồn chồn, hai tay làm loa hét lớn mặc cho ánh mắt kỳ quái nhìn theo của mọi người, vừa đi vừa lớn tiếng la lên.

Đi tới một con đường, giọng nói cũng khản rồi, lại thấy người đi đường cũng ít dần. Xung quanh là một khoảng trống rỗng, nào có thấy bóng dáng Đại tiểu thư?

Lau nước mưa hất lên mặt, nhất thời lo lắng trong lòng lại thêm một phần. Con đường này dẫn tới đi tới Kinh Hoa học viện. Đai tiểu thư tại kinh thành không quen biết nhiều, chỗ duy nhất nàng có thể tới chính nơi ở của Nhị tiểu thư tại học viện. Không còn cách nào khác, chỉ có ngựa chết coi như ngựa sống, cứ tới Kinh hoa học viện xem xem đã. Rồi hẵng nói, trong học viện còn có bọn người Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên, cùng lắm kêu bọn họ kiếm thêm mấy vị huynh đệ hỗ trợ. điều động mấy vạn binh mã, dưới tay họ, dẫu có lật tung cả kinh thành cũng phải tìm cho được Đại tiểu thư.

Con đường này hắn đã đi qua trước đó không lâu, không nghĩ phải lại quay trở lại sớm như vậy. Hắn không khỏi trong lòng cười khổ. Nhìn quanh chỉ thấy màn sương khói mênh mang, không thấy một bóng người. cũng không trì hoàn thêm. Đang định theo đại môn của học viện tiến vào, bất chợt bên hồ truyền đến một tiếng động, tựa như tiếng một vật rơi xuống nước.

Trong lòng hắn nháy lên một chút, vội vàng chạy tới nơi phát ra thanh âm. Phía xa, nơi ánh đèn chiếu rọi tới, thấy rõ cảnh trước mắt khiến tâm thần hắn như bị xé ra...

Trên mặt nước gần bờ hồ, một tầng sóng gợn đang dần tản ra, trên mặt nước lại hình như có một búi tóc dài của nữ tử đang dập dềnh trôi nổi theo sóng nước.

-"Đại tiểu thư!!"

Hắn quát to một tiếng, lồng ngực như bị xé toang, ánh mắt rưng rưng vọt tới bên hồ. Hắn vội vã cởi bỏ quần áo ấm lao nhanh xuống nước.

Nước hồ lạnh băng như muốn đông cứng da thịt, nhưng trong lòng hắn so với nước hồ còn lạnh hơn nhiều. Hắn hướng tới búi tóc kia bơi đi, lớn tiếng nói:

-"Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, nàng ở đâu? Nàng không thể chết được a…"

Hắn vốn dĩ là giao long dưới nước, nhất là trong lòng đang lo lắng lại càng bơi nhanh hơn. Chỉ vài lần sải tay đã tới nơi có búi tóc kia , đưa tay nắm lấy dưới nước, bỗng hắn có cảm giác có điều gì đó không đúng, dưới nước trống rỗng, nào có thấy thân ảnh Đại tiểu thư đâu. Hắn vội vàng nhìn lại búi tóc trong tay mình, nắm vào tay nhẹ bỗng, thì ra chỉ là nắm cỏ rối mà thôi.

Hắn sững sờ một hôi lâu. Bỗng một trận gió lạnh thổi tới làm lông tóc trên người hắn dựng đứng hết cả lên. Lạnh thấu xương, mẹ kiếp, không biết là ai a, nửa đêm canh ba, nhàn rỗi không có việc gì làm hay sao mà đi ném thứ này để chơi? Hắn trong lòng phẫn hận, rồi lại có chút bi thương, thì thầm nghĩ:

- "Nha đầu ngốc, nàng ở nơi nào đây?"

Đang muốn quay lại bờ, trong lòng hắn chợt động. Không đúng a, rõ ràng là có người ném nhành cây này vào trong nước, như thế nào xung quanh lại không thấy một bóng người? Là ai làm?

Hắn hung hăng lau những hạt nước trên mặt, hai tay khua nước vài cái, bước vài bước, lớn tiếng nói:

-"Đại tiểu thư, ta biết nàng ở chỗ này, nàng hãy ra đi, chuyện không phải như nàng tưởng tượng đâu, mau ra đây!"

Hắn hô liền vài tiếng, trong rừng cây bên hồ vẫn vô cùng tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng hạt mưa nhỏ tí tách rơi trên lá cây, nhưng vẫn không thấy một bóng người.

Mẹ kiếp, chuyện ầm ĩ này, oan uổng chết lão tử rồi, bảo ta biết chạy đi đâu tìm Đại tiểu thư đây? Hắn thất vọng lắc dầu, hướng tới bờ bơi đến. Bơi đến gần bờ, chưa kịp bước lên, đã thấy bên cạnh một thân ảnh yêu kiều lao ra, trong tay cầm một cành mai đã khô héo đánh tới tấp lên đầu hắn, vừa khóc vừa nói:

-"Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi, đánh chết cái thứ xấu xa khi phụ người..!!"

Cành cây này đánh lên trên đầu phát đau, chỉ là nghe thây âm thanh này hắn nghe như thể tiếng nhạc tiên, trong lòng liền như nở hoa, đối với chút đau đớn kia không hề để ý:

-"Đại tiểu thư, thì ra nàng đúng là ở chỗ này!"

Tiêu Ngọc Nhược nghe hắn nói chuyện, liền oa một tiếng khóc lớn lên, hung hăng đẩy hắn xuống nước, vừa khóc vừa nói:

- "Ngươi đi xuống mau, ta không muốn thấy ngươi, ta hận chết ngươi..!"

Thấy nàng tâm tình kích động, Lâm Vãn Vinh trong lòng cũng không nói nhiều, khua tay vài cái đã bơi ra xa xa, đoạn lại nổi lên mặt nước nói:

-"Đaị tiểu thư, ta ở chỗ này cùng nàng nói chuyện đã được chưa?"

Đại tiểu thư che cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt như mưa, đến nỗi cúi mặt xuống đất mà khóc, đâu còn để ý mà nói chuyện cùng hắn nữa.

Chợt nhớ lại những gì đã trải qua, từ khi mới gặp nàng đã muốn trách phạt mình, tới sau này nghiên cứu chế ra nội y, nước hoa, tại Bạch Liên giáo cùng nhau trải qua sinh tử, nơi Tô đê diệu giải nhân duyên, cùng đấu trí đấu dũng với huynh đệ Đào gia ở Tình Vũ Lâu, rồi lời nói nhỏ nhẹ sâu xa khi hắn nhập quân đội, tất cả những điều trải qua như những thước phim quay chậm từ từ hiện ra trong đầu Lâm Vãn Vinh..

– " Nha đầu kia đối với ta thật sự là có thâm tình a!"

Hắn thở dài, bình thường hắn là kẻ lắm lời nhưng bây giờ không hiểu từ ngữ chạy đi đâu hết, thấy Tiêu Ngọc Nhược khóc thống thiết, hắn không biết cách an ủi thế nào cho tốt:

- "Đại tiểu thư, nàng đừng có khóc nữa, ta thấy hơi lạnh"

Tiêu Ngọc Nhược từ khi quen biết hắn đến nay đã có trải qua đủ thứ, từng bước đi vào hố bẫy không cách nào kiềm chế. Nghe thấy hắn mở miệng nói chuyện, nàng muốn cười rồi nhưng lại bất tri bất giác khóc khẽ nói:

- "Cho ngươi đông cứng lại mà chết mới tốt, ta.. ta cũng không muốn sống nữa…!"

Lâm Vãn Vinh (giả vờ) cười thảm:

-"Không đóng băng chết cho phiền toài, ta liền đi chết ngay đây..!"

Hắn nói xong, liền như một tảng đá buộc chăt, dần dần chìm sâu vào nước. Từ cằm đến đầu mũi, rồi đến cái trán, từ từ biến mất, cuối cùng đến cả một sợi tóc cũng không còn thấy nữa.

-" Vậy ngươi đi chết đi!"

Đại tiểu thư phẫn hận kiếm một cục đá nhỏ ném xuống nước, hoa nước bắt lên, hoa nước kia cũng chồng vào cùng một chỗ Lâm Vãn Vinh, dần dần biến mất.

Tiêu Ngọc Nhược không nhìn thấy hắn, cũng mặc kệ, hu hu khóc hai tiếng, uỷ khuất trong lòng cũng đã vơi nhiều, tâm tình đã dần bình phục, chợt phát hiện tình hình có gì đó không đúng.

Mưa phùn vẫn rải trên mặt hồ, hồ nước vẫn bình lặng như gương, không thấy một bóng nước nào nổi lên. Lâm Tam giống như đã hòa vào mưa xuân, rơi vào trong nước, liền không thấy nữa.

Đại tiểu thư trong lòng cuống cuồng hoảng hốt, nhớ tới việc làm bình thường của hắn, hôm nay hình như có gì đó không giống. Chẳng lẽ chỉ vì mình nói mấy câu khiến hắn thương tâm đến vậy, không lẽ hắn đã …

Đại tiểu thư không dám tưởng tượng tiếp, cũng không dám khóc, thanh âm run run nói:

-"Này…"

Mặt hồ vẫn tĩnh lặng, tịnh không thấy một chút tiếng động nào, một tiếng này của nàng nhẹ như mưa xuân, vang lên trong trẻo rồi vọng trở lại, vẫn không có chút tạp âm nào.

-" Này, ngươi ở đâu…"

Nàng trong lòng bối rối một trận, cao giọng hô to, Trong hồ an tĩnh, chỉ có tiếng mưa phùn xào xào rơi vào trong tai nàng. Vẫn rõ ràng như thế.

Thấy thời gian cứ càng ngày càng dài, nàng nhất thời luống cuống, vội vàng lớn tiếng nói:

- "Lâm Tam, ngươi ở đâu? Ngươi mà không ra ta sẽ không thèm để ý tới ngươi nữa, mau ra đây đi…!"

Mặt nước im lặng như chết, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, sắc mặt nhất thời trắng bệch, đôi môi mọng đỏ run nhè nhẹ, nước mắt lã chã rơi xuống:

- "Lâm Tam, chàng thật ngốc nghếch, chàng thật ngốc nghếch!! Ta hận chết chàng, chàng chết rồi ta cũng chẳng thiết sống nữa…!"

Nàng vừa nói xong, hai mắt nhắm lại, liền tới bên hồ nhảy xuống

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio