Dịch: cupid_
Biên dịch: vietstars
Biên tập: asin
Hiệu đính: Melly
- Xảo Xảo, muội nói gì? Thanh Sơn hắn làm sao?
Lâm Văn Vĩnh kinh hãi hỏi, trong lòng lo lắng: "Đã trễ thế này mà Xảo Xảo còn tìm đến, không phải Thanh Sơn thật sự đã xảy ra chuyện gì ư? Không thể nào, chẳng phải Tiểu Lạc đang ở cùng hay sao, cho dù Thanh Sơn có lỗ mãng nhưng Tiểu Lạc cũng khá kinh lịch, không thể xảy ra chuyện gì được."
Xảo Xảo vẻ mặt lo âu, nghẹn ngào nói:
- Đại ca, đêm hôm qua muội thấy Thanh Sơn, Bắc Đẩu bọn họ chuẩn bị rất nhiều đao thương côn bổng đặt trong phòng. Hôm nay, tất cả đều không thấy đâu, ngay cả hai người họ cũng vậy. Thanh Sơn nhất định đi tìm người đánh nhau. Từ trước đến nay tuy hắn cũng hay đánh nhau nhưng chỉ dùng quyền cước, không ngờ lần này lại động đến đao thương, nhất định không phải là việc nhỏ. Đại ca người nhất định phải cứu lấy Thanh Sơn, không để hắn xảy ra chuyện gì.
Đổng Thanh Sơn khi kiến lập Hắc Bang, ngay cả Xảo Xảo cũng giấu. Cô gái này vô cùng thiện lương, chẳng hề biết Vãn Vinh và tiểu đệ mình thành lập bang phái. Nàng tuy thấy Thanh Sơn chuẩn bị đao thương nhất định là đi tìm người khác đánh nhau, nhưng không thể ngờ rằng bây giờ Thanh Sơn cũng là một nhân vật rất có thực lực.
Lâm Vãn Vinh nghe nói thì biết Thanh Sơn không bị làm sao, trong lòng thoải mái đi phân nửa. Hắn vỗ vỗ vai nàng ta trấn an:
- Xảo Xảo, Thanh Sơn nhất định không có việc gì đâu, muội tin tưởng đại ca chứ?
Xảo Xảo giữ chặt tay áo hắn mếu máo:
- Đại ca, tại buổi chiều muội không thấy Thanh Sơn đâu trong lòng hoảng hốt không biết phải làm sao, tới Tiêu gia tìm huynh thì bọn họ nói huynh và đại tiểu thư đã đi khỏi. Muội…muội! hic hic…! Muội rất lo lắng, đại ca à…!
Xảo Xảo đã đợi ở chỗ này hơn một canh giờ, trong lòng vừa lo âu vừa sợ hãi, lúc này không còn kìm nén nỗi nữa khóc òa lên. Vãn Vinh ôm lấy nàng an ủi:
- Xảo Xảo đừng sợ! Có đại ca ở đây, muội cứ yên tâm Thanh Sơn hắn nhất định không xảy ra chuyện gì đâu.
Xảo Xảo sắc mặt đỏ bừng ào vào lòng hắn. "Tuy tìm được mình rồi nhưng nếu không thấy Thanh Sơn an toàn trở lại, nhất định nha đầu này sẽ không yên tâm." Lâm Vãn Vinh biết được suy nghĩ trong lòng nàng bèn hỏi:
- Xảo Xảo, Lạc Viễn đâu? Hắn không đi theo Thanh Sơn à?
Xảo Xảo lau nước mắt nhìn hắn trả lời:
- Hắn hôm qua cùng Thanh Sơn đàm luận trong phòng, hình như thương lượng việc gì đó rất lâu rồi mới đi về, còn hôm nay cũng không thấy hắn đâu cả.
"Thanh Sơn hôm qua chuẩn bị vũ khí như thế, nhất định hắn sớm có tính toán từ trước, chắc chắn không phải là vô ích. Hơn nữa lại có tiểu Lạc ở bên tham mưu, bọn họ chắc không sao. Xảo Xảo không biết Thanh Sơn bây giờ có thực lực, còn tưởng rằng hắn như trước kia hay đánh lộn nên lo nghĩ qúa mới vội vàng đến tìm mình." Lâm Vãn Vinh đoán chắc tám chín phần mười. Nếu hắn đoán không sai chắc chắn Thanh Sơn và Tiểu Lạc định chớp thời cơ một đòn hạ sát Ngô Chánh Hổ, hai tiểu tử này mặc dù không một lời thông báo nhưng trong lòng hắn cũng thập phần cao hứng: "Lần trước đã nói rõ, sự tình của Hồng Hưng để mặc cho hai tiểu tử kia tự quyết định, lão tử không nhúng tay vào là vì muốn rèn luyện Thanh Sơn và Tiểu Lạc thành tài. Hôm nay, động thủ chắc là nắm chắc phần thắng trong tay. Nếu thành công lần này , đối với tiểu Lạc và Thanh Sơn mà nói nhất định là đại hảo sự a."
Lâm Vãn Vinh trong lòng suy tính một lát rồi mỉm cười:
- Xảo Xảo, muội không phải lo, đại ca cam đoan Thanh Sơn nhất định không có xảy ra việc gì. Nhưng muội có nghe nói bọn họ định đi đâu không?
Xảo Xảo thấy Lâm Vãn Vinh mỉm cười, biết không có gì xảy ra, trong lòng cũng yên tâm phần nào, nhẹ nhàng nói:
- Muội nghe thấy Thanh Sơn và Bắc Đẩu nói chuyện hình như là muốn đi thành Nam.
Nơi này thì Lâm Vãn Vinh biết, địa hình cao thấp, rất thích hợp cho việc mai phục, vừa nghe nàng nói hắn đã rõ ràng mọi chuyện. Xảo Xảo bệnh nặng chưa dứt, ở chỗ này cũng đã hơn một canh giờ sớm đã không còn khí lực, bây giờ tâm tình đã ổn lại tự nhiên thoát lực, cả người mềm lả ở trong lòng Lâm Vãn Vinh, làm hắn cảm thấy thương yêu nàng quá đỗi, nói với một gia đinh gác cửa:
- Cô nương này đến tìm ta, sao ngươi không để cho nàng vào?
Hắn bây giờ ở Tiêu gia là hồng nhân, tại đây mọi người đều coi trọng hắn, những gia đinh khác làm sao mà dám tranh cãi với hắn, người này ấm ức biện giải:
- Tam ca, chúng tiểu đệ đã mời vị tiểu thư này vào trong vô số lần, nhưng cô ấy vẫn không chịu vào phòng tiếp khách dùng trà trong lúc chờ đợi.
Xảo Xảo vội bảo:
- Đại ca, người đừng trách cứ bọn họ, chính muội nguyện ý ở nơi này. Cơ nghiệp của Tiêu gia rộng lớn, huynh lại làm việc trong đó, muội không muốn mang phiền toái gì cho đại ca cả.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng nói:
- Xảo Xảo, muội từ nay về sau tự do ra vào Tiêu gia không cần khách khí, người nào dám khi dễ muội, nói cho ta biết để ta thu thập hắn, muội cứ coi Tiêu gia như nhà của mình.
Hắn nói lời này không những vô cùng khoa trương, mà cũng cực kỳ vô sĩ, Xảo Xảo nghe cảm thấy mơ hồ, ngơ ngác hỏi:
- Đại ca, Tiêu gia là Tiêu gia, sao lại coi như nhà mình được?
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, mấy lời này khiến nét mặt hắn đôi chút hồng lên, ôm lấy Xảo Xảo nói:
- Nha đầu, muội còn chưa biết, bây giờ tại Tiêu gia địa vị ta không giống như trước kia nữa, không ai có thể khi dễ Xảo Xảo của ta.
Hắn nói xong mấy câu với Xảo Xảo cũng thấy ái ngại cho Thanh Sơn. Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Hay là ta tiện thể đi xem hai tiểu tử kia đang làm cái gì, để cho Xảo Xảo đỡ lo âu." Nghĩ xong, vừa định bảo Xảo Xảo trờ về thì nghe thấy tiếng đại tiểu thư:
- Lâm Tam ngươi muốn đi đâu à?
Nói chuyện nửa ngày đến quên cả việc chính, Xảo Xảo nắm lấy ống tay áo hắn liếc nhìn Tiêu Ngọc Nhước buồn bã nói:
- Đại ca đó là Tiêu đại tiểu thư phải không,? Quả nhiên nhan sắc cực kỳ xinh đẹp.
Lâm Vãn Vinh thấy nha đầu này có vẻ ghen tỵ , hắn cười hắc hắc:
- Nàng ta trông thế nào cũng không bằng Xảo Xảo của ta.
Xảo Xảo nghe nói vừa mừng vừa e thẹn, nửa điểm giận dỗi cũng không còn. Lâm Vãn Vinh hít sâu một hơi: "Nha đầu này quả là một cô gái đáng yêu, nếu không cưới được nàng ta thì thật là không phải với trời đất mà."
Tiêu Ngọc Nhược thấy Lâm Tam chỉ lo nói chuyện với cô gái kia, ngay cả câu hỏi của mình cũng không trả lời, nhìn không được hứ một tiếng nói:
- Lâm Tam, ta nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe được ư?
Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu cười:
- Đại tiểu thư, bằng hữu của ta có một số việc, ta phải đến ngay xem thế nào đã.
Tiêu Ngọc Nhược nhíu mày nói:
- Ta hôm nay còn muốn thương lượng với ngươi một số việc về chế tạo các loại nước hoa cùng xà phòng thơm kia nữa mà…
"Thiếu gì hôm mà con mụ này lại muốn cùng ta thương lượng ngay hôm nay?" Nghĩ đến đây Lâm Văn Vĩnh nở một nụ cười nói:
- Đại tiểu thư hôm nay ta không được rảnh rỗi lắm, đợi ngày khác chúng ta sẽ thảnh thơi gặp nhau bàn về việc này đi.
Xảo Xảo thấy hắn nói chuyện với đại tiểu thư như vậy vội vàng níu tay áo hắn nói:
- Đại ca, huynh nên làm chuyện chính yếu của mình, không nên trì hoãn vì việc khác...
Lâm Vãn Vinh nhìn nàng cười:
- Xảo Xảo, chuyện của muội mới là việc chính, mọi chuyện khác đều là chuyện vớ vẩn.
Tuy hắn nói rất thô hào, nhưng Xảo Xảo nghe thấy trong lòng rất xúc động, vâng một tiếng rồi xấu hổ không dám nói thêm điều gì. Tiêu Ngọc Nhược thấy hai người thân mật, trong lòng không chịu được nhíu mày hỏi:
- Xin hỏi đây là vị tiểu thư nào vậy?
Xảo Xảo thấy đại tiểu thư nhìn mình vội vàng đáp:
- Tiêu đại tiểu thư, ta là người Đổng gia ở trong thành, nhiều năm nay vẫn hay nhận may quần áo cho gia đình của tiểu thư.
Đại tiểu thư kêu một tiếng nói:
- Nguyên là Đổng gia, ta có nghe mẫu thân nhắc tới, khuê danh là Hương Hương hay Xảo Xảo cũng không nhớ rõ lắm. Không biết ta có nhớ nhầm tên của cô không vậy?
Xảo Xảo đỏ mặt:
- Đại tiểu thư nhớ thật tốt, ta tên gọi Xảo Xảo.
Lâm Vãn Vinh tức khí nghĩ: "Hương Hương cái gì chứ, Xảo Xảo của ta là bảo bối nha, so ra còn hơn gấp trăm lần ả đại tiểu thư quỷ quái này, bất quá ngươi chưa từng gặp qua Xảo Xảo, nghe loáng thoáng tên của nàng ta mà có thể nhớ đến gần đúng như vậy cũng kể ra là người có trí nhớ tốt."
Đại tiểu thư trên mặt nở một nụ cười kỳ quái, nàng nhìn Xảo Xảo trong mắt có một chút đắc ý, liếc mắt sang nhìn Lâm Vãn Vinh:
- Lâm Tam, ngươi có việc thì cứ đi đi, hôm nay ta muốn cùng Xảo Xảo muội tử trò chuyện một lần.
"Chuyện trò, ngươi với Xảo Xảo thì có chuyện gì để nói? Tiêu Ngọc Nhược này không biết có ý gì đây?" Lâm Vãn Vinh trong lòng thấy kỳ quái nhìn nàng rồi quay sang Xảo Xảo hỏi:
- Nhưng không biết Xảo Xảo muội muội có bằng lòng hay không?
Xảo Xảo vì sự tình của Thanh Sơn mà rối loạn, lúc này đã khôi phục thần trí, nghe đến đây ngượng ngùng nói:
- Trò chuyện, chỉ cần Đại tiểu thư không chê, Xảo Xảo nguyện hầu chuyện cùng đại tiểu thư.
Lâm Vãn Vinh nhìn đại tiểu thư nở nụ cười quỷ dị, trong lòng có cảm giác không ổn, lập tức giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Xảo Xảo:
- Bảo bối, muội trở về đi, ta lo lắng nha đầu kia có ý không tốt.
Xảo Xảo e thẹn nói:
- Đại ca, muội muốn ở lại Tiêu gia bồi tiếp Đại tiểu thư nói chuyện, từ nay về sau lỡ muốn tìm huynh cũng không bị trở ngại nữa.
Lâm Vãn Vinh nghe được tâm tình chấn động, thì ra tiểu bảo bối này đã có chủ ý như thế, thật là càng khiến người ta yêu quý mà. Hắn nắm chặt lấy tay của Xảo Xảo cười căn dặn:
- Đã như vậy thì muội cứ ở đây nói chuyện với cô ta. Bất quá nha đầu này tính tình thập phần cổ quái, ta và cô ta lại không hợp nhau lắm, nếu cô ta có nói những điều bậy bạ gì, ngàn vạn lần muội không được dễ dàng cả tin nghe không, chỉ cần ghi nhớ vậy là tốt rồi. Nàng ta mà nói ta xấu thì muội nghĩ rằng ta tốt, nói ta hoa tâm, thì ta đây chỉ có chuyên tâm một chuyện mà thôi.
Đổng Xảo Xảo hé miệng cười nói:
- Đại ca là người như thế nào muội biết rõ hơn đại tiểu thư mà, huynh cứ yên tâm đi đi.
Lời này nghe thật thoải mái, trong từ ngữ vẻ đầy thuyết phục, nha đầu này càng ngày càng tinh minh. Lâm Văn Vĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, vừa xoay người nhảy lên ngựa, đã thấy đại tiểu thư giữ chặt lấy cánh tay nhỏ bé của Xảo Xảo, trên mặt nở nụ cười như là tiên hoa nở vào tháng năm vậy.
Lâm Vãn Vĩnh không quản đến hai nữ tử này nữa, mục đích của hắn là xem Thanh Sơn và tiểu Lạc đánh nhau thế nào, bèn thẳng hướng cửa Nam mà đi phóng ngựa đi. Lúc này trời vừa nhá nhem tối, người đi trên đường rất thưa thớt, trên đường một con ngựa phóng như điên, cỏn chưa đến nơi đã nghe âm thanh sát phạt.
"Trời ạ, thật sự đã đến rồi!" Lâm Văn Vĩnh cực hưng phấn, hắn xoay người xuống ngựa, chọn một chỗ cao cao ở phía xa, nhìn xuống phía dưới. Dưới ánh sáng từ rất nhiều ngọn đuốc, chỉ thấy mấy trăm người đang hỗn chiến tại một chỗ, một nhóm quần áo hỗn độn, người ngựa đã bị chết la liệt trên mặt đất, thất bại đã thấy rõ mười phần, nhóm còn lại phần đông đều mặc hắc y, trên cánh tay trái có một mảnh vải màu đỏ quấn vào. Lâm Vãn Vinh liếc mắt thấy Đổng Thanh Sơn đang một mình cự địch, trên người mặc áo đen, tay trái cũng quấn một mảnh vải màu đỏ, trong tay cầm một cây mộc côn hướng tới một kẻ địch mạnh mẽ giáng xuống một đối thủ dáng người nhỏ con phía trước.
Hắn thở nhẹ một cái, quả nhiên là một trận phục kích. Hồng Hưng ngày đêm khổ luyện rốt cục cũng có chỗ dùng, hai trăm người thực lực rõ ràng so với đối phương cao hơn một bậc lại có đông người nên chiếm ưu thế, công kích đối phương cũng theo một trận thế nghiêm chỉnh.
Thật là ngoài ý muốn, Lâm Vãn Vinh không ngờ thấy tiểu Lạc trong đội ngũ công kích, hắn suýt nữa đã đánh trúng Thanh Sơn, Bắc Đẩu và một người nữa ở gần bảo vệ hắn. Tiểu Lạc trong tay lúc này cầm một cây gậy gỗ, sắc mặt hồng lên đầy hưng phấn, trông cũng oai phong. "Vốn tưởng rằng tiểu Lạc thuộc loại văn nhược thư sinh sợ thấy máu tươi, không ngờ lần này lại thấy hắn xông trận đánh nhau tả xung hữu đột mạnh mẽ như thế. Quả thực nhìn người không thể nhìn mặt ngoài được." Lâm Văn Vĩnh cảm khái nghĩ.
Lại thấy người đi theo bảo vệ tiểu Lạc kia ra tay rất lợi hại, động tác không chút dư thừa. Lâm Vãn Vinh kinh ngạc thầm hỏi: "Hồng Hưng khí nào lại có một cao thủ như vậy?"
Lâm Vãn Vinh tới chậm trận chiến đã xong, Hồng Hưng toàn thắng, Đổng Thanh Sơn, Lạc Viễn và Bắc Đẩu ba ngươi hưng phấn đứng một chỗ gào thét, còn cao nhân bảo vệ tiểu Lạc thừa dịp không có phòng bị lui ra ngoài không có một tiếng động.
"Thật là cổ quái!" Lâm Vãn Vinh vừa nghĩ tới đây liền lặng lẽ đi theo người nọ. Kẻ đó đi một lúc thì tới một đã tới một ngõ hẻm nhỏ, quay đầu lại nhìn tả hữu hai bên rồi rẽ vào đó. Lâm Vãn Vinh căn bản không biết một chút cấm kỵ "thấy ngõ hẻm chớ đuổi theo, thấy rừng rậm đừng dại vội chui vào". Hắn lẳng lặng đi vào, vừa ngẩng đầu đã thấy một cái kiệu nhỏ, hai bên tả hữu có vài đại hán áo xanh nghiêm trang đứng. Người đi theo bảo vệ Lạc Viễn lúc rồi tiến tới trước kiệu khom người:
- Bẩm lão gia, mọi việc đã xong hết rồi.
Trong kiệu truyền ra một âm thanh:
- Tiểu Viễn có phát hiện ra ngươi hay không?
Người nọ đáp:
- Công tử chưa từng gặp qua thuộc hạ, tất nhiên sẽ không nhận ra, nhưng thuộc hạ thấy công tử đối với đánh nhau tựa hồ có thập phần hứng thú.
Người trong kiệu bật cười nói:
- Tiểu tử này không ngờ lại thích đánh nhau, thật uổng công đọc thi thư mà.
Lâm Văn Vĩnh quan sát tìm hiểu xuất thân của người trong kiệu, người này trông như một lão bản, bụng phệ, mặt đỏ hồng, trên mặt luôn hiện một nụ cười thoải mái, giống như bức tượng phật Di Lặc ở trong chùa. Nếu chỉ liếc mắt nhìn lần đầu thì có thể cho rằng đây là một tiêu chuẩn tượng trưng cho tham quan của triều đình.
"Lão già này có phải đang dùng mặt nạ che dấu dung mạo hay không? Bằng không với bộ dạng này sao có thể sinh ra Lạc Ngưng tiểu nha đầu xinh đẹp kia được?" Lâm Văn Vĩnh thầm cười mỉm: "Lão hồ ly này, ta sẽ túm được ngươi."