Cực Phẩm Gia Đinh

chương 610: nguyện ý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: vo vong

Biên tập: hoanbeck, Ngan Ha

Hiệu đính: Ngọc Vi

- A muội ngốc của ta à!

An Bích Như lắc lắc đầu, khẽ nắm lấy vai thiếu nữ, nâng nàng dậy:

- Thích một người thì có gì là sai? Muội vì hắn mà đến cả Đoạn trường chi độc kia cũng không sợ, vậy mà sao lại không dám nói ra?

"A Lâm ca là tình lang của Thánh cô, mình sao có thể cùng Thánh cô tranh đoạt huynh ấy chứ?" Y Liên khổ sở lắc đầu, đột nhiên trong lòng cảm thấy kỳ quái, nàng đỏ bừng mặt liếc nhìn An Bích Như, khẽ hỏi:

- Thánh cô! Muội rõ ràng đã uống Đoạn trường chi độc, sao người còn có thể cứu sống muội vậy?

Trên các ngọn núi lớn gần Miêu trại có thể tìm được trăm ngàn loại độc vật kỳ quái, dược tính cường liệt, cái gọi là Đoạn trường chi độc chính là tinh tuyển từ năm loại kịch độc trong đó rồi điều phối với nhau, trừ người dùng độc ra thì chẳng ai biết độc nguyên (nguồn gốc chất độc) là vật gì, vì vậy tất nhiên chẳng có cách gì để cho thuốc giải, từ đó mới có truyền thuyết về Đoạn trường chi độc.

An Bích Như vuốt ve mái tóc thiếu nữ, chăm chú nhìn nàng, mỉm cười nói:

- Nếu thực sự là Đoạn trường chi độc, ta đương nhiên chẳng thể giải nổi. Chỉ đáng tiếc, muội vì trong lòng tràn ngập bi thương, đến cả dược vật bị người ta lén tráo đổi mà cũng không biết. Muội nhìn xem, năm loại độc nguyên đều ở chỗ ta đây này!

Nàng lấy từ trong ngực ra một cái túi thuốc, vô cùng cẩn thận mở ra, thấy bên trong có đựng mấy loại dược liệu kịch độc đã được phơi khô. Y Liên quét mắt nhìn qua, loại Đoạn trường chi độc mà mình điều chế trong lúc bi thương không biết vì sao lại rơi vào tay An Bích Như.

Trong cơn sầu khổ, tất cả những ủy khuất xót xa trong lòng đều trào dâng lên tâm trí:

- Thánh cô…!

Y Liên kêu lên một tiếng, dụi vào lòng An Bích Như, khóc nấc lên.

Nàng từ lúc gặp được a Lâm ca liền như mộng du giữa đôi bờ hạnh phúc và bi ai, thích hắn nhưng lại không dám mở miệng, đến lúc cố dồn nén lấy hết dũng khí bày tỏ thì a ca đã trở thành tình lang của người khác mất rồi. Đời người còn có chuyện thống khổ hơn thế này sao?!

- Nha đầu ngốc!

An Bích Như vỗ vỗ lên vai nàng rồi dịu dàng thở dài một tiếng:

- Bây giờ đã biết rồi chứ? Thích một người là phải lớn gan nói ra, phải dũng cảm mà đi tranh đoạt, đây mới là dũng khí của nữ nhân Miêu tộc chúng ta. Một mực tránh né thì sẽ chỉ đem hạnh phúc nhường cho kẻ khác thôi!

"Ừm!" Nghe lời dạy bảo của Thánh cô, Y Liên buồn vui xáo trộn, gật đầu một cái, lại đột nhiên cảm thấy không đúng: "A ca là tình lang của Thánh cô, sao người còn cổ vũ mình đi tranh đoạt?" Thiếu nữ vội ngẩng đầu lên, ngại ngùng thắc mắc:

- Thánh cô! A ca là tình lang của người… Muội sao có thể cùng người…?

An Bích Như khuôn mặt ửng hồng, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của a muội, than khẽ:

- Thực là một tiểu nha đầu ngốc nghếch đáng yêu, thảo nào tiểu đệ đệ lại thích muội tới như vậy!

Y Liên chậm rãi lắc đầu, sắc mặt buồn rầu nói:

- A ca huynh ấy không thích muội!

- Có thích hay không, không thể chỉ dựa vào lời nói, cần phải dùng tâm để cảm thụ!

Thánh cô nhẹ nhàng hỏi:

- Hắn đối xử với muội thế nào, muội tự mình không cảm nhận được sao?

Thiếu nữ cúi đầu suy nghĩ, từ sau khi vào núi, cùng a Lâm ca đồng hành, dọc đường hắn tuy luôn cười nói vô tư, chẳng để ý gì, nhưng những sự quan tâm và thương yêu lộ ra khi đó lại có thế nhận thấy rõ ràng. Y Liên chậm rãi cúi đầu, mặt mũi đỏ bừng, yếu ớt nói:

- Muội… muội không biết!

An Bích Như khúc khích kéo lấy tay nàng giảng giải:

- A muội à, muội phải nhớ! Thích một người cũng không thể lúc nào cũng dịu dàng. Có lúc phải đối với hắn độc ác một chút, phải để hắn biết sự tồn tại của muội. Như vậy thì hắn mới biết sợ muội, từ đó lại càng thêm nhớ đến muội! Cho dù lúc ở trước mặt, hắn không nhớ được chỗ tốt của muội, nhưng sau đó tỉnh ngộ lại rồi, lúc ấy sẽ càng thêm quan tâm tới muội! Giống như ta và tiểu đệ đệ…

Nàng cứ nói, cứ nói..., rồi không nén nổi khẽ tủm tỉm cười, khuôn mặt trở nên dịu dàng, thanh âm cũng nhỏ dần đi.

Y Liên chớp chớp mắt, gật đầu ngây thơ:

- Muội hiểu rồi! Thảo nào a ca lại sợ Thánh cô như vậy, thì ra là Thánh cô yêu huynh ấy, yêu vô cùng!

- Phì! Ai yêu hắn chứ?

Y Liên cũng là một tiểu nữ thông minh, An tỷ tỷ dẫn lửa tự thiêu mình, bị nàng nhìn ra, khuôn mặt lập tức đỏ lựng lên, ngượng ngùng lấp liếm một chập.

Bộ dạng diễm lệ vô song ấy khiến cho tiểu a muội thân là một nữ nhân mà cũng nhìn đến sững sờ:

- Thánh cô, người thật đẹp!

An Bích Như kéo tay nàng dỗ dành:

- Cái miệng của a muội ngọt như mật vậy! Yên tâm đi, sẽ có một ngày muội cũng đẹp như ta!

Nói chuyện với Thánh cô một hai câu, thấy nụ cười thân thiện hòa nhã kia của nàng giống như a tỷ a muội trong nhà vậy, Y Liên cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

- Y Liên! A Lâm ca của muội rõ ràng là rất thích muội nhưng lại không dám nói ra đó, muội biết là vì sao không?

An Bích Như đột nhiên nghiêm giọng, nhìn chăm chăm vào Y Liên hỏi.

Lời này vừa nói, lập tức khiến cho toàn bộ tinh thần của thiếu nữ đều bị thu hút, tiểu a muội vội vã kéo kéo ống tay áo Thánh cô:

- Tại sao vậy? Mong Thánh cô dạy bảo!

An Bích Như cảm khái thở dài:

- Giống như Miêu nữ chúng ta thế này, trong mắt thế nhân đều rất bình phàm phổ thông, tựa như những đám mây nhiều màu nhiều sắc ở phía chân trời, hôm nay nhìn thì đẹp, ngày mai đã lại tan đi rồi, tuy rực rỡ thanh tân nhưng tới rất mau, đi lại càng mau, phảng phất như một trận gió vậy... Sao có thể khiến cho người ta ghi nhớ thật sâu được chứ?

Y Liên thần sắc buồn bã nghĩ thầm: "Thánh cô nói không sai, người giống như a Lâm ca, những nữ tử bên cạnh nhất định là người nào người nấy đều không tầm thường... Một tiểu a muội Miêu tộc chẳng bấu víu vào đâu như mình có thể coi là gì cơ chứ?"

Thiếu nữ hai mắt rưng rưng, nắm chặt cánh tay An Bích Như, tha thiết nói:

- Thánh cô, muội thích a Lâm ca, có thể vì huynh ấy mà chết! Muội nên làm thế nào đây, mong Thánh cô dạy bảo Y Liên!

- Nữ nhân Miêu tộc chúng ta, duy nhất chỉ có cách phải dũng cảm kiên nghị, tự lập tự cường, làm một nữ nhân có bản lĩnh, không dựa vào nam nhân mà tồn tại mới có thể khiến hắn coi trọng chúng ta, vĩnh viễn không quên được chúng ta!

Thánh cô khẽ mỉm cười, xa xôi nhớ về quá khứ:

- Ta và a Lâm ca của muội chính là bắt đầu như thế! Lúc đó hắn so với bây giờ còn ti bỉ vô sỉ hơn, vừa thấy mặt ta là mắt liền không rời ra, động tay động chân, trong lòng lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của ta! Sau này bị ta chỉnh cho vài lần hắn mới thành thực hơn một chút! Muội nghĩ xem, nếu ta không có bản lĩnh, còn không phải sớm đã bị hắn…

Thánh cô mặt nóng bừng, không nói tiếp được nữa.

Y Liên nghe mà kỳ quái, tự hỏi: "Trước đây a ca thực sự là người xấu như vậy sao? Bây giờ sao chẳng nhìn ra nhỉ? Thánh cô câu nào câu nấy đều nói phải chỉnh huynh ấy, nhưng đến cuối cùng, tất cả mọi tiện nghi của người còn chẳng phải đều muốn để huynh ấy chiếm ư?"

An Bích Như ánh mắt dịu dàng nhưng thanh âm lại kiên định vô cùng. Thân là Miêu nữ, nhất định phải tự tôn tự cường, đây là cảm ngộ tâm tình của nàng sau nhiều năm phiêu bạt bên ngoài, tất nhiên là một nhận thức hết sức chính xác.

Thiếu nữ lặng lẽ lắc đầu, lại sầu não thở dài:

- Muội chỉ là một Miêu nữ nhỏ bé, lại chẳng có bản lĩnh như Thánh cô, một khi a ca rời khỏi Miêu trại, huynh ấy rất nhanh sẽ quên muội đi thôi!

- Cho nên, muội càng phải làm một người có bản lĩnh, để hắn nhớ lấy muội!

Thánh cô cười hi hi, ghé sát tai Y Liên thì thầm mấy câu.

- Cái gì?

Sắc mặt Y Liên sau chớp mắt đã trở nên đỏ bừng, lắp bắp nói:

- Chuyện này, chuyện này sao có thể chứ? Muội làm gì có bản lĩnh đó?

- Tại sao không thể?

Thánh cô thần sắc nghiêm túc, nắm chặt tay nàng:

- A muội, phải có lòng tin với mình! Muội thông minh thiện lương, kiên trinh bất khuất, xinh đẹp tài giỏi, lại là người yêu Miêu trại tha thiết, tất cả mễ đa mễ sai đều bội phục muội, đến cả mấy vị a thúc như Hàn Nông trưởng lão cũng coi trọng muội! Có những sự ủng hộ này, muội còn sợ cái gì? Hơn nữa, trên đời chẳng có người nào mới sinh ra đã cái gì cũng biết, không biết thì có thể học, ta cũng giống như muội, ở tuổi này bắt đầu học tập từng thứ một! Muội nhất định có thể mang tới hạnh phúc cho Miêu tộc chúng ta, a tỷ tin muội!

Y Liên cả kinh lắc đầu:

- Thánh cô, muội sợ không được…

Thấy tiểu a muội đã bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, Thánh cô vội giữ lấy vai nàng:

- Không thử xem thì làm sao biết là không được? Muội nghĩ xem, Tự Châu này là nơi mà a Lâm ca quan tâm nhất, nếu muội đảm nhiệm trọng trách này rồi, cả đời này của hắn chỉ sợ rằng ngày ngày sẽ đều nhớ đến muội! Vậy còn có thể quên được muội sao?

"A ca sẽ mãi mãi nhớ đến ta?" Trái tim nhỏ bé của Y Liên đập thình thịch như muốn nhảy cả ra ngoài, hai tay run rẩy kịch liệt, đột nhiên nước mắt long lanh:

- Nhưng, lúc muội nhớ a Lâm ca thì làm thế nào?

- Nha đầu ngốc này!

Thánh cô thở dài một tiếng, mỉm cười ghé sát tai nàng nói vài câu.

Y Liên nghe mà hai tai đỏ ửng lên:

- Thánh cô, người..., người nói thực sao?

- Đó là đương nhiên rồi!

An tỷ tỷ đỡ vai nàng rồi cười khúc khích, thần sắc quyến rũ vô ngần:

- Chỉ cần muội xử lý các sự vụ của Miêu tộc chúng ta cho thỏa đáng, không ngoài một hai năm nữa, ta bảo đảm muội sẽ đạt được tâm nguyện! Hì hì, tên xấu xa đó làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta được, đến lúc đó sư phụ tỷ tỷ sẽ tặng cho hắn một trái táo đỏ mỹ lệ, xem hắn có ăn hay không nào?

Y Liên sắc mặt bừng lên, bộ ngực mềm mại run rẩy kịch liệt, do dự hồi lâu. Đột nhiên nàng cắn chặt răng, nhãn thần bỗng chốc trở nên kiên định:

- Thánh cô, muội nguyện ý!

An Bích Như lặng lẽ gật đầu, khẽ thở dài một tiếng, vỗ vào tay nàng nói:

- A muội, khổ cho muội rồi!

Thiếu nữ nhào vào lòng nàng, lệ châu tí tách tuôn rơi:

- Chỉ mong a ca còn có thể quay lại nhìn muội một lần là cả đời này muội đã mãn nguyện rồi!

- Yên tâm đi, lời a tỷ đã nói thì nhất định sẽ làm được!

Thánh cô nở một nụ cười dụ nhân đến chẳng thể miêu tả bằng lời:

- Chỉ sợ đến khi muội đạt được tâm nguyện, lúc động phòng lại hiềm a tỷ này chướng mắt thôi!

- A tỷ…!

Y Liên nũng nịu, sắc mặt đỏ bừng, chui vào lòng nàng, vừa thẹn vừa mừng, không ngừng náo loạn cả lên.

- Ắt xì, ắt xì…!

Vừa sáng sớm ngủ dậy đã nghe thấy Lâm Tam trong phòng hắt xì liền mấy cái không ngừng, lão Cao kéo Tứ Đức bên cạnh, nói nhỏ:

- Lâm huynh đệ hai ngày nay không làm chuyện xấu gì đúng không nhỉ?

- Không có!

Tứ Đức giật mình vội đáp, ngay sau đó lập tức như nhớ đến chuyện gì, thần bí hạ thấp âm thanh xuống nói:

- Đương nhiên là ngoại trừ chuyện với Y Liên tiểu thư thôi!

"Thảo nào lại bị nhiễm phong hàn, báo ứng rồi!" Cao Tù nhếch mép cười vụng, chợt lại nghe Lâm huynh đệ từ phía xa lớn tiếng gọi:

- Cao đại ca! Cao đại ca…!

Cao Tù mau chóng bước tới, chỉ thấy Lâm Tam hai mắt đỏ ngầu, dung nhan tiều tụy, rõ ràng là cả đêm không được an giấc.

"Ai kêu ngươi đi đùa giỡn tiểu a muội nhà người ta!" Lão Cao thầm mỉa mai, nhưng sắc mặt lại vẫn vờ nghiêm trang:

- Huynh đệ, có chuyện gì ư?

- Cao đại ca!

Lâm Tam vỗ vai hắn, nhỏ giọng nói:

- Huynh hãy mau lên Ngũ Liên phong một chuyến, đi bái kiến Hàn Nông trưởng lão, tốt nhất là có thể tìm thấy sư phụ tỷ tỷ của ta, hỏi một chút về Y Liên xem nàng… nàng còn khỏe không?

Hắn định nói thêm gì đó lại thôi, cảm khái lắc đầu. Cao Tù "ồ" một tiếng, đang muốn rời đi thì chợt nghe từ ngoài cửa có tiếng sang sảng vọng lại:

- Mạt tướng Trương Quần! Mạt tướng Thành Tự Lập! Bái kiến Lâm nguyên soái!

- Hai vị đại ca mau vào đi!

Lâm Tam chấn động tinh thần, vội đích thân vén rèm bước ra mời hai vị tướng quân Lô Châu vào.

Thành Tự Lập vừa thấy bộ dạng bơ phờ tụy của hắn thì lập tức kinh ngạc hỏi:

- Lâm soái, đêm qua người ngủ không ngon sao?

- Ồ, không việc gì, không việc gì!

Lâm Tam xấu hổ lấp liếm cười trừ:

- Là đêm qua bị sái cổ một chút. Hai vị đại ca, chuyện kê biên tài sản ở phủ trạch của Nhiếp Viễn Thanh tiến hành thế nào rồi?

Trương Quần rút từ trong ngực ra bản danh sách, cung kính đưa tới tay hắn:

- Hồi bẩm nguyên soái! Qua một đêm lục soát trong phủ trạch của Nhiếp Viễn Thanh, tổng cộng thu được hoàng kim vạn lượng, tuyết hoa ngân và ngân phiếu hơn mười lăm vạn lượng, ngoài ra còn kim ngân trang sức, tranh chữ cổ, minh châu phỉ thúy không tính vào trong đó.

Lâm Tam cầm lấy bản danh sách, liếc nhìn mấy lượt, mỗi một nét bút trên đó đều ghi rất rõ ràng. Tính toán một chút, cái tên Nhiếp Viễn Thanh này trong thời gian làm phủ doãn ở Tự Châu đã tham ô không dưới ba mươi vạn lượng.

- Ba mươi vạn lượng!

Lâm Tam phẫn nộ vỗ bàn, tức giận đến muốn nổ tung cả phổi.

Lần trước Lạc Mẫn làm mất ba mươi vạn lượng quân lương ở Sơn Đông, chút nữa thì đầu rơi xuống đất, nhưng một cái Tự Châu phủ nhỏ bé này, chỉ riêng tham ô còn nhiều hơn thế. Khai chiến với Đột Quyết, một ngày tốn không quá vạn lượng, ba mươi vạn lượng này đủ làm quân lương cho đại quân kháng Hồ cả một tháng trời.

Tự Châu vốn kinh tế lạc hậu, nghèo đói triền miên, Nhiếp Viễn Thanh lại như quỷ hút máu, đào sâu ba thước đất mà vơ vét, có một tên sâu mọt thế này, lão bách tính ở đây còn có thể có những ngày tốt đẹp được sao?

- Trừ chuyện này ra, Nhiếp Viễn Thanh còn áp bức bách tính, chiếm đoạt ruộng đất, cưỡng bách dân nữ..., chỉ riêng chỗ chúng tôi ghi chép được đã không dưới ba mươi tội rồi!

"Bộp!" Lâm Tam vỗ mạnh một cái xuống bàn, sắc mặt đen như than:

- Các vấn đề của tên họ Nhiếp đã xử lý xong chưa?

- Về cơ bản đã xử lý, còn mấy chỗ chứa bạc đang đợi hắn chỉ ra!

Thành Tự Lập vội vã khom lưng bẩm báo.

Lâm Tam nghiến chặt răng bước lên vài bước:

- Cái tên vương bát đản này, không lột da róc xương hắn thì khó mà tiêu trừ được nỗi oán hận của dân chúng! Trương đại ca! Thành đại ca! Hai người hãy thống kê các số liệu này ra, công bố rõ ràng cho bách tính Tự Châu được biết, một chút cũng không được bỏ sót. Cáo thị nhất định phải dán tới từng huyện từng hương, để mỗi một người đều có thể biết! Trong vòng nửa năm, ai cũng không được bóc xuống! Ngoài ra, khi dán cáo thị phải nói rõ với các hương thân, Nhiếp Viễn Thanh tham ô hơn ba mươi vạn lượng bạc trắng, ta nhất định sẽ hoàn lại cho các hương thân phụ lão ở Tự Châu không thiếu một lượng. Đây là cam đoan của a Lâm ca.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio