Dịch: Mạnh Thường Quân
Biên tập: Melly
Nguồn :
Hắn chỉ mặc mỗi chiếc khố, thân hình sáng bóng, lộ ra hai cánh tay cường tráng. Những giọt nước từ trên tóc, trên má tí tách chảy xuống. Làn da lẫn với đêm tối như có chung một loại màu, khuôn mặt đang cười đùa cợt nhả hiện ra trước mặt Ngọc Già.
- Ngươi, ngươi làm cái gì?!
Thiếu nữ Đột Quyết vội vã nhảy tránh ra vài bước, cách hắn thật xa hệt như đang đề phòng một con sói hoang, hai mắt mở to, kinh hãi nhìn về phía hắn.
"Lời này nên là ta hỏi cô mới phải chứ?" Lâm Vãn Vinh lau những giọt nước trên mặt, nhìn vào những hòn đá dưới chân nàng, cười khà khà:
- Ra tay cũng nhanh thật đó, hôm nay nếu cho nàng thêm chút đá nữa, e là dòng sông này sẽ bị lấp đầy mất thôi.
Ngọc Già dường như đã lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng đáp:
-Đại Hoa các ngươi không phải có câu chuyện Tinh Vệ lấp biển sao? Cho dù lấp dòng sông này thì đã sao nào, không cần ngươi quan tâm.
"Đến cả chuyện Tinh Vệ lấp biển mà cũng biết, học vấn nha đầu này thực không tầm thường!" Lâm Vãn Vinh cười ha hả, ánh mắt bất giác dừng trên thân thể Ngọc Già.
Loanh quanh ở biển Chết hơn hai mươi ngày, đừng nói là tắm rửa, đến cả uống nước cũng là cả một vấn đề lớn. Toàn quân năm ngàn tướng sĩ, trên tới tướng quân, dưới đến binh sĩ, ai nấy đều vô cùng bẩn thỉu, duy chỉ có thiếu nữ Đột Quyết này là ngoại lệ.
Làn da của nàng trước nay vẫn luôn nõn nà bóng láng, óng ánh dịu sáng, dường như cái nóng bỏng của biển Chết căn bản chẳng rọi đến người nàng. Đứng gần nàng còn có thể thấp thoáng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, khiến người ta chìm vào cơn say. Trừ đôi môi hơi nhợt nhạt vì thiếu nước, trên chiếc váy kiểu người Hồ dính đầy cát bụi ra, Nguyệt Nha Nhi vẫn cứ tươi tắn rực rỡ, xinh đẹp chẳng khác chi hồi mới gặp.
- Ngươi, ngươi nhìn cái gì?!
Bị hắn nhìn chăm chăm vào, Ngọc Già nắm chặt tay, vội vã cúi đầu xuống.
"Ta thì như bị nắng chiếu thành tro, nha đầu này thì lại vẫn trắng như ngọc vậy. Người so với người, thực sự là làm tức chết a!" Lâm Vãn Vinh đành mỉm cười, lắc lắc đầu, than thở một hơi dài:
- Không nhìn gì cả… Cuối cùng cũng ra khỏi sa mạc đáng chết đó rồi!
Thiếu nữ Đột Quyết ngây người ra, đột nhiên giận dỗi gắt:
- Ngươi thực sự muốn thoát khỏi như vậy ư?!
- Đương nhiên rồi!
Lâm Vãn Vinh chẳng hề nghĩ ngợi đáp ngay:
- Nơi đó trừ cát vàng toàn là cát vàng, không có gì để ăn uống, thỏ cũng chẳng ỉa nổi, chút nữa thì chẳng còn mạng mà về rồi, còn có gì để mà hoài niệm chứ! Không chỉ riêng ta, tất cả mọi người đều muốn mau chóng thoát ra… sao, lẽ nào nàng còn muốn ở lại trong đó hả… Này, này, nàng làm cái gì đó, đừng có đẩy ta…
- Cút, ngươi mau chút đi cho ta. Ta chẳng muốn nhìn thấy ngươi nữa, cút đi…
Không đợi hắn nói xong, hai tay Ngọc Già cơ hồ đã túm chặt lấy tay hắn, cố hết sức đẩy ra ngoài, tức giận hét lên.
Thiếu nữ Đột Quyết này phẫn nộ hệt như một con báo cái, cơn tức giận bỗng dưng bạo phát, đến cả Lâm Vãn Vinh cũng bị dọa cho giật nảy mình, hắn vội vã lùi lại mấy bước, mỉa mai:
- Nói gì thì cứ nói, động thủ làm cái gì, nàng đánh không lại ta…
- Cút, ta bảo ngươi cút đi!
Thiếu nữ Đột Quyết đẩy hắn đi vài bước, đột nhiên che mặt khóc. Những giọt nước mắt long lanh xuyên qua kẽ tay, thuận theo bàn tay nhỏ xinh trắng nõn, từng giọt từng giọt từ từ lăn dài theo cánh tay.
"Nha đầu này thực sự tức giận rồi, nhưng ta chả hiểu gì cả, lẽ nào ta muốn lưu lại Biển Chết thì nàng ta mới cao hứng?" Lâm Vãn Vinh bùi ngùi lắc đầu:
- Đừng khóc nữa, nàng yên tâm. Đợi làm xong một chuyện, không cần nàng đuổi ta cũng sẽ tự đi!
- Ngươi còn muốn làm chuyện gì nữa?
Nguyệt Nha Nhi cắn răng tức giận.
Lâm Vãn Vinh tủm tỉm cười:
- Ta muốn làm chuyện gì á?... Vậy nàng nấp ở đây là muốn làm gì?!
- Ta, ta…
Ngọc Già ngẩn người, sắc mặt vừa đỏ lại vừa trắng.
- …Mau đi tắm đi, ta ở đây canh chừng cho nàng… nàng yên tâm. Ta dùng danh dự cao quý nhất của mình đảm bảo, tuyệt đối sẽ không để người ngoài đến nhìn trộm!
Hắn nháy nháy mắt, nghiêm chỉnh giơ cao tay phải lên thề.
Hai gò má như dương chi bạch ngọc bị nhuốm lên một mảng đỏ hồng, Ngọc Già khẽ nói:
(mỡ dê ngọc trắng)
- Ngươi, sao ngươi biết… Hừ… Ngươi có danh dự sao?!
- Tiểu muội muội nói thử xem.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
- Ta được hiệu xưng là Đại Hoa đệ nhất chính trực thiện lương, người người đều kính ngưỡng. Danh hiệu đó không phải giả đâu, chỉ cần ta ở đây, người khác sợ uy danh của ta, tuyệt đối không dám lại gần đây. Nàng cứ yên tâm mà xuống sông đi!
Nguyệt Nha Nhi cắn chặt răng, hừ một tiếng:
- Cái gì mà phòng bị người khác, những người đó ta chẳng hề lo! Kẻ ta lo chính là ngươi!
"Không phải chứ?" Lâm Vãn Vinh hít một ngụm hơi lạnh, hai mắt mở tròn xoe, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc:
- Ngọc Già tiểu thư, lời này mà nàng cũng nói ra được sao? Nàng cũng không chịu ra ngoài nghe ngóng xem sao, gần đây chỉ có thiên kim tiểu thư nhà người khác đến chiếm tiện nghi của ta, làm gì còn cần ta đi ăn đậu hủ của người khác nữa? Nàng không tin ta cũng không sao, nhưng nàng không thể vũ nhục nhãn quang của những danh môn khuê tú, thiên kim đại gia của Đại Hoa ta như thế được! Ài, đã như vậy, ta cũng chẳng còn gì để nói nữa, tiểu muội muội nàng từ từ tắm gội đi, ta đi đây!
Hắn vừa nói xong liền bước chân đi ngay, bộ dạng tựa như chẳng có chút lưu luyến nào vậy. Hắn để tay trần, chỉ mặc mỗi chiếc khố, đi đường lại ra vẻ hùng dũng hiên ngang, vô cùng kỳ dị tức cười.
Ngọc Già hừ một tiếng, không để ý đến hắn nữa. Tiếng bước chân càng ngày càng xa, tên lưu manh đó dường như thực sự đi rồi, lúc này nàng mới trở nên lo lắng, vội vã ngẩng đầu lên:
- Ngươi, ngươi đợi đã!
Thanh âm này tuy nhỏ, tên lưu manh đó dường như đang dỏng tai lên mà đợi nàng gọi, vừa nghe nàng mở miệng, Lâm Vãn Vinh lập tức dừng chân, xoay người lại, cười bỉ ổi:
- Tiểu muội muội, nàng đang gọi ta sao?
"Biết rõ còn cố hỏi!" Ngọc Già cúi thấp đầu xuống hừ một tiếng:
- Không phải gọi ngươi!!!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì bước lại:
- Vậy ta sẽ tạm thời không cút nữa! Sao, Ngọc Già tiểu thư đã thay đổi cách nhìn, tin vào danh dự của ta rồi sao?!
"Tin mới lạ đó!" Mặt mũi Ngọc Già đỏ bừng: "Nếu nói Oa Lão Công này nhân phẩm tốt, bản thân nàng cũng chẳng thể tự thuyết phục nổi."
Hai mươi ngày nay ở trong sa mạc, thiếu nước thiếu ăn còn có thể nhịn được. Nhưng đối với loại nữ nhi thích sạch sẽ như nàng mà nói, không thể tắm rửa mới là sự thống khổ lớn nhất, khó khăn lắm mới đi ra khỏi nơi đó, lại trở về thân phận tù binh, bốn phía đều có binh sĩ canh chừng, một nữ nhi xinh đẹp như nàng, làm sao dám xuống nước mà chơi đùa chứ?
May mà có Oa Lão Công, tên lưu manh này tuy xấu, nhưng mà còn hơn những kẻ khác, vào lúc quan trọng, chẳng còn lựa chọn nào khác, cũng chỉ đành tin tưởng vào hắn thôi.
Nàng dường như là tìm một lý do cho mình, e thẹn thì thầm:
- Ngươi, ngươi quay đầu đi, cách ta xa một chút, không được nhìn…
Lâm Vãn Vinh cười sang sảng, bước từng bước lớn ra vài trượng, sau lưng có giọng nói khe khẽ của Ngọc Già vọng lại:
- Ngươi, ngươi, đừng đi quá xa…
Thế này đúng là kỳ quái mà, vừa rồi còn kêu ta cách xa một chút, giờ lại kêu ta đừng đi quá xa, rốt cuộc là ý gì đây?
- Ta, ta sợ bóng tối!
Giọng nói có chút run rẩy của thiếu nữ vang lên sau lưng hắn, Lâm Vãn Vinh ngẩn người ra, ngay sau đó liền cười ha hả: "Thì ra nữ nhân Đột Quyết cũng giống như nữ nhân Đại Hoa chúng ta, đều có chứng bệnh sợ bóng tối. Thực là không hiểu nổi đám nữ nhân, bóng tối thì có gì mà sợ, ta thích nhất là trời tối đó!"
Thấy hắn dừng bước lại, Nguyệt Nha Nhi liền không nói gì nữa, chỉ dặn dò lại một câu:
- Ngươi, ngươi không được xoay người lại!
Ngay sau đó, sau lưng liền vang lên những tiếng y phục loạt xoạt quen thuộc, hiển nhiên là Ngọc Già đã bắt đầu cởi y xiêm.
Làn da của thiếu nữ Đột Quyết này sáng bóng như ngọc, thân hình bốc lửa. Ta có nên dùng ánh mắt nghệ thuật, đích thân thưởng thức một phen không nhỉ?! Nhưng làm như vậy, há chẳng phải là tổn hại đến thanh danh của ta… Ta ở trước mặt Tứ Đức và lão Cao, có thể nói là có hình tượng rất cao quý, sao có thể tự hủy đi trường thành của mình chứ?!
(xuất phát từ chuyện Triệu vương giết chết danh tướng Triệu Mục, nước Triệu không còn tướng tài trấn thủ biên cương, bị nước Tần tiêu diệt. Câu này ý tựa như tự mình hại mình)
Trong lòng hắn dấy lên một loạt những suy nghĩ cầm thú, suy tư hồi lâu, cuối cùng cắn chặt răng hừ một tiếng: "Một nhà giám định nghệ thuật vĩ đại, nhất định phải coi thường ánh mắt của thế tục cùng với quyết tâm hi sinh bản thân. Một hành động chứa đựng tình cảm sâu đậm cao thượng như vậy, ngoài ta thì còn ai có được?
Hắn đang muốn lén lút xoay người lại, lập tức nghe thấy tiếng nước sau lưng vang lên rào rào, theo đó là tiếng quát ẩn chứa thẹn thùng của thiếu nữ:
- Không được nhìn lén, không được xoay người!
"Nha đầu này đúng là rất cảnh giác!" Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng:
- Ta không nhìn lén nàng, nhưng, để cho công bằng. Ngọc Già tiểu thư, cũng xin nàng đừng nhìn lén ta! Nếu ta phát hiện nàng nhìn lén ta, nhất định sẽ nhìn lén lại, con người ta nói được làm được, có bản sự thì nàng thử xem… ai da…!
Từ sau lưng có một viên đá nhỏ bay tới, đập ngay vào chân hắn, tiếng hầm hừ của Ngọc Già theo đó vọng lại.
"Ngươi không nhìn ta, sao biết là ta nhìn ngươi?!" Thiếu nữ nhìn thấu quỷ kế của hắn, trong cơn thẹn thùng tức giận, không nén nổi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thuận tiện cảnh cáo hắn một cái.
Tục ngữ nói rất đúng: "nữ nhân tắm rửa, chẳng bao giờ xong!" Ngọc Già này thân phận cao quý, yêu sạch sẽ như tính mệnh. Trong sa mạc phải chịu bao nhiêu ngày gió cát như vậy, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được chỗ để tắm rửa hẳn hoi, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua, sau lưng truyền tới những tiếng nước rào rào, thấp thoáng còn có tiếng hát líu lo vui vẻ. Chỉ đáng tiếc, đó là tiếng Đột Quyết.
"Tắm rửa thực sự quan trọng như vậy sao?" Lâm Vãn Vinh không nén nổi nghi hoặc: "Khoảnh khắc trước đó nha đầu này còn nổi giận như sư tử Hà Đông. Sao lúc tắm rửa lại hát ca vui vẻ nhỉ? Thực là chẳng sao hiểu nổi!"
Cuộn tròn trên tảng đá, cũng không biết đã bao lâu qua đi, chỉ cảm thấy chân đã ngồi đến tê nhức. Hắn thực sự là không nhịn nổi nữa, đứng bật dậy kêu lên:
- Tiểu muội muội, muội tắm xong chưa thế? Ta ra ngoài đi tiểu tiện một chút!
Một làn hương thoang thoảng lan tới, sau lưng vang lên tiếng nói tựa như giận dỗi mà lại như thẹn thùng của Nguyệt Nha Nhi:
- Con người ngươi ấy à, không có lúc nào đứng đắn sao?!
Lâm Vãn Vinh xoay người lại. Vừa mới liếc nhìn qua, lập tức đã sững sờ.
Làn da láng bóng như ngọc, trong ngần như nước suối. Đôi môi anh đào đỏ tươi, hệt như một nụ hoa sắp nở, gò má hơi ửng hồng, phảng phất như một đóa mân côi kiều diễm. Cặp mắt mơ màng nhưng lại thêm vẻ hoạt bát như một làn nước, tựa như có thể hút người ta vào trong vậy. Mái tóc đen nhánh, còn ươn ướt chưa khô, mềm mại rủ xuống như một thác nước lấp lánh.
Một làn hương thoang thoảng lan tỏa, dưới ánh trăng yên bình tuyệt đẹp, thiếu nữ Đột Quyết mặc một chiếc váy hồ màu vàng, phất phơ lộ ra cặp chân trần trắng nõn, hiện lên những đường cong uốn lượn lả lơi trên cơ thể nàng.
Khóe miệng nàng hơi nhếch lên, hé ra một nụ cười e lệ mà ngạo nghễ. Trong đôi mắt ướt át thỉnh thoảng lại ánh lên vẻ lạnh lùng, càng thể hiện sự kiên định và bướng bỉnh của nàng. Đây là một nữ nhi cực khó chinh phục!
Đã từng thấy qua vẻ đẹp của Ngọc Già. Nhưng lại chẳng thể tưởng tượng được Nguyệt Nha Nhi khi tắm, càng giống như một tinh linh khiêu gợi từ trên thiên đình giáng xuống thảo nguyên, tràn đầy vẻ quyến rũ hoang dại. Lâm Vãn Vinh nhìn sững sờ, miệng há hốc như chẳng thể khép lại nữa.
- Ngươi nhìn cái gì?!
Sau khi tắm rửa dường như tâm tình của Ngọc Già đã tốt lên rất nhiều. Nàng nghiêng đầu đi khẽ vuốt mái tóc còn ẩm ướt, những giọt nước trong suốt lóng lánh rơi cả xuống. Trên mặt nàng hơi ửng hồng, giọng nói dịu dàng đến bất ngờ.
Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi dài như vừa tỉnh lại từ trong một giấc mộng, giơ ngón tay cái lên:
-Dù cho là người đã ngắm đủ trăm hoa như ta cũng không thể không thừa nhận, Ngọc Già tiểu thư, cô thực là một trong những nữ nhân đẹp nhất mà ta đã từng gặp qua! Thực sự, con người ta trước nay chưa từng nói dối!
Ngọc Già nhíu mày lại hừ một tiếng:
- Tại sao lại là một trong? Lẽ nào còn có người còn đẹp hơn ta sao?!
- Đương nhiên rồi!
Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay ra đếm:
- Ngoài một đám lão bà của ta như Thanh Tuyền, tiên tử, An tỷ tỷ, Ngưng nhi, Xảo Xảo, Đại tiểu thư… Ngọc Già tiểu thư có thể tính là đẹp nhất đó. Cho nên mới là một trong!
Ngọc Già tức giận quay phắt đầu đi:
- Ngươi có nhiều phu nhân như vậy sao? Hừ, ta muốn xem qua một chút, những nữ nhân đẹp nhất mà ngươi nói, rốt cuộc là như thế nào?
Lâm Vãn Vinh từ tốn đáp:
- Các nàng ấy không chỉ có vẻ ngoài tuyệt mỹ, mà tâm hồn càng đẹp hơn. Ta sợ nàng gặp bọn họ rồi thì sẽ mất ngủ cả đêm đó!
- Ngươi…!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Già đỏ bừng lên, trong tay cũng không biết có thêm thanh kim đao từ lúc nào. Cạch một tiếng chém ngay vào một tảng đá bên cạnh, làm bắn lên mấy tia lửa lấp lánh.
Thanh kim đao đó còn đọng mấy giọt nước, sáng bóng hẳn lên, Lâm Vãn Vinh nhìn mà đổ mồ hôi hột: "Nha đầu này khi tắm cũng mang theo kim đao, là dùng để đề phòng ta sao? May quá, khi lão tử tắm rửa cũng có mang súng!"
Ngọc Già trầm mặc một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, hai gò má mỹ lệ của nàng trở nên lấp lánh. Thiếu nữ khẽ vuốt mái tóc mượt mà còn ẩm ướt, yêu kiều mỉm cười:
- Ngươi bớt dùng những lời đó dọa ta đi. Ngọc Già tự tin, luận về dung mạo, ta tuyệt đối không thua bất kỳ nữ tử nào trên thiên hạ, còn về cái tâm hồn đẹp mà ngươi nói…
Ngọc Già hơi dừng lại, nhìn sâu vào mắt hắn, cười rạng rỡ:
- Ngươi không nhìn thấy tâm hồn của ta, làm sao biết tâm hồn ta không đẹp?
Lâm Vãn Vinh liền bật cười ha hả:
- Ta thuận miệng nói thôi, nàng cũng bất tất phải để ý quá. Nói một cách nghiêm túc, kỳ thực tâm hồn không đẹp nhất chính là ta rồi.
- Coi như ngươi còn tự biết mình!
Ngọc Già cười khúc khích, giương đôi mắt mỹ lệ lườm hắn một cái, khuôn mặt kiều diễm như đóa mân côi nở rộ dưới trăng.
Lâm Vãn Vinh ngẩn người ra, quay phắt đầu đi:
- Ngọc Già tiểu thư, nàng đừng có dùng ma pháp với ta như vậy. Nàng cũng biết đó, con người ta, trước nay tâm trí vẫn luôn rất kiên định!
- Vậy sao?
Trong mắt thiếu nữ Đột Quyết lóe lên ánh lửa, lạnh lùng cười khẩy:
- Người có tâm trí kiên định như ngươi, quả thực rất hiếm gặp đó nhỉ, ta chẳng tin đâu!
Hai câu nói của nàng, mỗi câu có một ý tứ riêng. Hàm nghĩa chân chính cũng chỉ có bản thân nàng biết mà thôi.
Lâm Vãn Vinh thán một hơi dài:
- Kỳ thực, ta cũng không phải là không hoài niệm những việc xảy ra ở biển Chết!
Ngọc Già cúi thấp đầu xuống, hai má hơi ửng lên, thì thầm hỏi:
- Ngươi hoài niệm cái gì?
- Hoài niệm cái cuộc sống không cần phải tranh đấu kia!
Lâm Vãn Vinh lạnh nhạt lắc đầu, giọng điệu có chút bùi ngùi, khiến cho Ngọc Già cũng hơi buồn bã. Hắn nói không sai, ở trong sa mạc, giới tuyến giữa địch nhân và bằng hữu có thể trở nên rất mơ hồ, nhưng ra khỏi sa mạc, tất cả lại trở về nguyên hình như cũ.
- Bây giờ cũng có thể không cần tranh đấu nữa mà!
Ngọc Già lẩm bẩm nói, giọng lại nhỏ vô cùng. Lâm Vãn Vinh cười ha ha hai tiếng, lắc đầu:
- Nàng có còn nhớ, khi chúng ta sắp ra khỏi sa mạc, nàng từng nói gì với ta không?
- Không nhớ nữa!
Thiếu nữ quay đầu đi, nàng đã nói qua không muốn nhìn thấy hắn nữa, nhưng chuyện đã qua được mấy canh giờ, tất cả đều đã thay đổi rồi. Tai nàng nóng bừng lên, liền vội vã ôm lại:
- Ngươi cũng đừng nói với ta, tất cả ta đều đã quên rồi.
- Ừm, nên quên đi!
Lâm Vãn Vinh gật gù, sắc mặt Thiếu nữ Đột Quyết lại đại biến, vội vã nói:
- Ta có thể quên, nhưng ngươi không thể quên! Quên thì ta sẽ hận ngươi cả đời, ngươi nhớ lấy!
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, khóe mắt nàng hơi ươn ướt, vẻ mặt kiên định, bướng bỉnh nhìn hắn.
Một nam tử Đại Hoa ở trần, một nữ nhân Đột Quyết trang phục lộng lẫy, diễm lệ như tiên. Hai người đưa mắt nhìn nhau, trăm mối cảm xúc lẫn lộn, tình hình cổ quái khó mà diễn tả.
Lâm Vãn Vinh đột nhiên bật cười:
- Ngọc Già tiểu thư, nàng có cảm thấy, quan hệ của chúng ta hiện giờ rất kỳ quái không?
- Có cái gì kỳ quái chứ?!
Nguyệt Nha Nhi bĩu môi.
Lâm Vãn Vinh giang hai tay ra, bất đắc dĩ nói:
- Nói là địch nhân đi, khi ở biển Chết chúng ta có thể nói là đồng sinh cộng tử, cùng trải qua hoạn nạn. Nói là bằng hữu đi, nàng là người Đột Quyết, ta là người Đại Hoa, thân ở hai dân tộc đối địch nhau, cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta phải gặp nhau trên chiến trường. Hiện giờ nàng là tù binh của ta, có lẽ, nàng còn muốn biến ta thành tù binh của nàng. Nàng nói đi, quan hệ này có phải là rất phức tạp không?!
Trong mắt Ngọc Già chợp ánh lên sáng rực, cúi thấp đầu xuống khẽ nói:
- Nếu ngươi đừng có phức tạp hóa như vậy, nó cũng chỉ là một chuyện rất đơn giản.
Nàng đầy vẻ thẹn thùng, trên chiếc cổ thon dài trắng muốt như thiên nga cũng bị nhuốm một màu hồng nhạt, mỹ lệ đến cực điểm, vô cùng động lòng người.
Lâm Vãn Vinh nuốt một ngụm nước bọt xuống một cách gian nan, chậm rãi lắc lắc đầu:
- Ngọc Già tiểu thư, có một chuyện ta rất muốn nói với nàng. Khi sắp ra khỏi sa mạc, những lời nàng nói với ta, ta e là không nhớ nổi. Có lẽ, nàng thực sự nên hận ta cả đời rồi!
- Tại sao?!
Ngọc Già biến sắc, thoáng một cái lệ đã dâng tràn.
- Bởi vì, ta có một loại trực giác…
Lâm Vãn Vinh nhìn chăm chăm vào nàng, cười nhạt, từ tốn nói:
- Có lẽ, có người muốn cùng ta chơi một trò chơi! Một trò chơi rất nguy hiểm… trò chơi của thợ săn và hồ ly!
- Ngươi nói cái gì?!
Nguyệt Nha Nhi vội vã cúi thấp đầu xuống, hàm răng ngà nghiến chặt lại, mới chớp mắt một cái đã biến đổi ánh mắt:
- Trò chơi gì, thợ săn và hồ ly cái gì?! Ta không hiểu!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Nghe không hiểu thì càng tốt, trò chơi này, thực sự chẳng vui chút nào! Nàng nghĩ xem, rõ ràng là biết đối phương tâm tư khó lường, nhưng bản thân lại bị cảm động đến muốn khóc, nghe lời của nó nói, không biết câu nào là thật, câu nào là giả… Trò chơi như vậy, rất nguy hiểm, có thể chết người đó!
Nguyệt Nha Nhi phẫn nộ nhảy lên, nước mắt không còn ngăn nổi tuôn rơi ào ạt:
- Ngươi, ngươi mới làm bộ!
Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, nhìn chăm chăm vào nàng:
- Không phải đang làm bộ, lẽ nào là thật?!
- Không phải thật! Không phải thật!
Ngọc Già bịt tai lại, yêu kiều hét lên. Vừa hét, nước mắt vừa chảy như mưa. Trong khoảnh khắc ấy, hoảng loạn, bi thương, bàng hoàng… vô số cảm xúc lóe qua mắt nàng. Cực kỳ thê lương, cực kỳ phức tạp!
Lâm Vãn Vinh đành lắc lắc đầu:
- Ngọc Già tiểu thư, kỳ thực nàng có một chuyện phiền não rất giống ta, đó chính là vì quá thông minh, quá chấp nhất, chơi trò chơi đều thích lựa cái nguy hiểm nhất, đây không phải là chuyện tốt đâu!
Ánh mắt Nguyệt Nha Nhi biến đổi cả trăm lần, nàng lặng lẽ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp còn nhuốm vài giọt nước mắt, dưới ánh trăng phảng phất như những giọt sương ban mai. Nàng liếc nhìn hắn, cắn chặt răng:
- Khuya rồi, Ngọc Già mệt rồi. Ta muốn đi nghỉ!
- Hay là ta đi trước nhé.
Lâm Vãn Vinh lặng lẽ lắc đầu, than thở:
- Ta đã đáp ứng nàng làm xong một chuyện rồi sẽ đi, bây giờ thời gian đến rồi đó!
Vừa nói, hắn vừa bước về phía trước, dáng vẻ dứt khoát. Ngọc Già nhìn theo bóng hắn, lặng lẽ rơi nước mắt, bờ môi run lên, đột nhiên khẽ gọi:
- Oa Lão Công…
Lâm Vãn Vinh sững người, từ từ xoay người lại:
- Ngọc Già tiểu thư, chuyện gì?!
Nguyệt Nha Nhi ngắm nhìn hắn, hé miệng ra muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn cương quyết lắc đầu:
- Ngươi mau đi đi!
Lâm Vãn Vinh lắc đầu than thở:
- Tiểu muội muội, có một chuyện ta quên nói với muội!
- Cái gì?
Ngọc Già hỏi.
Lấy một vật từ bên hông ra, lắc lắc trước mặt, khẽ thở dài một hơi:
- Túi nước… rách rồi!!
Ngọc Già sửng sốt, đột nhiên như phát điên lao lên trước. Dưới ánh trăng, chỗ miệng rách nhỏ bé đó có thể nhìn thấy rõ ràng. Nàng liếc nhìn, lệ tuôn như mưa, đột nhiên hung hăng cắn mạnh lên tay Lâm Vãn Vinh, đau đến thấu tim. Nhìn khuôn mặt dàn giụa nước mắt kia, Lâm Vãn Vinh không ngờ lại chẳng nổi lên được một chút ý phản kháng nào.
- Vết thương này, cũng là giả!!
Ngọc Già cười khúc khích, vuốt ve vết răng rướm máu kia. Nước mắt phảng phất tựa như mưa tháng sáu. Nàng giật chiếc túi nước mà mình đã phải dùng sinh mệnh đánh đổi về lại, chạy đi như bay.
Nhìn theo bóng lưng mỹ lệ kia, Lâm Vãn Vinh lẩm bẩm lắc đầu:
- Không biết thực giả… Sớm đã nói với nàng rồi, trò chơi này, thực sự rất nguy hiểm!