Dịch: Nhậm Sương Bạch
Biên dịch: vandai; Melly
Biên tập: vandai
Tên kia đang ở độ tuổi trẻ, tính tình hào sảng, thấy bậc trưởng bối bị khi dễ, sớm đã tức giận trong lòng. Bây giờ có người xuất đầu, hắn lập tức đáp:
- Được, đại ca ta nghe lời ngươi. Nhưng bạc này ta không nhận.
Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái:
- Huynh đệ, ngươi đúng là một trang hảo hán.
Hắn vừa nói, vừa lấy bạc kia nhét vào người gã.
Lão nhân kia đang cúi đầu quỳ trên mặt đất, nước mắt, nước mũi đua nhau chảy xuống. Hậu Dược Bạch vẫn không buông tha, định đá một cước vào mặt lão. Bỗng có tiếng động lớn trên bàn truyền tới, lại nghe một người quát to:
- Ta chửi tám đời tổ tông nhà ngươi.
Quay đầu nhìn, hắn thấy Lâm Vãn Vinh đang nện một tảng đá lớn lên mặt bàn, giang sơn điểu khảm đồ liền bị lủng một lỗ.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Hậu Dược Bạch kinh hãi, tên gia đinh Lâm Tam này khí thế rất hung hãn, hắn cảm giác có chuyện không hay.
Lâm Vãn Vinh chửi xong, chẳng nói chẳng rằng, đấm một quyền thẳng vào mặt Hậu Dược Bạch.
Hắn cũng được coi là một "cao thủ" nên hiểu khá rõ các yếu quyết quyền cước, một quyền này tuy vẫn chưa dùng tới nội lực, nhưng cũng khiến loại công tử ẻo lả như Hậu Dược Bạch cơ hồ không chịu nổi.
Y không kịp phòng bị, còn chưa kịp hoàn hồn thì quyền của Lâm Tam đã đến nơi, trong đầu liền "ong" một tiếng, bao nhiêu thức ăn trong ruột như muốn trào ra, ngã sấp trên mặt đất, lăn vài vòng mới ngừng lại được, mắt đen bầm như con hùng miêu (gấu mèo), trên mặt có vài vết xước, chảy cả máu mũi.
Gã kia thấy Lâm Vãn Vinh đã động thủ, liền không do dự, vơ lấy một hòn đá, hung hăng ném vào đùi Hậu Dược Bạch làm y nhất thời hét một tiếng thê thảm "ai nha".
"Thống khoái, con mẹ nó, thật là thống khoái!" Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:
- Đánh tên tài tử chó má này, con bà nó, thật quá sướng.
Hôm qua nữ nhân cùng tài tử trong thư viện thấy Lâm Vãn Vinh còn giảng đạo lý, hôm nay lại nhìn hắn thô lỗ bạo lực như vậy, trong lòng đều giật mình. Người này rốt cuộc là tài tử hay lưu manh?
Lâm Vãn Vinh không quản bọn họ nghĩ như thế nào. "Thấy sự việc như vậy trước mắt mà không ra tay thì đâu phải đức tính xưa nay của ta. Lão tử đến nơi này liệu còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"
- Hậu công tử…
Vừa rồi Uyển Doanh ở đằng xa, không kịp cứu trợ, thấy Hậu công tử bị đánh liền vội vàng vọt tới, ngăn Lâm Vãn Vinh lại:
- Lâm Tam, ngươi muốn làm gì?
Mặt Lâm Vãn Vinh không chút biến sắc, nhìn nàng rồi lạnh lùng nói:
- Uyển Doanh tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không có thấy ta đang đánh "đầu heo" sao.
Uyển Doanh tức giận cành hông:
- Ngươi... trước mặt mọi người sao ngươi đánh Hậu công tử, liệu có còn vương pháp hay không? Ta phải bắt ngươi về nha môn.
- Vương pháp? Uyển Doanh tiểu thư, ngươi có biết vì cái gì mà định ra vương pháp không?
Lâm Vãn Vinh khẽ cười nói.
- Vì cái gì?
- Định ra vương pháp để làm gì, không phải vì "bao che" nên mới đưa ra đấy chứ?
Lâm Vãn Vinh cười nói.
- Ngươi thật ngang ngược.
Uyển Doanh cả giận.
Trong mắt Lâm Vãn Vinh hiện lên một tia hàn quang:
- Uyển Doanh tiểu thư, vừa rồi họ Hầu này đánh người khác vì sao ngươi không đến tuyên giảng vương pháp? Bây giờ lại giảng vương pháp cho ta. Con mẹ nó, thật là buồn cười.
Hắn buông lời tục tĩu, lại đánh người, so với biểu hiện hôm qua tại thư viện hoàn toàn khác. Uyển Doanh thốt nhiên giận dữ:
- Lâm Tam, ngươi coi rẻ vương pháp, đánh Hậu công tử, ta nhất định phải bắt ngươi.
Lâm Vãn Vinh trừng mắt, tức giận nói:
- Ngươi cút ngay.
Trong cơn thịnh nọ, hắn cực kỳ có khí thế. Uyển Doanh bị dọa cho nhẩy đựng lên, không ý thức được lùi về phía sau một bước. Nàng ta bỗng tỉnh ngộ, quát lên:
- Lâm Tam, ta là bộ khoái của nha môn, ngươi dám chống lại ta sao?
Lâm Vãn Vinh căn bản không lý gì tới, nhanh chóng băng qua nàng ta, tiến về phía Hậu Dược Bạch.
Hậu Dược Bạch vội vàng lùi lại, bỗng vướng phải thành ghế phía sau, ngay cả máu mũi trên mặt cũng không buồn chùi, hoảng hốt nói:
- Lâm Tam, ngươi muốn gì? Ta không sợ ngươi đâu, ta là người có học, không thèm động thủ với một kẻ thất học hèn hạ như ngươi.
- Có học cái con mẹ ngươi.
Lâm Vãn Vinh tiến lên một bước, đến cạnh chiếc bàn rồi tung ra một cước. Hậu Dược Bạch hoảng sợ, vội vàng lùi ra, chân vấp phải một tảng đá liền ngã sấp mặt xuống đất.
Lâm Vãn Vinh dẫm chân lên mông hắn nói:
- Hậu công tử, giẫm lên người khác thật thoái mái, phải không?
Sau lưng hắn bỗng có tiếng quyền phong truyền lại. Uyển Doanh thấy Lâm Vãn Vinh quá ngạo mạn, buộc phải ra tay cứu, tiến lên đánh hắn.
Cho tới lúc này, Lâm Vãn Vinh không có chút hảo cảm nào với Uyển Doanh. Đang cơn giận dữ, tay hắn liền giơ lên nắm lấy cổ tay của nàng ta, xoay nhẹ một cái, Uyển Doanh liền kêu "a" một tiếng đau đớn.
- Đừng tưởng rằng dễ dàng khi dễ mọi người.
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói rồi đẩy ra, Uyển Doanh liền lảo đảo lùi lại mấy bước. Hắn không thèm nhìn Uyển Doanh, quay đầu về phía lão nhân mới bị đánh:
- Vị đại thúc này, tên kia vừa đá ngươi phải không?
Lão nhân thấy hắn so với Hầu công tử còn hung hãn hơn, liền run rẩy, vội nói:
- Công tử, tiểu nhân không dám.
Lâm Vãn Vinh hiểu được lòng lão nên không muốn ép, chuyển hướng nhìn mọi người xung quanh:
- Mọi người nghe đây, ai tiến lên đá tên họ Hậu này một cước, ta liền cho người đó một lượng bạc.
Một lượng bạc rất có sức mê hoặc, Hậu Dược Bạch cả giận nói:
- Lâm Tam, ngươi dám?
- Thiên hạ này, chỉ có cha mẹ ta là ta không dám động đến thôi.
Lâm Vãn Vinh cười "hắc hắc" nói.
Tên bên cạnh đã hiểu "cách chơi" của Lâm Vãn Vinh, liền tiến lên phía trước, hung hăng đá một cái vào người Hậu Dược Bạch. Lâm Vãn Vinh cười "ha ha" xuất ra một lượng bạc cho hắn.
Có người đi đầu, mọi người sẽ làm theo, lập tức có hai người vọt tới. Hậu Dược Bạch cả kinh kêu lên:
- Lâm Tam, tên ác tặc này. Á…
Lâm Vãn Vinh đang lúc cao hứng thưởng bạc, thấy Uyển Doanh chưa từ bỏ ý định, chuẩn bị lao đến, hung hăng nhìn hắn rồi hét:
- Lâm Tam, hôm nay ngươi tác oai tác quái, ta phải bắt ngươi về nha môn. Ta mà không làm được việc đó thì không còn là Uyển Doanh.
Lâm Vãn Vinh khinh khỉnh cười:
- Ngươi muốn tới bắt ta sao? Bất quá ta nhắc ngươi một chút, nếu muốn bắt, ngươi hãy bắt Hậu Dược Bạch trước đi, hắc hắc.
Hắn nói không sai, Hậu Dược Bạch đã đánh người trước, mọi người đều nhìn thấy. Như vậy bắt buộc phải bắt y trước.
Thấy Uyển Doanh thẫn thờ, Lâm Vãn Vinh "hắc hắc" nói:
Dân tâm bất khả khi. Dân tâm bất khả vũ (), ngươi muốn bắt ta là bắt sao, phải có bổn sự nghe.
Hậu Dược Bạch bị người ta đá mấy cái, đau đớn nhảy đựng lên, không ngừng rên rĩ, nhưng xung quanh cũng không có ai tới ngăn trở. Lạc Ngưng ở phía xa thấy Lâm Vãn Vinh biểu diễn một màn, vừa buồn cười, vừa kính nể. Tại cái nơi mà "dân không dám đấu quan" này, Lâm Vãn Vinh phải có dũng khí rất lớn mới dám làm vậy.
Lạc Ngưng thân ở gia đình quan viên, nhưng tấm lòng lại vô cùng lương thiện, đôn hậu. Từ việc nàng trợ giúp cô nhi, có thể thấy được điều này. Sự việc vừa rồi đều diễn ra trước mắt nàng, Hậu Dược Bạch quả thật đã khi dễ người ta quá đáng. Nàng cố ý đứng qua một bên, thích thú quan sát Lâm Vãn Vinh thu thập hắn.
- Cha, lần này người cần phải giúp đỡ Lâm đại ca.
Lạc Ngưng biết thân thế của Hậu công tử, cha hắn là phủ doãn Kim Lăng, thế lực tự nhiên không vừa.
() - Không thể coi thường lòng dân, không thể dùng vũ lực để lấy lòng dân (tự luận)
Vẻ mặt Lạc Mẫn đau khổ cười:
- Con không thấy Tiểu Lâm ngạo mạn như vậy sao, có lẽ hắn đã sớm biết ta sẽ giúp hắn nên chẳng chút sợ hãi, còn đợi con tới cứu nữa? Tiểu Lâm này, thật là một tên hồ ly giảo hoạt.
Lạc Ngưng nghĩ tới hình dáng nửa tài tử nửa lưu manh của Lâm Vãn Vinh, nhịn không được, duyên dáng bật cười. Gã gian thương này quả nhiên đã sớm nắm chắc rồi mới ra tay xuất thủ. Có lẽ hắn biết trước mình không cần lụy cũng khiến phụ thân nàng phải tương trợ. Hai chủ ý này của Lâm Vãn Vinh quả là đáng giá hơn cả ngàn vàng.
Lạc Mẫn thấy Lạc Ngưng cười duyên, rốt cục nhịn không được, hỏi:
- Ngưng nhi, ngươi đối với Lâm Vãn Vinh này có chút hảo cảm sao?
Lạc Ngưng trên mặt đỏ bừng, lắc đầu cười nói:
- Phụ thân, người nghĩ sai rồi, con chỉ khâm phục học thức cùng sự can đảm của Lâm đại ca. Thấy hắn là một người cũng rất thú vị. Còn chuyện nam nữ con tạm thời không nói đến.
Lạc Mẫn là người tinh minh, không nhịn được, cười nói:
- Ta biết, Ngưng nhi của chúng ta mà tuyển lang quân thì "văn có thể làm tể tướng, võ có thể kháng địch, văn võ toàn tài", có phải thế không?
Lạc Ngưng bị lão nói đúng tâm sự, sắc mặt đỏ bừng gật gật đầu, đột nhiên nghĩ: "với tài học của gian thương họ Lâm này, đi làm tể tướng phỏng chừng cũng có thể được, chỉ là việc kháng địch kia, hiển nhiên là không có khả năng", liền thở dài.
Uyển Doanh thấy Hậu công tử liên tục phải chịu đòn cực kỳ khổ sở, bản thân lại bị Lâm Vãn Vinh cản lại, một chút giúp đỡ cũng không được. Đang lo lắng thì thấy Lạc Ngưng đi tới, nàng vui mừng, vội kêu lên:
- Lạc tỷ tỷ mau tới đây, Lâm Tam đang khi dễ Hậu công tử này.
"Chỉ là khi dễ thôi sao? Lão tử đã đánh đến thống khoái" Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ. Bây giờ hắn không có chút cố kỵ gì, đã có Lạc Mẫn lão hồ ly làm chỗ dựa. Trên đất Giang Tô này thật không thể tìm ra người khiến hắn sợ hãi.
Lạc Ngưng đi tới, tỏ vẻ khó hiểu hỏi Uyển Doanh:
- Sao lại thế này?
Uyển Doanh lập tức phân bua sự tình một lượt, đương nhiên đối với việc Hậu Dược Bạch hành hung thì nói qua loa, mà với "tội ác" của Lâm Vãn Vinh lai đặc biệt kỹ càng, lại đưa cổ tay bị Lâm Vãn Vinh bóp đỏ cho Lạc Ngưng xem.
Lạc Ngưng thầm nghĩ Hậu Dược Bạch kia thật đã chịu nhiều khổ đau, tỏ vẻ ngạc nhiên nói:
- Uyển Doanh, ngươi nói Lâm đại ca làm càn hử? Ngươi không phải là hảo thủ của Kim Lăng phủ, võ công cao cường, sao lại bị làm ra thế này?
Lâm Vãn Vinh nghe được, trong lòng cười thầm, quyền pháp của Uyển nha đầu đúng là loại võ công hoa mỹ, đẹp mắt nhưng không dùng được, làm sao mà xưng là hảo thủ?
Trên mặt Uyển Doanh có chút ý tứ không tốt, vội nói:
- Ta không phòng bị, mới bị hắn làm ra như vậy. Lạc tỷ tỷ, chúng ta cứu Hậu công tử trước, ta thấy công tử đã không chịu được nữa rồi.
Lạc Ngưng nghiêm nghị nói:
- Uyển Doanh, Hậu công tử đã động thủ đánh người trước. Việc này xem ra cũng quan hệ lớn tới Hậu công tử. Kim Lăng phủ làm việc công không thể vì tư tình.
Lâm Vãn Vinh cuời ha ha, hướng về Lạc Ngưng nháy mắt. "Tiểu nữ này rút cục cũng là ủng hộ ta."
Uyển Doanh gật gật đầu nói:
- Tốt lắm, ta bắt cả hai về nha môn.
Lạc Ngưng nói với Lâm Vãn Vinh:
- Lâm đại ca, Hậu công tử coi như là đã chịu đủ đau khổ, ngươi xem tiếp theo nên làm gì?
Uyển Doanh nghe giọng điệu của Lạc Ngưng vẫn khách khí với tên lưu manh này như vậy liền bĩu môi, hung hăng nhìn Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:
- Việc này muốn đàm phán cũng dễ thôi, kêu Hậu công tử hướng về lão bá kia xin lỗi, bồi thường dược phí cho lão, cộng phí tổn thất tinh thần cùng phí tổn "thanh xuân" là hai trăm lượng bạc, ta sẽ buông tha cho hắn.
Hai danh mục trước còn nghe được, danh mục thứ ba khiến Uyển Doanh chịu không nổi, bĩu môi nói:
- Cái gì mà phí tổn "thanh xuân", lão nhân kia đã nhiều tuổi rồi mà.
Lâm Vãn Vinh trừng mắt nói:
- Ta nói phí tổn "thanh xuân" thì là phí tổn "thanh xuân", làm sao? Lão bá này nhiều tuổi như vậy, bị "hầu tử" đánh một trận, tổn tất nhiều ít bao nhiêu quang anh, bao nhiêu "thanh xuân", cái đó có thể xử dụng tiền trả giá sao?
- "Hầu tử" cái gì?
Uyển Doanh cả giận nói:
- Hậu Dược Bạch công tử nói cho dễ nghe là "hầu tử."
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc
- Ngươi…
Uyển Doanh muốn động thủ nhưng Lạc Ngưng vội vàng giữ nàng lại nói:
- Ngươi mau cùng Hậu công tử đáp ứng điều kiện đi, chậm chút nữa là lại chịu thêm đau khổ.
Lúc này Uyển Doanh đã biết gặp phải tên lưu manh. Trong lúc bất lợi chỉ đành "hừ" một tiếng, vội đến chỗ Hậu công tử nói điều kiện.
Lâm Vãn Vinh vô tư nói:
- Lần này được đánh thật là thoải mái. Lạc tiểu thư, việc này Lạc đại nhân có thể làm ổn thỏa, phải vậy không? Nhờ tiểu thư chuyển cáo lời cảm tạ của ta đối với lão nhân gia.
Đây là loại người nào? Lạc Ngưng liếc mắt nhìn hắn, hắn cùng phụ thân nàng quá giống nhau, đều là hồ ly thành tinh. Lúc nào cũng không chịu thiệt.
Trong chốc lát, Uyển Doanh tiểu thư đi tới, ấp úng nói:
- Hậu công tử đáp ứng bồi thường bạc, nhưng việc xin lỗi kia…
Lâm Vãn Vinh hiểu được ý tứ của nàng, kêu một phú quý công tử hướng tới một thường dân xin lỗi, với loại tài tử yêu quý thể diện như hắn quả thực còn đau khổ hơn mất mạng.
Lâm Vãn Vinh cười lạnh nói:
- Không xin lỗi thật không? Dù sao ta vẫn còn trên người ngân phiếu mấy trăm lượng, còn đủ đánh nữa. Các huynh đệ cứ tiếp tục đánh, bây giờ ta tăng giá. Đá một cước lượng tiền, hãy đánh cho hắn "khóc cha kêu mẹ, mông đít nở hoa". Con bà hắn, phải để cho hắn biết tư vị của người hay bị khi dễ.
Nghe hắn xuất khẩu cuồng ngôn thô ngữ, tính lưu manh hiện ra, Lạc Ngưng nghĩ thật buồn cười, nhưng lại có chút thân thiết.
Uyển Doanh lại có cảm giác không tốt, người này ngâm thơ đối chữ, thi họa song tài nhưng hết lần này tới lần khác lại biểu lộ tính du côn. Tài tử kiêm lưu manh, gọi hắn như vậy thật không sai.
Trong lúc Uyển Doanh lại đi bàn điều kiện với Hậu Dược Bạch, Lạc Ngưng thở dài nói:
- Lâm đại ca, như vậy có phải có chút quá đáng không?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
- Lạc tiểu thư, tôn nghiêm của một người trong mắt ta là vô giá. Hậu công tử đạp lên tôn nghiêm của người khác, hắn tự nhiên phải dùng tôn nghiêm của hắn bồi hoàn, cái này là rất công bình.
Sau đó Uyển Doanh lại tới, đương nhiên là Hậu công tử đã đáp ứng điều kiện.
Đột nhiên Lâm Vãn Vinh gọi nàng lại nói:
- Uyển Doanh tiểu thư, mời ngươi chuyển cáo với Hậu công tử, nếu hắn dám trả thù những người đã đánh hắn, hôm nay ta đối xử với hắn thế nào thì ngày sau thủ đoạn sẽ tăng gấp mười lần, không tin kêu hắn thử xem.
- Họ Lâm kia, ta là bộ khoái Kim Lăng, ngươi uy hiếp trắng trợn như vậy, ngày sau ta nhất định phải bắt ngươi.
Uyển Doanh đã chịu không ít tức giận, lại nghe hắn khoa trương, nhịn không được nhảy dựng lên.
- Bắt ta ư, còn chưa đến lượt ngươi nói chuyện.
Phía sau Lâm Vãn Vinh có một tòa địa sơn thật to, như thế nào lại sợ nha đầu kia uy hiếp:
- Ngươi chuyển lời này cho Hậu công tử, bằng không từ nay về sau phát sinh sự kiện bất hạnh gì, đừng trách ta không có nhắc nhở trước.
Lưu manh đúng là lưu manh, Lâm Vãn Vinh từ trong ngực lấy ra một tập ngân phiếu đếm đếm, Uyển Doanh lửa giận trùng trùng rời đi.
Lạc Ngưng thấy hắn lấy sấp ngân phiếu ra, ngoại trừ hai đầu là thật, ở giữa đều là kẹp miếng "da trâu", lập tức cười khách khách nói:
- Lâm đại ca "rơi đồ" rồi.
Lâm Vãn Vinh nhìn thoáng qua, cười ha ha nói:
- Thật tệ, hôm nay đi vội không cầm theo ngân phiếu, đành phải dùng chút bạc vụn này, lần sau ta sẽ "đốt" ngân phiếu để thay bạc vậy.
Lạc Ngưng thầm nghĩ, đúng là "thổi da bò", cho dù ngươi có mang tới một đấu vàng thì ngân phiếu kia ngươi há có thể "đốt" sao?
Phía bên kia bỗng truyền đến một trận hoan hô, hai người ngẩng đầu nhìn thì thấy Hậu công tử cắn răng cúi đầu nhận sai và đưa cho lão nhân ngân phiếu hai trăm lượng. Lão đó căng thẳng tiếp nhận ngân phiếu, nhinf về phía Lâm Vãn Vinh kích động đến mức rơi lệ.
"Lần này có ta giúp ngươi, lần sau thì ai có thể giúp ngươi đây? Lão tử thật không lãnh nổi thể diện loại này." Lâm Vãn Vinh thở dài, lắc lắc đầu.
Lạc Ngưng nhìn hắn tâm sự:
- Lâm đại ca, ngươi lo lắng cho bọn họ từ nay về sau lại bị khi dễ sao?
- Đâu?
Lâm Vãn Vinh "a a" cười nói:
- Ngươi thấy ta là người thiện lương như vậy ư? Thấy người này niên kỷ đã lớn, ta phá lệ thay hắn xuất đầu, lần sau nhất định sẽ nằm trong "nguyên tắc" của ta.
"Tâm khẩu bất nhất." Lạc Ngưng cười khanh khách nói:
- Lâm đại ca, ngươi là gian thương "tâm địa tốt".
- Hả, gian thương là gian thương, ngươi lại thêm cho ta ba chữ "tâm địa tốt", cái này không phải tổn thương ta sao?
Hậu Dược Bạch phẫn nộ nhìn Lâm Vãn Vinh, không dám đứng lâu trước mắt hắn nên vội vàng rời đi.
Lâm Vãn Vinh tiện thể rút ra ngân phiếu và bạc. Lão nhân này đã hơn sáu bảy mươi tuổi rồi, Hậu Dược Bạch chân cẳng lanh lợi, lão ta có thể chịu được sao?
Lâm Vãn Vinh mặc dù yêu bạc như mạng nhưng mặc kệ nói thế nào, hôm nay việc này thật là sảng khoái, cứ phóng tâm mà làm.
Ánh mắt các tài nữ ở Kim Lăng thư xã nhìn hắn đều thay đổi, cái tên này nửa lưu manh nửa tài tử, cũng có vẻ tốt nhưng lại hung hăng quá.
Buổi chiều trên đê…
Thủa nhỏ Lâm Vãn Vinh sinh sống bên bờ sông, đối với thủy lợi rất quen thuộc. Hắn nêu ra một vài ý kiến quý giá, Lạc Mẫn nghe được mừng rỡ, cố gắng giữ hắn lại trên đê dùng bữa.
Tuy là người đứng đầu một tỉnh nhưng Lạc Mẫn có chút thanh liêm, cùng với dân phu ăn chung một bàn. Các dân phu thuần phác thiện lương cảm động đến rơi nước mắt.
"Quan thanh liêm" ngươi thật biết lấy lòng, ta còn tận mắt thấy gối kê đầu của lão đặt trong trướng từ hôm qua. Lâm Vãn Vinh "hắc hắc" nhìn làm Lạc Mẫn vội cúi đầu lảng tránh.
Lão mời Lâm Vãn Vinh dùng cơm tập thể. Trên bàn, ngoài canh dưa còn đặt một thau cơm lớn. Gặp đúng món hợp khẩu vị, hắn liền cắm cúi làm luôn chín bát không ngẩng mặt lên. Con bà nó, cảm giác thật là ngon.
Lac Ngưng nhấm nháp từ tốn, ăn uống rất trang nhã. Thấy Lâm Vãn Vinh ăn như lang hổ, không một chút lễ nghi, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác tốt đẹp, đúng là "văn võ toàn tài", e rằng cái vẻ thô hào bình dị kia cũng thật tốt.
Về phủ vừa lúc chập tối, Đại tiểu thư ở trong phòng cứ đi qua đi lại. Thấy mặt hắn liền thoáng chút hoan hỷ nhưng lập tức chuyển sang phẫn nộ nói:
- Cái tên xấu xa này, hôm nay đi đánh người lại còn thoải mái vậy sao.