CHƯƠNG : NGƯƠI TƯƠNG KIẾN TA
Editor: Luna Huang
Gió thu mang theo lạnh, trong phòng của Đan viện cũng xuân phong dào dạt, một hồi tình cảm mãnh liệt đang tiến hành. Mẫu Đơn chính hưởng thụ dương cương của hắn, hấp thu tinh hoa của thân thể hắn, buổi sáng xinh đẹp như vậy, lại vì một ít người xuất hiện mà bị cắt đứt. Tối hôm qua tam gia tiến đến, Mẫu Đơn cho tất cả hạ nhân lui xuống, chính là vì phòng ngừa ngọt ngào bị cắt đứt. Vì vậy, để Phượng Điệp không cần tốn nhiều sức là có thể đi vào gian nhà được rót đầy tình cảm mãnh liệt. “Tỷ tỷ, người có đúng hay không rất hạnh khổ? Muội muội tới giúp ngươi.” Phượng Điệp vào phòng, đi tới trước giường kéo y phục, nhìn Mẫu Đơn cưỡi ở trên người tam gia, chẳng biết xấu hổ bò lên giường. A… Sau một tiếng thét chói tai, Mẫu Đơn há hốc mồm sững sờ ở trên người tam gia. Nhưng thấy hai nữ nhân hầu hạ mình, tam gia tự nhiên ai đến cũng không cự tuyệt. Đưa tay lôi Phượng Điệp, để Phượng Điệp nằm ở trên cánh tay của mình, hưởng thụ hôn môi nóng bỏng của nàng. (Luna: Ông này. . .biến thái a @@) Không! Điên rồi! Nữ nhân này nhất định điên rồi! Mẫu Đơn trợn to hai mắt, ngoại trừ thống hận, còn có tràn đầy bất khả tư nghị, đánh chết nàng cũng không có cách nào khác tin tưởng đây là thật. “Mẫu Đơn, ngươi mệt mỏi sao?” Cảm giác Mẫu Đơn mới vừa nhiệt tình như mới vừa rồi, khẩu khí của tam gia mang theo vài phần bất mãn, đột nhiên dùng sức bấm eo thon nhỏ của nàng một cái, đau đến nàng hét rầm lên. Ha ha ha ha… Phượng Điệp kiều tiếu, đắc ý thưởng cho Mẫu Đơn một ánh mắt, vuốt ve lồng ngực rắn chắc của tam gia. Đem ngực to tuyết trắng dán lên, lần thứ hai hôn môi của tam gia. Cảm giác được tình cảm mãnh liệt, tam gia điên cuồng mà nhích người, một cái rên, ngày hôm nay lần đầu tiên phát tiết của thân thể. Mẫu Đơn thỏa mãn cười, khi dễ Phượng Điệp muốn nhân cơ hội đoạt ái bên người. Nhiên, Phượng Điệp căn bản cũng không quan tâm, lúc trước cùng tam gia một chỗ, một buổi tối liên tục hai lần, đó là bình thường. Huống chi nghỉ ngơi cả đêm, nghỉ ngơi dưỡng sức tự nhiên sẽ càng phấn chấn nhiệt tình. Dụ dỗ trát trát nhãn tình, đẩy Mẫu Đơn cả người mồ hôi ra, Phượng Điệp tiếp tục dùng mị công của nàng câu dẫn của tam gia đang tạm thời mất lửa. Ngày hôm qua quá mệt mỏi, ngủ rất thoải mái, nhìn hai nữ nhân tận tâm hầu hạ bản thân, tâm tình tốt, tinh lực càng tràn đầy, mặc cho Phượng Điệp khiêu khích, hắn chỉ để ý thoải mái. Mẫu Đơn nằm ở bên cạnh thở phì phò, âm trầm nhìn Phượng Điệp. Chuyện giống như vậy hai nữ cùng hậu hạ nhất phu trước đây cũng có, là sẽ không phát sinh trên giường mình. Tối nay bọn họ ly khai, nàng đến giường cùng thay mới, miễn cho lưu lại vị đạo của hồ ly tinh, để cho nàng buổi tối gặp ác mộng. A… Tiếng rên rỉ của Phượng Điệp ngâm nga khắp phòng, xuyên thấu màng nhĩ của nàng. Nàng thống khổ nằm lỳ ở trên giường, nhìn tam gia lộ ra vẻ mặt kiều tiếu, lúc này, trong đầu nàng lại hiện lên một ý niệm to gan, tức giận trong lòng tức giận trong lòng rất nhanh thì bao phủ ở ý niệm trong đầu. … Mộ Dung Tuyết rất phiền muộn, sáng sớm bị thanh âm như vậy đánh thức, không tự chủ liền nghĩ đến những đêm vui thích cùng tam gia lúc trước. Mà, lúc này, hắn chính ôm những nữ nhân khác làm chuyện giống vậy. (Luna: Thật sự không hiểu nỗi, là âm thanh kia to lớn hay là do vương phủ nhỏ @@ Tác giả có phải đang làm quá không) Vì sao nam nhân có thể tam thê tứ thiếp? Nữ nhân nhất định phải tòng nhất nhi chung, lão Thiên cũng thực sự rất không công bằng, từ xưa đế vương còn đều là nam nhân, lúc nào cũng nữ nhân có thể được thiên hạ? Không có nửa điểm buồn ngủ, nàng đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Nhìn viện tử bị mưa xối, hoa đều bởi vì hạt mưa mà điêu linh. Bị nước mưa xối nằm mặt đất, tản ra khí tức bùn đất rõ ràng. Nàng đột nhiên vang lên hoa đào trồng ở hậu viện, nhất thời hưng khởi, nàng phủ thêm áo khoác đi ra khỏi phòng đi tới hậu viện. Trên mặt đất cánh hoa xinh đẹp phiêu phiêu rơi xuống, đầy đất, trên cây chỉ còn lại có vô số nụ hoa, cành cây cũng bởi vì nước mưa mà ướt đẫm. Thoát biến, cái gì đều phải lột xác. Vào thu rồi, một lần nữa lột xác có phải là ý nghĩa kiên cường tứ quý đào cũng muốn ngừng ngủ đông mà nở hay không? Ha ha… Bất giác lộ ra một mỉm cười, mỉm cười xuân phong dào dạt. Nhưng, lúc này để cho nàng không tự chủ nhớ tới một người, vuốt hình xăm trên mặt, hắn chiếm được tử lang huyết nên ly khai đi? “Tuyết nhi!” Rõ ràng mà quen thuộc âm thanh của nam nhân từ phía sau vang lên. Không! Nhất định là ảo giác. Mộ Dung Tuyết day day huyệt Thái Dương có chút đau, chưa quay đầu lại. “Ngươi là muốn gặp ta đúng không?” Cái thanh âm kia vang lên lần nữa, trong tay Mộc Hưu đang cầm một bó hoa đào tươi đẹp nở rộ đi vòng qua tới trước mặt Mộ Dung Tuyết. Hồng sắc, hoa đào như lửa diễm lệ, tựa như nhan sắc hình xăm trên mặt. Nhìn qua kiều diễm động nhân, so với hoa đào lớn hơn gấp đôi, quả thực chính là cực phẩm trong cực phẩm, để Mộ Dung Tuyết cũng không nhịn được vươn tay, phủng hoa trong tay. “Đây cũng là hoa đào sao?? Vì sao cánh hoa lớn như vậy?” Nàng tò mò trong mắt chỉ có hoa đào, nhìn không thấy chân diện mục của Mộc Hưu. Mộc Hưu nhất tịch lam sắc trường sam, mặt trên thêu tự họa, hắn nhìn qua như thư sinh hào hoa phong nhã. Nhìn chằm chằm mặt kinh diễm của Mộ Dung Tuyết, nhìn bao lâu, hắn cũng sẽ không cảm giác được chán ghét đối với gương mặt này. Hoa đào hồng sắc, da thịt của nàng nhìn qua trắng hơn, so với hoa đào càng xinh đẹp. “Nếu người thích, ta cho người mang thêm mấy cây đào như vậy qua đây.” Hắn ẩn tình đưa tình Mộ Dung Tuyết, thấy nàng mỉm cười, trên mặt hắn một trận thỏa mãn. “Loại hoa đào này vì sao trong cung cũng không nhìn thấy? Đây là hoa đào gì?” Mộ Dung Tuyết chậm rãi ngẩng đầu, chống lại mâu quang hàm tình mạch mạch của hắn, thân thể hơi bị run lên. Đây là thế nào? Phu quân của mình đang cùng nữ nhân khác vui vẻ, mà nàng lại đang cùng tình lang hẹn hò, đây là buổi sáng châm chọc cỡ nào, thật sự là có chút bất khả tư nghị. Nắm thật chặt tay, run một chút, cánh hoa diễm lệ bay xuống, nhãn thần của nàng toát ra đáng tiếc. Ngồi xổm người xuống, nhặt cánh hoa lên nâng ở lòng bàn tay, trong miệng thấp nam: “Nữ nhân tựa như hoa đào, hoa kỳ rất ngắn, một khi điêu linh, nam nhân sẽ tìm đóa hoa càng đẹp hơn, càng có thể xứng đôi với mình.” “Không! Ta sẽ không, ta sẽ nhất sinh nhất thế bảo vệ ngươi, bên người không có nữ nhân thứ hai.” Mộc Hưu kích động níu lại tay của Mộ Dung Tuyết, thật chặt không nỡ buông ra. Ha ha… Mộ Dung Tuyết cười thê lương, rút tay của bản thân về, chậm rãi đứng lên. Hô hấp thật sâu, ngửi hương khí của hoa đào, khóe miệng cười khuếch tán. “Ngươi cười lên thật đẹp!” Mộc Hưu nhìn xuất thần, cũng không biết nên nói những gì? Mộ Dung Tuyết lấy lại tinh thần, mặc dù có chút không muốn, vẫn là ném hoa đào trong tay xuống đất. Xoay người, lạnh lùng nói rằng: “Ngươi đi đi! Mộ Dung Tuyết trước kia đã chết, Mộ Dung Tuyết bây giờ sẽ không trầm mê trong tình ái.” “Ngươi thực sự đã quên ta?” Mộc Hưu thất vọng nhìn Mộ Dung Tuyết. Tuy rằng, lần đầu tiên hình xăm cho nàng, đều nhận thấy được ánh mắt của nàng nhìn mình có chút sai. Lần thứ hai gặp mặt, ánh mắt của nàng nhìn mình vẫn là xa lạ như vậy, thậm chí cảm giác mình chỉ là một đăng đồ tử. Lần thứ ba gặp mặt, biểu lộ của hắn nàng cũng không tin tưởng, cuối cùng hoàn thành giao dịch. Kìm lòng không đặng lần thứ hai cầm tay nàng, vẻ mặt vẻ mặt chân thành nói rằng: “Dù cho ngươi đã quên ta, cũng cho một cơ hội có được hay không? Ta là thật tâm, ta phát thệ, đời này đều chỉ sẽ đối tốt với ngươi.” “Không! Ta nói rồi, ta là hữu phụ chi phu, ngươi đừng lãng phí thời gian trên người ta.” Mộ Dung Tuyết kiên trì bây giờ còn lúc ban đầu, bây giờ còn không phải là thời gian nói chuyện yêu đương, nàng không có thời gian này, càng không có điều kiện này. Nương vẫn còn chịu khổ ở tướng phủ, nàng không thể chỉ lo mình vui sướng, mà quên công ơn nuôi dưỡng của nương. Hít một hơi thật sâu, mũi có chút lên men. Không muốn đối mặt nhất chính là sự thực, nhưng, thân là Mộ Dung Tuyết, đại tiểu thư của Mộ Dung gia, nàng căn bản là không có biện pháp trốn tránh. “Mặc kệ bao lâu, ta cũng sẽ chờ ngươi, chờ ngươi hồi tâm chuyển ý. Có một ngày ngươi sẽ minh bạch, người bên cạnh ngươi là ác ma, hắn chỉ sẽ lợi dụng ngươi, lợi dụng ngươi có được bí mật của kỳ lân kiếm, lợi dụng năng lực của ngươi có được thiên hạ.” Lời nói của Mộc Hưu xích quả quả, hy vọng có thể đánh thức Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết lắc đầu, khẩu khí lạnh như băng nói rằng: “Lợi dụng! Người sống trên đời không phải là l quan hệ của ợi dụng cùng bị lợi dụng sao?” Dừng một chút, nàng kích động quay đầu lại nhìn về phía Mộc Hưu lại tiếp tục nói: “Cha đều có thể lợi dụng nữ nhi thỏa mãn tư dục, trên đời đến thân tình đều có thể bị lợi dụng, còn có cái gì có thể đáng giá dựa vào?” Tuyệt vọng, thời gian làm sát thủ nàng vẫn ôm tuyệt vọng đối với tình cảm. Hôm nay, dùng thân thể của Mộ Dung Tuyết, nàng nhìn thấy lòng người dễ thay đổi, cái loại tuyệt vọng này khắc sâu hơn ở trong lòng. Nhìn ở trong mắt, lòng Mộc Hưu như đao cắt. Loại tuyệt vọng này là cái loại dưới trạng thái trường kỳ bị vây nguy cơ mà hình thành, xem ra nàng cần chính là cảm giác an toàn cường đại. Mà, bản thân thực sự tạm thời không có loại năng lực này, vì nàng, hắn phải cường đại bản thân. Gió thổi hoa đào trên cây điêu linh rơi xuống, cánh hoa bay lượn. Hai người đứng ở trong mưa cánh hoa, Mộc Hưu nhớ tới năm ấy tràng cảnh trong rừng hoa đào. Khi đó nàng là đẹp như thế, chọc người thương tiếc như vậy, tuy rằng vẫn cự tuyệt tình cảm của mình, lại viên hoạt mà không lạnh băng băng như vậy. Cảnh trong mơ, lại là giấc mộng cảnh kia! Mộ Dung Tuyết dùng sức lắc đầu, loại bỏ hình ảnh chen vào trong đầu. Nhìn chằm chằm mặt tuấn tiếu của Mộc Hưu, nàng cắn răng một cái lắc thân thể. “Ta đi đây, phải ly khai Phong Lôi mấy tháng, nếu là có chuyện cầm khối điếu trụy này đến Phúc Thụy đườngm tìm một chưởng quỷ tên Lôi Xán, hắn sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của ngươi.” Mộc Hưu nói đem một khối kim bài nhét vào trong tay Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết cúi đầu nhìn kim bài trong tay, kim bài bằng hai đốt ngón tay, nhìn qua tinh xảo rất khác biệt. Trên kim bài có khắc kỳ lân đồ đằng, mặt trái còn lại là nhìn thấy bát quái đồ bình thường. Một mắt, để nàng cảm giác được cảm giác thân thiết không rõ. Mộc Hưu nhìn qua có vài phần không muốn, lần thứ hai kéo tay của Mộ Dung Tuyết, hắn kích động lại nghiêm túc dặn dò: “Thứ này rất trọng yếu, không nên đơn giản cho người khác nhìn, đặc biệt là tam gia.” “Vì sao?” Mộ Dung Tuyết không rõ, nhưng nhìn biểu tình của Mộc Hưu biết thứ này khẳng định không phải là thứ quan trọng thông thường. Mộc Hưu muốn nói lại thôi, làm khó nói rằng: “Hiện tại không thể nói cho ngươi biết, sau này ngươi sẽ rõ. Nhớ kỹ lời nói của ta, đồ giấu kỹ, thời gian cần lấy đi Phúc Thụy đường tìm Lôi Xán.” Mộ Dung Tuyết suy tư nửa ngày, chậm rãi gật đầu, đem kim bài nhét vào y phục. Nhìn bầu trời âm nhai, nghe thanh âm chói tai lần thứ hai truyền tới bên tai, nàng thống khổ nhắm hai mắt lại. Mà, Mộc Hưu cũng vào lúc này thức thời ly khai viện tử.