CHƯƠNG : ĐỪNG HÒNG CHẠY
Editor: Luna Huang
Phượng Điệp căn bản cũng không dám ngẩng đầu, hình dạng ăn dấm ban nãy bị Tân tỷ tỷ thấy, nếu là Tân tỷ tỷ trở về nói mình không tốt, nàng khẳng định thụ không ít tội. Giảo hoạt tròng mắt tích tích, nàng sờ sờ trên người, từ bên hông lấy ra ngọc bội tỉ lệ tương đối khá, hai tay đưa cho Tân tỷ tỷ.
Tân tỷ tỷ nhìn ngọc bội giá trị xa xỉ kia, khẩu khí cũng bật người nới lỏng: “Được rồi, đứng lên đi! Ta sẽ Ta sẽ ở trước mặt chủ nhân nói tốt cho ngươi. Bất quá, ngươi phải nắm chặt, chủ nhân cũng không có tính nhẫn nại lắm đâu. Nếu là ở trước khi Mộ Dung Cuồng giải khai bí mật kia, sợ rằng sắp chết không chỉ là ngươi, ngươi có hiểu không?”
“Hiểu, hiểu, cảm tạ Tân tỷ tỷ, cảm tạ Tân tỷ tỷ!” Phượng Điệp như Băng nhi vậy hướng Tân tỷ tỷ này dập đầu, chờ nàng cảm giác được nửa ngày không phản ứng ngẩng đầu, phát hiện người đã chẳng biết đi đâu.
Người vừa đi, dáng dấp tội nghiệp như ban nãy của nàng biến mất không còn sót lại chút gì, hung tợn cắn môi, trong miệng thấp giọng thoá mạ: “Nữ nhân đáng chết, đừng cho là ta không biết ngươi đố kỵ bổn tiểu thư có cơ hội tiếp cận tam gia. Đáng tiếc, ai cho ngươi không thiên sinh lệ chất như bổn tiểu thư vậy, nên cũng không cần vì thế bất mãn với chủ nhân.”
Đắc ý nói, nàng sờ sờ mặt có chút tiều tụy, đi tới buồng trong cầm lấy cái gương. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt trong gương, nàng vừa lớn tiếng thét: “Người đến, phân phó đun chung tổ yến cho ta, bổn tiểu thư phải bồi bổ một chút.”
“Vâng!” Ngoài cửa lập tức có người lên tiếng trả lời lui ra.
Nàng chậm rãi đi tới bên giường, đem tất cả phẫn nộ trong lòng đè xuống, nàng hít sâu, tự nói với mình nghìn vạn lần đừng nổi giận nữa, miễn cho sẽ ảnh hưởng dung nhan mỹ lệ của mình.
Đêm đen nhánh, tiếng kêu thê lương của Băng nhi vang lên, khiến cho cả tòa vương phủ đều có thể nghe được. Lúc này, Mộ Dung Tuyết ngủ một ngày đang ở sân cùng tiểu Cẩm nói chuyện, nghe được tiếng kêu thê lương, đầu mày thật chặt nhíu lại.
“Hình như là thanh âm của Băng nhi, phỏng chừng lại bị Phượng Điệp phạt.” Tiểu Cẩm nghe được có chút lòng chua xót, dù sao đều là sinh ra làm nha đầu, bản thân hạnh hảo có thể có chủ tử tốt như vậy, bằng không bất định so với Băng nhi càng đáng thương.
Ai…
Mộ Dung Tuyết thở dài, nhắm mắt ngồi ở trên ghế xích đu. Ban ngày ngủ một ngày, lúc này nàng nửa điểm buồn ngủ cũng không có, nhắm mắt lại đều là hình ảnh huyết nhục mơ hồ, cũng không biết lần sau tử lang tỉnh lại có thể phải chờ tới thiên niên hay không?
Đặng đặng đặng! Đặng đặng đặng!
Trên xà nha xuất hiện tiếng bước chân rất nhỏ, Mộ Dung Tuyết cùng tiểu Cẩm đều nghe được. Tiểu Cẩm vừa muốn đứng dậy, nghe được tiếng bước chân sai, sắc mặt nàng trở nên khó coi, khẩn trương nhìn về phía chủ tử.
“Yên tâm, không có chuyện gì.” Mộ Dung Tuyết vỗ vỗ tay của tiểu Cẩm, đứng dậy đi vào nhà, đóng cửa còn hướng về phía tiểu Cẩm gật đầu.
Mộ Dung Tuyết bước vào hướng về phía phòng sát vách, mở cửa sổ ra, nàng đoán được hai ngày này ca ca nhất định sắp đến. Nàng đã nghĩ xong hoang viên ngày đấy, cho nên mới bình tĩnh như vậy.
Mộ Dung Thanh Phong tới, nhìn cửa phòng Mộ Dung Tuyết mở, chỉ biết người khẳng định không ở bên trong. Lên phòng lương thấy tiểu Cẩm ngồi ở trong sân, hắn nhìn bốn bề vắng lặng phi thân nhảy xuống, đứng ở phía sau tiểu Cẩm.
Nghe được thanh âm cước bộ rơi xuống đất, kinh hồn táng đảm tiểu Cẩm lập tức đứng lên, xoay người quỳ trên mặt đất dập đầu với Mộ Dung Thanh Phong: “Tiểu Cẩm gặp qua đại thiếu gia.”
“Đứng lên!” Mộ Dung Thanh Phong giơ tay lên, đã nhiều ngày chuyện khiến cho sứt đầu mẻ trán, trên mặt hắn không có biểu tình quá tốt. Lạnh lùng, nghiêm túc, phảng phất hắc la toa, đứng ở bên cạnh hắn có thể cảm giác được một sát khí mãnh liệt, để tiểu Cẩm sợ hãi cả người.
Tiểu Cẩm tiểu tâm dực dực đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Thanh Phong, thấy sát khí trên mặt hắn, nàng cuống quít càng chôn thấp đầu, ấp a ấp úng nói rằng: “Chủ… Chủ tử dời đến căn phòng sát vách ở.”
“Người hạ dược có tra được không?” Mộ Dung Thanh Phong đoán được một chút nguyên nhân, dùng khẩu khí bức bách hỏi.
“Chưa…vẫn chưa.” Thân thể của Tiểu Cẩm vốn là chưa khôi phục, buổi tối lúc ăn dược của Lý Huyền phối, lúc xế chiều thân thể mới bắt đầu có chút khí lực. Được chủ tử yêu thương, không cần làm hạ nhân, lại truyền đến cho nàng, mới có thể đứng dậy bước đi.
Lần này Mộ Dung Thanh Phong vẫn chưa trách cứ, muốn trách chỉ có thể trách nha đầu bên người muội muội này quá yếu, hắn nên xem xét chút đưa đầu vào hoạt bát đưa vào hầu hạ muội muội mới được. Nếu không, muội muội còn chưa hoàn thành nhiệm vụ cha giao cho, chỉ sợ cũng bị địch nhân lăn qua lăn lại đến chết.
Cụp mắt nhìn tiểu Cẩm, chẳng biết tại sao hắn đối với nha đầu này không có hảo cảm, khẩu khí nói chuyện như trước lạnh như băng: “Nơi này nơi chốn đều là bẩy rập, cẩn thận mỗi người bên người. Đừng nữa như lần này vậy, bị người hạ độc cũng không phát hiện. Chung quanh chủ tử nhà các ngươi đều là địch nhân, ngươi phải cảnh tỉnh một chút.”
“Vâng!” Tiểu Cẩm đáp lời, tuy rằng khẩu khí như trước lạnh băng, nhưng so với ngày xưa cái loại nộ xích này, nàng cảm thấy tốt hơn nhiều.
Mộ Dung Thanh Phong nhìn về phía tiểu Cẩm, tiểu Cẩm chỉa chỉa gian nhà Mộ Dung Tuyết ở, hắn nghênh ngang đi tới. Đẩy cửa mà vào, chỉ thấy Mộ Dung Tuyết ngồi ở đó.
Mộ Dung Tuyết thấy ca ca mỉm cười, lại vì ca ca kéo ghế. Ca ca ngồi xuống, hai tay nàng đưa trà nóng, quan sát ca ca.
Mộ Dung Thanh Phong không chớp mắt nhìn muội muội, từ đầu đến chân tỉ mỉ quan sát, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mắt to xinh đẹp của nàng. Đêm đó, hắn chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của nàng, tuy rằng không phải là rất rõ ràng, nhưng ít nhiều cũng có chút ấn tượng. Đây, càng nhìn càng cảm thấy giống nữ nhân kia.
“Ca ca đây là thế nào? Mặc dù có mấy ngày không gặp, ca ca cũng không cần quá lo lắng.” Mộ Dung Tuyết đương nhiên biết ca ca đang nhìn cái gì, giả vờ không biết cười cười, nghiên bướng bỉnh nhìn ca ca.
Ách…
Mộ Dung Thanh Phong thác lăng một chút, sau khi lấy lại tinh thần nhấp một ngụm trà. Ánh mắt không rời nhìn muội muội, đặt chén trà lên bàn, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Tối hôm qua ta sang đây xem ngươi, đúng dịp thấy tam gia qua đây, hắn mới có thể tra ra rốt cuộc là ai bất lợi với ngươi.”
“Hừ!” Mộ Dung Tuyết chẳng thèm hừ, khẩu khí thê lương nói rằng: “Tra ra thì sao? Hắn là người hy vọng muội muội sống không bằng chết nhất, hắn sẽ không nghiêm phạt bất luận kẻ nào, thậm chí còn thậm chí còn phóng túng các nàng.”
Bảnh!
Mộ Dung Thanh Phong khí cấp bại phôi vỗ bàn, trong mắt tức giận thiêu đốt, đau lòng nhìn muội muội: “Nếu không, ta nói cha một chút, cho ngươi trở lại có được hay không?”
Mộ Dung Tuyết lập tức vẻ mặt sợ hãi lắc đầu, nàng mới không cần sống cái ngày không bằng hạ nhân kia. Cái chỗ này tuy rằng không được người đãi kiến, chí ít còn có chút tự do.
“Xin lỗi, đều là nương bất hảo. Nếu như tâm của nương có thể phóng khoán chút, ngươi và di nương cũng sẽ không hạnh khổ như vậy.” Mộ Dung Thanh Phong vẻ mặt tự trách, từ nhỏ thấy muội muội thụ khi dễ, hắn rất hữu tâm vô lực.
“Ca… Đừng như vậy có được hay không, ta và nương đều biết ngươi tốt với chúng ta. Về phần đại nương, ta cảm thấy là bởi vì nương đoạt cảm tình của cha, nên đại nương mới có thể như vậy.” Mộ Dung Tuyết an ủi đại ca đồng thời, cũng đã cảm thụ được vật gì không thể cùng hưởng, càng không thể bố thí.
Cúi đầu, nắn bóp khăn lụa trong tay, tâm tình thấp nói rằng: “Ca, ngươi đừng quá lo lắng cho ta. Ngươi phải coi chừng Đỗ Hồng cùng Mộ Dung Đồ, hai người bọn họ đều không phải là thứ tốt gì. Đặc biệt Mộ Dung Đồ, ta có thể nhìn ra được dã tâm của hắn rất lớn, cẩn thận hắn xem đem ngươi trở thành chướng ngại vật lớn nhất.”
“Không… Sẽ không. Tâm của hắn so với ca ca ngoan chút, nhưng đối với người nhà sẽ không quá phận. Dù sao, chúng ta vẫn có liên hệ máu mủ.” Thiện lương của Mộ Dung Thanh Phong để hắn rất khó tin tưởng, đường đệ bình thường đối với mình cùng cha một mực cung kính có thể làm ra cái gì?
Mộ Dung Tuyết tư tự phức tạp nhìn ca ca, Mộ Dung Cuồng ác độc như vậy, độc vẫn còn duy trì tâm hiền lành. Người như vậy không thành được đại sự, trong hoàn cảnh này, hắn nhân từ có thể sẽ để hắn ngã vào vạn kiếp bất phục.
Mà thôi!
Nhìn ca ca nói như vậy cái gì sẽ không tin tưởng, nàng cũng chỉ có thể dời cái đề tài này, lại bàn đến nghĩ cách gần đây của cha. Đêm đã thật khuya, hai huynh muội trò chuyện với nhau thật vui, hoàn toàn đã quên tiểu Cẩm còn ở bên ngoài coi chừng. Gió đêm lạnh, tiểu Cẩm một bước không rời coi chừng bên ngoài, gió lạnh thổi đến nàng run lập cập, thỉnh thoảng lén lén nhìn viện môn, lại nhìn đỉnh phòng. Chỉ mong đêm nay đừng xảy ra sự cố gì nữa, thân thể nàng bất hảo, chủ tử ngày hôm nay cũng hao tổn nội lực, nếu như xuất hiện nhân vật lợi hại một chút các nàng cũng không đối phó nổi.
Sưu sưu!
Gió thổi hoa trong viện lất phất, chập chờn, cánh hoa bay xuống. Dưới ánh trăng, cánh hoa đủ mọi màu sắc rơi trên mặt đất, nhìn qua cực đẹp.
Nữ nhân chính là nữ nhân, thấy đồ xinh đẹp cũng sẽ không nhịn được muốn đưa tay chạm một chút. Tiểu Cẩm cũng không ngoại lệ, đi tới vườn hoa, ngồi xổm người xuống nhặt cánh hoa trên đất lên, ảo tưởng đoạn ngắn có chút mỹ lệ, nàng say sưa nở nụ cười.
Canh giờ dần dần qua nửa đêm, bóng đen bình thường xuất hiện lại xuất hiện. Nàng ghé vào trên nóc nhà, thấy tiểu Cẩm ngồi chồm hổm dưới đất, gian nhà của Mộ Dung Tuyết đại môn mở rộng, từ phía trên nhìn lại không thấy bóng dáng. Trái lại, sát vách thấy hai thân ảnh đang nói chuyện với nhau.
Một nàng nhất định là Mộ Dung Tuyết, mà một nam nhân khác hình như không phải là tam gia. Hình như, đêm nay tam gia đến viện tử của Mẫu Đơn, vậy nam nhân này là ai?
Meo meo…
Tiểu Bạch chẳng biết lúc nào lẻn đến phía sau người này, một tiếng gầm rú trầm thấp, sợ đến người đến thiếu chút nữa từ đỉnh phòng ngã nhào xuống, cũng đồng dạng làm tiểu Cẩm đang chìm trong suy nghĩ giật mình tỉnh giấc.
Ngẩng đầu, ánh mắt của tiểu Cẩm cùng nữ nhân kia đối diện, nữ nhân mau trốn. Tiểu Cẩm vốn định thi triển khinh công nhảy tới truy, nhưng nàng vừa vận công, đó là hai chân như nhũn ra ngã nhào trên đất: “Đừng hòng chạy!”
Thanh âm tự nhiên kinh động Mộ Dung Thanh Phong cùng Mộ Dung Tuyết trong phòng, không chỉ như vậy, ngay cả Chiêu nhi ở bên ngoài viện tử chạy ra gian nhà.
Nghe phía bên ngoài có tiếng bước chân, Mộ Dung Thanh Phong lắc mình trốn được phía sau ngăn tủ. Mộ Dung Tuyết cũng gấp cũng gấp vội vàng mở cửa đi ra ngoài, đáng tiếc, vẫn là chậm một bước, nàng chỉ thấy một thân ảnh.
Chiêu nhi chạy vào viện tử, không được bao lâu chỉ thấy Linh nhi cũng vào. Chiêu nhi vội vàng nâng tiểu Cẩm dậy, Linh nhi còn lại là đi tới bên người chủ tử: “Chủ tử, người không có sao chứ?”
“Yên tâm, bổn cung không có việc gì, đi xem tiểu Cẩm.” Mộ Dung Tuyết cảm giác được gió mát, lúc này mới ý thức được tiểu Cẩm đứng bên ngoài đã lâu, sợ rằng hai chân đều tê dại, đột nhiên vận công mới có thể như nhũn ra ngã trên mặt đất.
“Vô dụng! Vô dụng! Thật vô dụng!” Tiểu Cẩm tức giận đám hai chân, mặc cho Chiêu nhi đỡ, dỗi không muốn đứng lên.
Mộ Dung Tuyết cho rằng tiểu Cẩm làm như vậy là dời đường nhìn của cùng cùng Linh nhi, để ca ca có cơ hội hiện tại ly khai. Bởi vì, nàng biết phụ cận Mộng viên nhất định sẽ có thám tử tam gia phái tới theo dõi, chỉ là ban nãy ca ca vận khí tốt, không có bị thấy mà thôi.
Quả nhiên, đồng dạng Văn Mặc thủ ở bên ngoài viện tử từ viện môn chạy vào. Kỳ thực, hắn sớm phát hiện nữ nhân trên phòng lương, chỉ là sợ bị Mộ Dung Tuyết được được mình theo dõi, mới sẽ chọn chờ Linh nhi cùng Chiêu nhi đi vào mới tái xuất hiện.